Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 364: Thủ đoạn của nhà kinh doanh




Sự việc giao cho Trần Dật Hàm, nên ba người chúng tôi tạm thời gác nó qua một bên. Cũng không còn sớm nữa, ba người chúng tôi bèn tìm một quán ăn nhỏ ăn cơm.
Tôi nhìn thời gian rồi gọi điện cho Tiền Lan.
Tiền Lan vẫn bắt máy chậm như mọi khi, nhưng giọng nói vẫn nhiệt tình như trước
“Tiểu Lâm à, sao giờ này gọi đến thế? Bên giải tỏa di dời có việc gì sao? Nếu cần bọn dì điền thông tin hay đưa tài liệu gì thì cậu cứ việc nói nhé.”
Tôi trả lời: “Dì Tiền à, không phải là việc di dời. Con chỉ muốn hỏi xem, hôm qua gọi hồn sao rồi? Có gì tiến triển không?”
Đầu dây bên kia dừng lại vài giây mới nói với giọng do dự: “Không thấy tiến triển gì cả. Thầy cũng bảo việc này không có kết quả liền được. Ông ta là chuyên gia mấy cái này, đã giúp nhiều người gọi hồn rồi. Trường hợp của mẹ dì có chút phức tạp...”
“Ồ, là vậy sao.” Tôi có chút mơ hồ.
Chuyên gia mấy chuyện thần bí kỳ quái này ngoài chia thành mấy loại như hòa thượng, đạo sĩ và bà đồng ra thì còn phân ra nhánh nhỏ vậy sao, chuyên môn phụ trách gọi hồn ư?
Tiền Lan nói: “Có tình hình gì mới, dì chắc chắn sẽ nói cho cậu một tiếng. Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
“Có gì đâu ạ, là tụi con làm phiền dì rồi.”
“Không sao, không sao. Ôi chao, thanh niên nhiệt tình giống cậu giờ hiếm lắm, rất tốt. Mọi người ăn cơm chưa?”
“Vừa ăn xong ạ.”
“Ồ ồ. Buổi chiều còn bận sao?”
“Vâng, phải chạy hai nhà nữa.”
“Vậy dì không làm phiền cậu nữa. Cậu làm việc tốt nhé.”
“Vâng...” Tôi vừa cất tiếng, đầu dây bên kia đã cúp máy.
“Sao rồi?” Gã Béo hỏi.
“Cứ cảm thấy chỗ nào là lạ.” Tôi có chút nghi ngờ.
Thời gian tôi tiếp xúc với Tiền Lan không coi là lâu, ấn tượng duy nhất đối với dì ấy là một người rất nhiệt tình, thêm đặc điểm nào đó nữa thì chính là người con gái hiếu thảo. Tiền Lan hình như không muốn nhắc nhiều đến chuyện gọi hồn. Tôi nghĩ thầm chắc không được thuận lợi lắm.
Tí Còi nói: “Có khi nội dung không đúng không?”
Tôi sững người, “Cái gì?”
“Gọi hồn mà, bình thường gọi hai tiếng, rất kỹ càng, rồi phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, tính toán thời gian địa điểm, rồi chọn người gọi hồn thích hợp. Thế thôi có gì phải che giấu chứ? Đây chẳng phải giống với việc làm ăn của người ta, ở trong phòng làm việc cúng thần tài sao? Nếu như làm theo kiểu bình thường, thì cứ thẳng thắn hào phóng mà làm. Nhưng nếu như ở trong phòng mà dùng các loại đồ tà thuật hại người thì sao?” Tí Còi sờ dưới cằm, “Anh Kỳ, anh không phải từng nói với tụi tôi, đám người Thanh Diệp cũng sẽ sử dụng một số thủ đoạn không chính đáng sao. Những người như họ cho dù có được hay không, vẫn sẽ dùng thử đúng không?
Tôi cau mày.
Gã Béo hỏi: “Không chừng lại tạo một buổi lễ hội máu? Giống tình tiết trong phim tiên hiệp, giết chục ngàn người rồi bày binh bố trận, gọi hồn người về?”
“Nếu thật sự có bản lĩnh đó thì hiện tại trên đầu chúng ta, mây đen phủ vần vũ, sấm sét nổ vang rồi.” Tí Còi cười nói.
“Chúng ta có đi xem thử không?” Tôi ngắt lời tán dóc của hai người.
