Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 352: Mã số 068 - Mèo đen đoạt mệnh (7)




“Đây đều là ý của bà ấy. Là do mẹ tôi đã...”
“Con im miệng.”
“Ô... Hức...”
“Cô đang làm gì đó? Mau dừng tay lại! Cái con đàn bà lòng dạ độc ác này, mau dừng tay lại.”
“Triệu Giai Âm, đó là con gái ruột của cô đấy!”
“Sếp, không cần phải ngăn họ lại sao? Sếp? Ý?”
“Meo...”
Ầm... Loảng xoảng... Rầm rầm...
“Á... Á... Khụ khụ... Khụ...”
“Cái con đàn bà xấu xa này, con tiện nhân chết tiệt! Cô dám hại chết cháu ruột của tôi, lại còn giết luôn cả con trai tôi.”
Bốp!
“Á...”
“Ta sẽ giết cô! Ta sẽ giết chết cái đồ sao chổi như cô!”
“Đủ rồi. Đều dừng tay lại cho ta. Dừng tay lại hết!”
“Khụ…khụ...”
“Meo...”
Bốp!
“Á... Con mèo kia kìa... Con mèo đen kia kìa...”
Rầm rầm! Bốp!
“Mẹ nó! Con mèo này quá nhanh nhẹn quá!”
“Meo...”
“Mau chặn nó lại! Các cậu mau bắt lấy nó đi chứ.”
“Chậc!”
“Sếp, con mèo đen này rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?”
“Đem bùa cho bọn họ trước đi.”
“Đây là thứ gì vậy? Lá bùa này là gì?”
“Đây là lá bùa bình tâm, có thể khiến người ta bình tĩnh trở lại. E rằng con mèo đen kia có khả năng thúc đẩy ác ý.”
“Cái gì cơ... Cái gì gọi là thúc đẩy ác ý?”
“Hiểu một cách đơn giản thì chính là bà ghét một người nào đó, mở miệng la mắng anh ta, nhưng dưới sự kích thích của con mèo đen này, rất có thể bà sẽ cầm dao đâm chết anh ta.”
“Á...”
“Bà Triệu, bà đã nghĩ ra được gì à?”
“Không... Không có...”
“Lá bùa bình tâm này tuy rằng có thể giúp người ta bình tĩnh lại, nhưng nếu một ngày chưa bắt được con mèo đen kia, e rằng chuyện này sẽ không thể kết thúc được. Có lẽ do ông Sử Cường chết rồi nên nó mới nhắm vào các vị.”
“Nó... Nó sẽ làm gì chúng tôi?”
“Nó sẽ tiếp tục làm những việc mà trước đây nó từng làm.”
“Chúng tôi phải làm sao đây? Ba người không có cách nào giải quyết chuyện này sao?”
“Các vị cũng đã nhìn thấy tình hình lúc nãy rồi. Nó rất nhanh nhẹn, muốn lập tức bắt lấy nó thật sự rất khó. Nếu như các vị đồng ý, chúng tôi có thể tiến hành bố trí bẫy ở trong toà biệt thự này. Trước khi bắt được con mèo đen kia, phiền các vị đừng rời khỏi đây.”
“Ý cậu là muốn chúng tôi làm mồi nhử nó sao?”
“Đúng vậy.”
“Không thể chấp nhận được. Nếu như các cậu không có bản lĩnh bắt được nó, vậy thì chúng tôi sẽ mời người khác đến bắt nó.”
“Ồ. Nếu như bà đã quyết định như vậy thì chúng tôi xin phép về trước đây.”
“Không được! Mẹ à, mẹ đừng để họ rời khỏi đây! Mẹ...”
“Phi Phi, con đừng có kêu nữa.”
“Nhưng mà, bà nội...”
“Đợi đã, các cậu hãy bố trí bẫy ở đây đi.”
“Chúng ta có thể mời người khác mà, cha à, chuyện này vẫn nên...”
“Nếu như con vẫn còn gọi ta một tiếng cha, vậy thì nhà này vẫn do ta làm chủ. Nếu như con không đồng ý, muốn bỏ tiền mời người khác đến, vậy thì con hãy dọn đồ về nhà mẹ đẻ mà ở đi!”
“Ha ha!”
“Bà cũng đừng có đứng ở đó cười nữa!”
