Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1651: Vách núi cụt đầu (2)




Đến bên trên vách núi dựng đứng, nhìn xuống dưới, chỉ còn nhìn thấy những tảng đá kì dị nhô ra và sóng biển vỗ vào chúng.
Cả một mặt của vách núi đều bằng phẳng.
Như bà cụ Tống Hiền đã1nói trước đây, giống như có người dùng một cây đao lớn, cắt đứt khoáng thạch, để lại một mặt cắt bằng phẳng.
Nhưng mà nhìn những khối đá ngầm nhô lên từ lòng biển thì truyền thuyết ấy chắc chỉ8là một câu chuyện mà thôi.
Tôi nhìn sang Ngô Linh và Lưu Miểu.
Hai người họ đang chăm chú nhìn xuống bên dưới vách núi, chẳng nói lời nào. Cũng không biết là vẫn đang quan sát, hay vướng người lính2trẻ ở bên cạnh, nên không tiện lên tiếng.
Điều tôi không ngờ là, người lên tiếng trước tiên chính là người lính ấy.
“Mấy người muốn xem hang động bên dưới đúng không? Phải đợi thủy triều rút mới có thể4đi vào, hơn nữa thời gian rất ngắn, một hai tiếng là thủy triều đã dâng lên lại. Bên trong rất sâu. Nếu không ra kịp thì phiền phức lắm.”
Tôi nghe mà lạnh cả gáy.
“Nghe thấy âm thanh chứ? Bây giờ động đã bị ngập nước. Nhưng chắc là vẫn còn một khe hở…” Người lính ấy đến bên cạnh chúng tôi, cũng cúi đầu nhìn xuống.
Tôi ngớ ra, bây giờ mới hiểu âm thanh kì lạ mà mình nghe thấy là gì.
Không phải âm thanh do ma quỷ phát ra, mà chỉ là hiện tượng tự nhiên.
Nhưng khe hở mà anh ta nói, tôi nhìn cả buổi trời mà chẳng thấy đâu.
“Bây giờ đi luôn nhé.” Ngô Linh đứng thẳng người, ngẩng đầu lên nói.
“Ừ, cũng được.” Người lính kia gật đầu.
Anh ta dẫn chúng tôi quay về, gọi thêm một người nữa, cùng đến bãi cát.
Bến đỗ dùng để lên đảo kia rõ ràng là được xây dựng sau này.
Bản thân đảo Cụt Đầu đã có một bãi cát. Có thể là thời của bà cụ Tống Hiền, hoặc trước đó nữa, những ngư dân thời xa xưa đã ra khơi từ chỗ này.
Bây giờ, bãi cát được quy hoạch thành khu quân sự, thuyền đang đậu trên bờ là thuyền đệm khí dùng trong quân đội.
Chúng tôi được yêu cầu mặc áo phao, hai người lính đẩy thuyền ra biển.
Sau khi chúng tôi nhảy lên, khởi động mô-tơ, thuyền đệm khí lập tức phóng đi.
Nước biển bắn vào mặt, gió khiến tôi không mở mắt ra được.
Tốc độ của thuyền chậm lại một chút, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai người lính có vẻ đều là người nghiêm túc, không nói chuyện nhiều, cũng không hỏi chúng tôi rốt cuộc định làm gì, thần thái đều rất trầm tĩnh.
Chạy được mười phút thì đến vách núi.
Tôi đã nhìn thấy khe hở đó.
Nếu không nhìn kĩ thì sẽ bị bỏ qua, vì nghĩ rằng đó là khoảng tối giữa những khối đá lồi lõm nhấp nhô tạo ra.
“Thủy triều còn lâu mới rút.” Người lính dẫn đường lúc đầu nhìn đồng hồ, nói.
Ngô Linh nhìn sang tôi.
Tôi chỉ biết lắc đầu.
Tôi chẳng thấy gì cả.
Lưu Miểu lấy đèn pin siêu sáng từ trong túi fanny ra, chỉ lớn bằng nắm tay, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng giữa ban ngày.
Hai người lính kia liếc nhìn, rồi thu hồi ánh mắt lại ngay.
“Không thấy rõ.” Lưu Miểu nói.
“Có thể đến gần hơn…” Người lính vừa lên tiếng thì vẻ mặt chợt biến sắc, chau mày lại.
Hai người lính đều tỏ ra căng thẳng.
Mặc đồng phục giống nhau, vóc dáng tương tự nhau và đều ngăm đen do phơi nắng, khiến hai người họ nhìn vào cứ như hai anh em, khiến người ta khó mà phận biệt được thân phận cụ thể của họ.
“Mực nước hạ thấp rồi.” Ngô Linh lên tiếng.
Tôi định thần lại sau một thoáng ngơ ngác, tập trung nhìn về phía khe hở ấy.
Quan sát kĩ một lát, tôi nhận ra khe hở ấy đích xác là đang lớn dần.
Mức nước hạ thấp! Thủy triều xuống rồi?!
Tôi cảm thấy thật khó tin nổi.
Sao lại như thế được chứ?
Quay sang nhìn hai người lính, dù bên ngoài chẳng biểu hiện gì, nhưng họ đang trợn to mắt, hai tay cũng siết chặt lại thành nắm đấm.
Tôi bất chợt hiểu ra.
Lẽ nào cửa dị không gian ấy đã mở?