Hôm qua Tiền Lan không có nhắc đến việc cho chúng tôi xem, còn nói tới nói lui, nói ngầm nói thẳng gì cũng bảo là gần đây nhà không tiện tiếp khách, còn bảo đảm người mời đến rất đáng tin. Lúc đó trong lòng tôi thấy nhẹ cả người, nếu Tiền Lan có thể tự giải quyết được thì tốt quá rồi. Nhưng hôm nay hỏi chuyện qua điện thoại thì lại được kết quả thế này, khiến cho tôi không yên chút nào.
“Đi rồi có ảnh hưởng gì không? Không phải nói là rất quan trọng sao?” Gã Béo không đồng ý lắm.
Tôi nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Mấy việc sau khi xông bừa vào rồi làm hại người ta chết thường gặp trong tình tiết phim ảnh lắm. Đối với việc tìm chết tôi đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nếu như có đồng đội như heo thì vẫn còn có chút lo ngại đấy.
“Muốn đi thì bây giờ cũng không đi được. Đến giờ chúng ta phải đi rồi.” Tí Còi nói.
Cuộc hẹn với người có quyền tài sản khác sắp đến, ba người chúng tôi xuất phát, lại bắt đầu công việc dài đằng đẵng và lộn xộn.
Nhìn nét già cỗi và cử chỉ chậm chạp của người có quyền tài sản, tôi thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu ai cũng như Thường Phát Tài, vậy thì công việc của chúng tôi đã nhẹ nhàng hơn nhiều rồi. Nhưng hiện thực là Thường Phát Tài chỉ có một mà thôi, chúng tôi còn phải lớn tiếng và chậm rãi giải thích cho mấy cụ già nghe chính sách giải tỏa di dời, một ngày chỉ chạy được hai nhà, cũng nói hết cả nước bọt.
Xong việc quay trở lên xe, Tí Còi uống mấy ngụm nước rồi hỏi: “Còn mấy nhà phải đi nữa vậy?”
“Còn mười mấy nhà nữa. Thế cũng ổn rồi.” Tôi gạch lên tờ danh sách tên và cách liên hệ, để đánh dấu là lại làm xong một mục nữa.
“Có cần chạy qua bên khu nhà của Tiền Lan không? Chỉ ở đầu ngõ xem thế nào là được rồi.” Gã Béo nói.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Tí Còi vặn chặt nắp rồi đặt chai nước xuống, hai tay chấp vào nhau, cầu nguyện: “Xin đừng gặp mấy thứ không hay nha.”
Dáng vẻ làm bộ làm tịch của cậu ta, tôi và Gã Béo đều không thèm để ý.
“Anh Kỳ, mai tôi có thể về sớm không?” Gã Béo vừa lái xe vừa hỏi.
“Sao vậy?” Tôi hỏi câu.
“Mai là lễ tình nhân trăm năm?” Phản xạ của Tí Còi cực nhanh, cậu ta vỗ mạnh vào vai của Gã Béo một cái, “Được đó nha thằng quỷ này, giải quyết được Tiết Tĩnh Duyệt rồi hả?”
“Hi hi.” Gã Béo cười khúc khích.
Tôi có chút nghi ngờ, “Lễ tình nhân trăm năm là gì? Lễ tình nhân không phải ngày mai mà?”
“Anh Kỳ, anh không biết ư? Đó là do năm trước có tên kinh doanh vô lương tâm nào đó tự chế ra!” Tí Còi rất kích động, “Viết một câu chuyện, nội dung là có một danh nhân cổ đại gì đó kết hôn vào ngày này, rồi lại qua đời vào đúng ngày này luôn, kết hôn vừa tròn một trăm năm, rất là lãng mạn! Sau đó cái tên làm ăn kia cũng kết hôn vào ngày hôm đó, cửa hàng anh ta cũng tổ chức các hoạt động nữa. Lãng mạn cái con khỉ khô! Tối ngày này năm ngoái tôi tùy tiện tìm một cửa hàng ăn cơm, lúc tính tiền mới phát hiện giá tăng lên gấp đôi!”
Xem ra Tí Còi oán hận rất sâu sắc.
Tôi nghe có chút quen quen, “Hình như nghe qua rồi...”
