Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1644: Oán phụ (1)




Cảnh mộng lần này khá kì lạ.
Cảnh vật xung quanh tôi luôn không được ổn định.
Thời gian không ngừng nhảy cóc, cảnh vật biến đổi liên tục, lúc mờ ảo, lúc rõ ràng.
Tôi nhìn thấy người phụ nữ ấy đang nấu ăn trong nhà bếp, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Tôi nhìn thấy cô ta cúi mặt nhìn đôi vợ chồng trung niên đang ngủ trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho họ.
Tôi nhìn thấy cô1ta đột nhiên nổi giận, hét lên lanh lảnh: “Tại sao không cần tôi? Tôi làm không tốt sao!”
Máu văng tung tóe trước mặt.
Tiếng gào la xé ruột gan ngập tràn sự sỡ hãi của đàn ông và phụ nữ.
“Ma! Có ma!”
“Cứu mạng với!!!”
Tiếng gào thét chẳng ngăn được con ma nữ ấy.
Bụng cô ta phồng lên, cục thịt trong bụng cắn rách da cô ta, rớt ra ngoài trong khi cô ta đang kêu gào thảm thiết.
Thứ đó giống8như quái vật, vừa tiếp đất liền nhào về phía đôi vợ chồng trung niên.
Diễn biến của sự tình khiến người ta không quan sát kịp.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy khu vườn trường yên tĩnh.
Kiến trúc trong khu vườn trường thời xưa tắm mình trong ánh nắng hoàng hôn, mang lại cho người nhìn cảm giác trầm mặc của thời gian và năng lượng kì diệu khiến tâm hồn người ta lắng dịu.
Tôi nhìn thấy một cô gái bên cạnh2cửa sổ lớp học.
Đó là Lý Mai…
Cảnh quang tuyệt đẹp thoáng chốc đã vụt qua.
“Tại sao chứ… tại sao không cần tôi… tôi chẳng phải là một người vợ tốt sao?” Người phụ nữ lầm bầm, khóc lóc, thình lình lại gào lên điên dại.
Cô ta ngồi xổm trong một gian phòng nhỏ.
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt lạ.
Chỉ gặp qua một lần.
Đó là người đàn ông đã quật xác người phụ nữ này từ dưới đất lên. Ông ta4đang uống rượu. Những người ngồi chung bàn hình như đều đã xuất hiện trong hôm ấy.
“Này này, tay chủ thuyền ấy chết rồi. Nghe nói chết hết cả nhà. Bị người ta… xẹt…” Người đàn ông say ngà ngà đưa tay làm động tác chém từ trên cổ xuống bụng.
Người bên cạnh cười ha hả: “Chủ thuyền gì chứ? Chỉ là một gã đánh cá thôi…”
“Tiếp! Tiếp ly nữa!”
“Hi hi, lão chết cũng đáng kiếp. Chẳng phải là thứ tốt lành gì.”
“Tôi nghe nói đã gặp ma đó, có khi nào… cái thứ ấy, ở chỗ của chú không?” Người đàn ông nói chuyện đầu tiên căng thẳng hỏi.
Người quật xác cô gái từ dưới đất lên uống một ngụm rượu: “Gì đó? Mày muốn chia tiền à? Tiền bạc chẳng phải đã bàn xong ngay từ đầu sao? Bây giờ mày muốn lật lọng? Hả?”
“Ai muốn lật lọng chứ! Tôi chỉ muốn nhắc chú cẩn thận thôi!”
“Ông đây quật biết bao nhiêu mộ rồi, sợ cái này sao?” Ông ta lại uống thêm hớp rượu nữa: “Cái vòng đó, là vàng ròng đấy. Hừ, đợi tao kiếm được chỗ mua được giá…”
“Chú nên kiếm vợ trước đi! Đã một bó tuổi rồi. Hôm qua thím còn hỏi thăm tôi đó.”