“Ông già à...”
“...”
“Được được, tôi không cười là được chứ gì.”
“Ba người hãy mau bố trí bẫy đi.”
Ngày 14 tháng 12 năm 2010, tiếp nhận sự uỷ thác của Sử Vinh Quốc, tiến hành bố trí bẫy tại nơi ở của người uỷ thác. Ở lại trong nhà của người uỷ thác. Kèm file ghi hình 06820101214.avi.
Màn hình bị chia thành chín ô nhỏ, từng ô nhỏ tương ứng với camera trong một phòng, chín ô gồm có bốn phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và ba nhà vệ sinh. Trong mỗi phòng đều có dán bùa, có vẽ những trận pháp kì lạ và những văn tự trông như bùa chú vậy.
Một cặp vợ chồng già và một cặp mẹ con đang ngồi trong phòng khách, có lẽ họ chính là bốn người còn sống trong nhà họ Sử. Vẻ mặt của Sử Vinh Quốc rất nghiêm nghị và bình tĩnh. Còn vợ ông ta thì lại nhìn về phía Triệu Giai Âm với ánh mắt oán hận. Giống như Sử Vinh Quốc, Triệu Giai Âm cũng đang ngồi trên cái ghế sofa đơn. Còn Sử Phi Phi thì cúi thấp đầu, cuộn người lại, ngồi ngay chính giữa của ghế sofa dài, giữ khoảng cách với bà nội và mẹ của mình, trông cô ta như một con chim đang sợ hãi vì tiếng súng.
Còn trong những cảnh quay khác có hai nam một nữ đang đi qua đi lại, trông như đang tuần tra những căn phòng trong nhà này vậy. Khuôn mặt bọn họ đều bị làm nhoè, không thể nhìn rõ được mặt mũi họ ra sao cả.
Lúc này Sử Vinh Quốc khẽ quay đầu, dường như ông ta đang liếc nhìn về phía cái cửa phòng ở đằng sau. Sau khi quay đầu lại thì đưa tay ngoắc ba người còn lại, ý bảo họ nhích gần lại đây.
Hình như cả ba người đều không để ý đến hành động này của Sử Vinh Quốc.
Sắc mặt Sử Vinh Quốc tối sầm lại, ông ta khẽ đằng hắng một tiếng.
Màn hình quay chín khung bỗng chuyển thành cảnh quay trong phòng khách.
Lúc này bỗng vang lên tiếng của Sử Vinh Quốc: “Chúng ta không thể để ba người họ rời khỏi đây được.”
Vẻ mặt Sử Phi Phi và bà nội của cô ta ngơ ngác, không hiểu chuyện gì cả.
Còn Triệu Giai Âm thì đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
“Bọn họ đều biết hết những chuyện xấu mà ba người đã làm rồi. Ba người còn định thả bọn họ ra ngoài sao?” Giọng nói của Sử Vinh Quốc rất khẽ, nhưng giọng điệu giận dữ, đồng thời còn có cả sự ác độc nữa.
Sử Phi Phi ấp a ấp úng: “Không phải đâu... Con cũng không muốn đâu, là do con mèo đen kia...”
“Con im miệng! Con nói với cảnh sát là do con mèo kia gây ra, họ sẽ tin con sao? Con muốn nhà chúng ta bị người khác nói rằng có ba tội phạm giết người hả?” Sử Vinh Quốc đưa mắt liếc Sử Phi Phi.
Còn vợ ông ta thì không còn giữ được nét mặt bình tĩnh như lúc nãy nữa, bà ấy dời tầm mắt nhìn sang hướng khác. Triệu Giai Âm thì cúi thấp đầu, không hề lên tiếng.
Sử Phi Phi cắn chặt môi dưới, trong mắt cô ta ánh lên sự sợ hãi, khủng hoảng. Nhưng ánh mắt sợ hãi đó dần dần chuyển thành tàn nhẫn, máu lạnh.
“Ông già, vậy ông nói thử xem chúng ta phải làm sao đây?”
Sử Vinh Quốc lên tiếng nói tiếp: “Sáng sớm mai, bà hãy bỏ thuốc sát trùng, thuốc trừ sâu vào thức ăn sáng của họ. Nếu như họ có chết thì cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Chúng ta còn có thể nói họ lừa đảo, đột nhập vào nhà để cướp bóc.”