Tí Còi tiếp tục nói bô lô ba la, “Anh Kỳ, anh không xem tin tức của hai năm trước sao? Một nửa bọn nhà báo bị hối lộ hết rồi, cho nên tuyên truyền rộng rãi luôn, còn đám còn lại thì chửi bới, bảo là cách tiếp thị, nâng giá cao cắt cổ, lũng đoạn này nọ, nhưng xem ra vô dụng. Năm trước là năm đầu tiên kỷ niệm ngày tình nhân trăm năm này, mọi người xem như là tin lá cải, còn có người lên án tên làm kinh doanh vô lương tâm đó, thế mà năm nay mọi người lại vui vẻ ăn lễ rồi.”
Tí Còi vừa nói vừa chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Lúc này tôi mới để ý, cửa hàng cả dọc đường đều đã thay áo mới. Tưởng là vào đông rồi nên đổi màn cửa trang trí, không ngờ lại là lễ tình nhân trăm năm gì đó. Cách tiếp thị này làm cũng mạnh tay ghê.
“Tôi còn nhớ, người đi đầu là tập đoàn Long Phi phải không?” Tôi từ từ nhớ lại cuộc chiến truyền thông ầm ĩ của hai năm trước, “Toàn bộ khu thương mại Long Phi đều tổ chức sự kiện khuyến mãi, ban đầu là chúc mừng hôn lễ của ông sếp bọn họ thì phải?”
“Ông sếp của Long Phi hôm đó kết hôn lần hai.” Tí Còi nói. Cậu ta đối với việc này biết rất rõ.
Việc như vậy, tính trên toàn thế giới thì thật ra không phải lần đầu tiên. Rất nhiều ngày lễ, khái niệm, thường thức mà mọi người quen thuộc hiện giờ cũng là do mấy người làm ăn chuộc lợi, thông qua thủ đoạn tiếp thị để truyền bá đến người tiêu dùng. Chi phí vốn lớn, một khi thành công thì sẽ thành một mẻ thu bộn tiền, lời cả trăm cả ngàn lần. Nếu nói người tiêu dùng là người bị hại vậy thì cũng không hẳn.
“Quyết định hẹn hò ở đâu vậy?” Tôi cười hỏi Gã Béo.
“À, tôi đã mua vé xem phim rồi, còn đặt bàn ăn tối. Tôi muốn về sớm xíu để đi lấy hoa ở tiệm hoa.” Nụ cười của Gã Béo trông rất ngốc.
“Được rồi. Vậy mai cậu về sớm đi.” Tôi gật đầu.
“Tầm thường.” Tí Còi chế nhạo.
“Tầm thường cũng hết cách. Ai chẳng như vậy?” Mặt Gã Béo vênh vênh, “Quan trọng là cực kỳ đắt. Vé xem phim đắt gấp ba lần, nhà hàng thì đắt gấp năm lần, hoa hồng thì đắt hơn mười lần luôn.”
“Con nhà giàu như cậu đừng ở đó mà làm bộ nhà nghèo.” Tí Còi không thèm để ý.
“Con nhà giàu cũng không chịu nổi cảnh tăng giá này. Chỉ có người làm ăn là vui thôi.” Gã Béo nói.
“Cậu có thể tẩy não Tiết Tĩnh Duyệt. Mấy hoạt động do bên kinh doanh làm ra có gì mà hay?” Tí Còi đối với việc này tỏ rõ thái độ tẩy chay quyết liệt. Xem ra bữa cơm cắt cổ đó lấy đi không ít máu của cậu ta.
“Giờ mới bắt đầu yêu nhau thôi, anh lại bắt tôi tự tìm đường chết sao?” Gã béo liếc nhìn Tí Còi, “Anh có âm mưu gì vậy?”
Tí Còi cười, làm vẻ mặt có kinh nghiệm, “Tôi chỉ muốn truyền kinh nghiệm cho cậu thôi. Gì mà lúc theo đuổi, lúc bắt đầu làm quen thì tỏ ra tốt một chút, phải chiều bạn gái, mấy cái đó đều không đáng tin. Bài học xương máu đây! Cậu xem tôi hồi đó, lúc bắt đầu cũng chẳng làm gì hết, sau đó thì cứ thế mà đến thăm nhà Linh Mai thôi.”
Tôi với Gã Béo đều cười phá lên.
“Cậu không cần mua quà, hẹn hò cũng không lo lắng tốn công sắp xếp cuộc hẹn gì cả, không phải tốt quá sao?” Tôi cười nhạo.
“Ha ha.”
“Tiết Tĩnh Duyệt sao rồi? Gần đây có gặp chuyện gì xui xẻo không?” Tôi đổi đề tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.