“Kiếm vợ gì?”
Ma nữ ngẩng lên, ánh mắt khiến người ta nổi da gà.
Đột nhiên tôi hiểu ra câu nói của người ủy thác Thái Khai ấy.
Ma nữ này bị điên, bị thần kinh. Khác với những con ma khác, cô ta có chấp niệm nhưng không còn lý trí.
Chuyện cô ta muốn làm không phải là giết người, trả thù.
Cô ta muốn làm vợ tốt của người ta.
Cảnh tượng chợt thay đổi, mùi rượu biến mất.
“Con mẹ mày, đừng qua đây! Đừng qua đây! Trả cho mày! Trả đồ cho mày đây!” Người đàn ông lùi vào chân tường, lớn tiếng gào lên.
Ma nữ cúi mặt xuống: “Tại sao chứ… em làm vợ của anh không tốt sao? Tại sao không cần em… tại sao…”
Cô ta bất chợt ngẩng đầu lên, hất tóc ra đằng sau, ưỡn cái bụng ra.
Cục thịt trong bụng cô ta rớt ra, cái đầu nó nhỏ xíu vẹo qua một bên, đôi mắt trên khuôn mặt đầy máu mở ra, nhìn chằm chằm người đàn ông.
“Cha ơi… cha…” Cục thịt cất lên tiếng kêu rợn người.
Gã đàn ông hét rách cả cổ họng, phóng ra ngoài.
Ma nữ từ đằng sau bổ nhào lên người ông ta, cắn vào tai ông ta.
“Á á á á…! Á á á…!”
Da thịt bị xé rách, xương cũng bị cắn nát.
Cảnh tượng này đã không còn là ma giết người nữa, mà là cảnh tàn sát đẫm máu, vô cùng tàn nhẫn.
Tôi cảm thấy da gà nổi hết cả lên.
Ý thức của người phụ nữ truyền qua đầu tôi.
Khối ý thức hỗn loạn này khiến người ta không tài nào hiểu được.
Nhưng thù hận và điên loạn lại rất mãnh liệt.
Tôi cảm thấy đầu mình đau buốt từng cơn.
Tôi nhìn thấy ma nữ trở lại trạng thái hiền thục đức hạnh, đang rửa tay nấu canh cho người ta.
Thế nhưng, đây chẳng qua cũng là một tấn bi kịch mà thôi.
Cô ta không được người ta chấp nhận.
Dù là người không sợ ma, nhưng không thể chịu đựng được chuyện một hồn ma xuất hiện bất cứ lúc nào ở trong nhà như thế.
Người sống rốt cuộc vẫn phải sống cuộc đời của người sống, cần phải tiếp tục đi tới, chứ không phải giậm chân ngay tại chỗ, bị một hồn ma hoàn toàn không phải người nhà ràng buộc.
Máu…
Người chết…
Điên loạn…
Tiếng ve kêu thay cho tiếng gào thét điên cuồng.
Có lẽ tôi đang ở trong khuôn viên trường học mùa nghỉ hè.
Lý Mai đang đi loanh quanh, hát nghêu ngao trong phòng dạy múa của trường.
Trong gương không có bóng của Lý Mai, nhưng lại có bóng của ma nữ kia.
Ma nữ đang cúi mặt, nhìn mình trên gương qua kẽ hở của tóc.
Cô ta chẳng có chút suy nghĩ gì về ngôi trường cả.
Lý Mai nhốt mình trong ngôi trường, cô ta thì nhốt mình trong thân phận của một người làm vợ.
Loáng một cái, ngôi trường đã biến mất.
Bây giờ tôi đã chắc chắn được, người mà Vương Trung thuê đã quật nhầm xác. Vương Trung tưởng thi thể của ma nữ này là thi thể của Lý Mai, đem đi làm minh hôn cho con trai mình.
Có thể cũng vì thế mà duyên nợ bị trao nhầm, khiến cho thân phận của hai ma nữ trở nên vô cùng phức tạp.