Nếu trong biển đột nhiên mở ra một cái hố đen như thế, nước biển…
Nếu thế giới tương lai ở đầu bên kia là đất liền, nước biển sẽ tràn qua…
Tôi lập tức cảm thấy lạnh xương sống.
Nếu đảo chiều tình huống lại thì sao?
Nếu bên thế giới tương lai là đại dương, còn cửa ra vào bên thế giới hiện thực là đất liền…
Như vậy sẽ gây ta tai họa khủng khiếp đến mức nào?
Chưa kịp phát huy sức tưởng tưởng, tôi đã cảm nhận được âm khí.
Âm khí thổi ra từ trong khe hở của hang động ấy, giống như gió của máy thổi, vô cùng mạnh mẽ.
Mặt biển nhấp nhô, sóng cuộn dữ dội hơn.
Tôi chỉ biết sửng sốt.
Tôi có thể cảm nhận được, âm khí ấy là của hồn ma mặc đồ cổ trang.
Nó ở trong ấy?
Không đúng… đó không phải điểm quan trọng.
Mực nước không ngừng hạ thấp, hang động đã hiện ra hơn một nửa rồi!
Nước biển không tràn vào hang động, không bị hố đen ấy hút vào, mà bị âm khí đẩy ra!
Tôi bàng hoàng nhìn chằm chằm cái hang ấy.
Giống như miệng của một con thú khổng lồ đang từ từ há ra, để lộ thực quản đen ngòm bên trong.
Tôi nhìn sang Ngô Linh và Lưu Miểu, hai người cũng đang tỏ ra kinh ngạc.
Âm khí đang bao trùm con thuyền nhỏ.
Tuy con thuyền đang nhấp nhô theo sóng biển, nhưng lại bị cố định ở một vị trí duy nhất.
Cùng với việc hang động đã lộ rõ diện mạo, con thuyền nhỏ trôi về phía trước.
Hai người lính đang gồng cứng người, hệt như mãnh thú đang sẵn sàng tấn công.
Vẻ mặt của Ngô Linh và Lưu Miểu trầm tĩnh như mặt hồ và thân thể hoàn toàn thả lỏng.
Trên trán tôi đã vã mồ hôi, khiến da hơi ngứa. Nhưng tôi chẳng nhúc nhích được. Tay hoàn toàn cứng đơ, không thể nào đưa lên để lau mồ hôi.
Con thuyền nhỏ bị hút vào miệng của con quái vật ấy.
Lưu Miểu vẫn đang cầm đèn pin, hai người lính cũng đã lấy đèn pin siêu sáng ra, soi vào cảnh vật trong hang động.
Đây là một cái hang đá vôi, có thể nhìn thấy những khối đá muôn hình vạn trạng đang vắt trên vách hang.
Trong hang động tăm tối, chỉ có âm vang của sóng biển, chẳng có tiếng động của vật thể sống.
Tạch!
Con thuyền va vào đá, dừng lại.
Phía trước đã là mặt khoáng thạch, có những hố nước nhỏ, nhưng vẫn đủ để đi lại.
“Các anh ở lại đây đợi chúng tôi.” Ngô Linh nói.
Lưu Miểu lập tức nhảy khỏi thuyền, dìu Ngô Linh xuống.
Thân thể tôi vẫn còn đang hơi tê cứng, được Lưu Miểu kéo lên bờ.
Tôi đã có một quãng thời gian không thấy sợ hãi.
Hồn ma oán phụ ấy khiến tôi kinh ngạc, cũng khiến tôi bó tay và lo lắng, nhưng cảm giác ấy khác với lúc này.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một con ma có thể ảnh hưởng đến tự nhiên.
Đương nhiên, ma có thể thay đổi tự nhiên. Giống như con người có thể cải tạo tự nhiên vậy. Nhưng đây là chuyện phải thông qua một đường lối nhất định, một phương pháp nhất định mới có thể làm được.
Con ma ở Hối Hương muốn làm sập một ngọn núi, còn phải toan tính mấy chục năm, toan tính cả một gia tộc, mấy thế hệ con người, mượn hiệu quả của mộ phần tổ tiên mới có thể làm được.
Trong đó đã tốn bao nhiêu công sức, chằng cần nghĩ cũng biết.
Đổi lại thành đẩy nước biển ra, tạo thành một không gian độc lập thì sao?
Tôi quay lại nhìn một cái.
Dõi mắt nhìn ra, ít nhất là trong tầm mắt của tôi, mặt biển chính là mức nước. Đường chân trời trên biển có độ cao chênh lệch bất thường với vị trí tôi đang đứng. Đây là độ chênh lệch tầm nhìn do hành tinh hình cầu tạo thành. Nói cách khác, vẫn trong phạm vi bình thường…
Lẽ nào triều dâng và triều rút của cả một vùng biển đều bị ảnh hưởng?
Âm khí của một con ma, có thể làm được đến mức này sao?
Sức mạnh dời non lấp biển…
“Lâm Kỳ.”
Tôi giật mình một cái, quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Linh và Lưu Miểu.
“Không cần phải suy nghĩ nhiều như thế.” Ngô Linh bình tĩnh nói.
“À… ừ…” Tôi gật gật đầu, đột nhiên nói: “Nó, sống bao nhiêu năm rồi nhỉ? Có khi nào…”
Có khi nào là hồn ma cùng thời với Mạc Vấn? Là hồn ma chứng kiến thế giới này đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, làm sinh ra “quái dị”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.