Bốn người họ đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng nói gì, nhưng trong lòng họ đều đã hạ quyết tâm giết người.
Lúc này ống kính tập trung quay về một góc của phòng khách, cũng chính là góc bên trái của phòng khách, ở đó có một cái cửa sổ, một con mèo đen đang nằm trên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía bốn người trong phòng khách, đuôi nó đang lắc lư qua lại.
Ba người Thanh Diệp quay trở lại phòng khách.
Ngô Linh nói: “Chúng tôi đã kiểm tra xong xuôi hết rồi. Các vị có thể quay về phòng để nghỉ ngơi.”
Bốn người họ lần lượt đứng dậy quay về phòng.
Màn hình lại bị cắt thành chín ô nhỏ và được điều chỉnh tua nhanh.
Bốn người kia tắm gội xong liền nằm lên giường nghỉ ngơi. Còn trong ba người Thanh Diệp thì chỉ có Ngô Linh đến căn phòng còn lại để nghỉ ngơi. Diệp Thanh và Lưu Miểu thì phụ trách trực phòng khách.
Đoạn video clip được điều chỉnh trở lại chế độ bình thường. Trong chín cảnh quay trên màn hình, cảnh quay trong phòng ngủ của cặp vợ chồng Sử Vinh Quốc bị phóng to ra.
Sử Vinh Quốc mở to mắt, nhìn về phía trần nhà một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn về phía vợ ông ta đang nằm ngủ kế bên. Giữa đêm tối, vẻ mặt của Sử Vinh Quốc trông khá đáng sợ. Ở phía ngoài, cái cửa sổ đằng sau lưng Sử Vinh Quốc có một con mèo đang đứng trên cành cây cách cửa sổ khoảng năm sáu mét, dường như nó đang giám sát căn phòng này.
Một cơn gió thổi ngang qua, tán lá xào xạc, con mèo đen kia bị lá cây đung đưa che khuất. Đợi đến khi cành cây ngừng đung đưa thì đã không còn thấy bóng dáng con mèo kia đâu nữa.
Sử Vinh Quốc quay người sang bên kia, đưa lưng về phía vợ ông ta.
File ghi hình kết thúc tại đây.
Ngày 15 tháng 12 năm 2010, giám sát nhà ở của người uỷ thác. Kèm file ghi hình 06820101215.avi.
Lần này, màn hình vẫn bị chia cắt thành chín ô nhỏ. Thời điểm quay là vào lúc hơn sáu giờ sáng ngày 15 tháng 12 năm 2010.
Triệu Giai Âm tỉnh giấc, đứng dậy đi thay đồ, rồi bước vào trong nhà vệ sinh.
Vị trí đặt máy quay ở phòng này không được thuận tiện cho lắm, máy quay chỉ có thể quay được khúc giữa của nhà vệ sinh thôi, còn trần nhà và nền nhà đều không quay được, ngoài ra còn vướng phải các vật cản nữa. Đầu và chân của Triệu Giai Âm không bị quay trúng.
Bà ta rửa mặt xong xuôi, hai tay chống trên bồn rửa tay, bà ta đứng đó một lúc lâu, lúc này chợt vang lên tiếng động gì đó rất khẽ.
Cả người Triệu Giai Âm bỗng chốc căng thẳng, dường như bà ta đã bị tiếng động đó doạ sợ.
Máy quay không quay được toàn cảnh trong nhà vệ sinh, chắc Triệu Giai Âm đang từ từ quay người lại và nhìn về phía cái cửa sổ trong nhà vệ sinh. Máy quay cũng không quay được có thứ gì ở cái cửa sổ đó.
Triệu Giai Âm thở hổn hển, sau một vài lần hít thở sâu, bà ta đứng thẳng người, nhìn về phía cái gương trên bồn rửa tay, rồi lại đưa tay mở cửa tủ gương ấy, lấy ra thứ gì đó, sau đó lại ngồi xổm xuống đất và đang làm gì đó trong cái tủ dưới bồn rửa tay. Vì vướng phải cửa tủ nên không nhìn thấy rốt cuộc Triệu Giai Âm đang làm gì. Một lúc sau bà ta đóng cửa tủ lại, trên tay cầm theo một cái bình nhựa đựng chất lỏng màu xanh lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.