Nếu như, tôi giải quyết con ma nữ này thì sao nhỉ?
Trong sự thay đổi của cảnh vật, tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Thái Khai.
Ma nữ từng bước đến gần Thái Khai.
Tôi không chút do dự, đưa tay về phía ma nữ.
Tôi đã nắm được vai ma nữ, rất thuận lợi, chẳng cảm nhận được sự phản kháng của cô ta.
Tôi bắt đầu sử dụng năng lực, nhưng lúc này lại cảm nhận được lực cản.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được lực cản mãnh liệt đến thế.
Xúc cảm mãnh liệt của ma nữ vẫn đang xông mạnh vào đầu tôi.
Hình như cô ta hoàn toàn không cảm nhận được tôi, chỉ một lòng muốn giết Thái Khai, muốn trút hết sự tức giận và căm hận của mình.
Tôi hoảng hốt, cố hết sức kéo ma nữ đứng lại, nhưng lại bị cô ta kéo đến trước mặt Thái Khai.
Ma nữ xé rách thân thể Thái Khai.
Loáng một cái, Thái Khai đã biến mất, người trước mặt ma nữ đã đổi thành Tôn Đức Sinh.
Tôi nhìn thấy người của Thanh Diệp.
Đây là…
“Đi chết đi! Đi chết đi! Tại sao, tại sao không cần tôi! Tại sao!” Ma nữ vừa gào thét, vừa tóm chặt Tôn Đức Sinh.
Tôi nhìn thấy người của Thanh Diệp lao đến.
Vô ích.
Nắm đấm của Diệp Thanh đấm lên thân của ma nữ, bóng của ma nữ nhấp nháy một cái, rồi trở lại bình thường!
Đột nhiên tôi nhớ đến lời của Thân Tiểu Dung.
Thực lực của ma, chính là như vậy.
“Á á á á.” Ma nữ hoàn toàn không thèm nhìn Diệp Thanh, vẫn bấu chặt Tôn Đức Sinh.
Cục thịt trong bụng cô ta nhào lên mặt Tôn Đức Sinh, cắn đứt mũi của ông ta.
“Coong” một tiếng, chiếc vòng vàng rớt xuống đất.
Diệp Thanh quay phắt đầu lại, giẫm chân lên chiếc vòng vàng.
Chất vàng rất mềm. Đồ trang sức bằng vàng ngày xưa cũng không được gia công đặc biệt. Hơn nữa, chỉ nhìn màu sắc hoen ố của chiếc vòng vàng là biết, nó chưa bao giờ được bảo dưỡng.
Chiếc vòng vàng mỏng manh bị giẫm bẹp dí.
Bóng của ma nữ lại chớp tắt.
Trong mắt của người Thanh Diệp thì có lẽ cô ta đã biến mất rồi.
Tôi nhìn thấy Ngô Linh, Lưu Miểu đều thở phào, di chuyển ánh mắt.
Tôn Đức Sinh co giật mấy cái, vết thương vẫn đang chảy máu. Con trai, con dâu ông ta đứng đực ra vì quá sợ hãi.
Ma nữ chậm chạp quay đầu lại, nhìn chằm chằm chiếc vòng vàng đã biến dạng một hồi rất lâu.
Cảm xúc của cô ta biến mất rồi.
Cảnh vật xung quanh mờ dần, tôi có một cảm giác kỳ lạ. Ma nữ bây giờ chẳng ở Địa Phủ, cũng không ở nhân gian. Cô ta đang ở trong một dị không gian kì lạ. Nói cách khác, đang ở trong một trạng thái kì lạ.
Tôi vẫn còn nắm tay cô ta, sử dụng năng lực.
Thế nhưng, cô ta vẫn không biến mất.
Tôi cảm nhận được, từ một nơi khác, có sức mạnh rót vào thân thể cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.