Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1637: Mã số 031 – Người thứ ba (2)




“Nếu vậy thì chúng tôi cần đến nhà của ông bà để kiểm tra một chút tình hình cụ thể.”
“Đương nhiên, đương nhiên. Lúc nào cũng được, hôm nay luôn cũng được.”
Ngày 6 tháng 3 năm 2006, đến nhà của người ủy thác. File ghi âm 03120060306(1).wav.
“Ở đây. Mời vào.”
“Cảm ơn.”
Cộp cộp…
“Cái đó…”
Cộp cộp…
“Sao rồi? Có phải…”
“Xem ra bây giờ anh ta không có ở đây.”
“À, đúng. Trên căn bản… thực ra chúng tôi chưa từng nhìn thấy nó. Ý tôi là, không nhìn thấy theo kiểu… không thấy nó nấu ăn, không1thấy nó lau nhà. Chỉ là vừa thức dậy, hoặc đi làm về, nhận thấy đồ đã được làm xong xuôi.”
“…”
“Thế nào? Siêu, siêu độ được đúng không? Chúng tôi cũng biết trước đây nghĩ như thế là không đúng. Suy cho cùng thì cũng chết rồi. Dù rất thương nhớ con… Haiz… cũng không biết rốt cuộc có phải…”
“Có thể cho chúng tôi xem hình của con ông không? Có giữ lại di vật của anh ta chứ?”
“Có, có. Đa số đều giữ lại.”
Cộp cộp cộp…
Soạt soạt…
Lạch cạch…
“Đều ở đây. Chúng tôi8chưa dọn dẹp phòng của nó. Ngoài ra còn có…”
“Đây là đồ đã bị anh ta phá hoại?”
“Đúng…”
“Được rồi…”
Sột soạt …
“Thế, thế nào? Có phải, rất phiền phức không? Thực sự chúng tôi đã mời rất nhiều người. Mời nhà sư, đạo sĩ, cả thầy bói, thầy phong thủy… mời hết. Phương pháp truyền thống hình như không có tác dụng… Hiện nay chẳng phải đều nói trên khoa học sao? Các cậu… Khụ, các cậu còn trẻ, phải chăng sẽ có cách gì đó… giống trên tivi, giống như phim tài liệu2nước ngoài, có công cụ gì đó, cái thứ ấy…”
“Trên thực tế, chúng tôi cũng dùng phương pháp truyền thống thôi.”
“Hả?”
“Ông Thái, hiện tại có thể chắc chắn, trong nhà ông đã từng có ma lảng vảng, trên người ông đã có âm khí của ma. Con ma đó đã nhắm đến ông.”
“… Ực… ừ…”
“Điều còn chưa chắc chắn chính là hồn ma ấy rốt cuộc là linh hồn của con trai ông trở về, hay thứ khác. Trước và sau ngày giỗ của con trai ông vào năm ngoài, nói cách khác4là trước khi xuất hiện những chuyện khác thường này, vợ chồng ông có làm chuyện gì không?”
“Không. Chúng tôi cũng từng nghĩ rồi, nghĩ cả rồi, nhớ lại rất kĩ. Không có, không có gì hết, không cứu chó mèo gì hết…”
“Ý tôi là ông có từng đi ngang qua hiện trường án mạng không? Khi tảo mộ con ông, có làm hành động gì đó trước bia mộ khác không? Không nhất định phải là hành động bất kính. Có thể ông đã gặp phải hồn ma khác trong nghĩa địa. Ông có phát hiện thấy người hoặc hiện tượng lạ nào trong nghĩa địa không?”
“… Không, chắc là… hôm đó cũng không phải tiết thanh minh gì cả… Trong nghĩa địa vắng người. Hình như có người được chôn cất… trước khi chúng tôi vào thì phải. Còn lại thì chẳng có gì. Thực sự không có gì hết. Bên cạnh là nhà hỏa táng, rất đông người… cách một con sông, vẫn có thể trông thấy… nghĩa địa thực sự chẳng có gì cả. Chúng tôi cũng không làm gì hết, thực sự không làm gì hết…”
“Ông Thái, nếu ông không chịu nói thật cho chúng tôi biết, e là chúng tôi sẽ không giúp được.”
“Thực sự không có mà!”
“… Thôi được. Thế cho chúng tôi địa chỉ nghĩa địa được không? Có thể ông đã bỏ sót thứ gì đó.”
“À. Được… tôi nhớ địa chỉ mà.”
“Vâng.”
“Ông Thái.”
“Hả?”
“Con trai ông khi còn sống đã kết hôn, hoặc có bạn gái chưa?”
“Hả? Sao đột nhiên… Chưa. Nó chưa có bạn gái, chưa kết hôn.”
“Vậy sao…”
“Sao thế? Các cậu đang nghi… Không đời nào. Con tôi rất hướng nội, chưa có bạn gái. Nó có mấy người bạn thân, khi mừng sinh nhật chúng tôi đều gặp cả rồi. Lễ tang cũng mời họ đến. Nó chưa có bạn gái đâu.”
“Thế cô nữ sinh này, ông có biết không?”
“Hả? Á… à… Sao lại… chuyện này…”
“Có phải là bạn gái của con ông không?”
“Tôi không biết… tôi… chuyện này…”
“Ông Thái.”
“… Không phải, tấm ảnh đó… tấm ảnh đó là cả nhà chúng tôi, cả nhà tôi, còn có cả nhà của cậu út tôi, chúng tôi cùng đi du lịch… Tấm ảnh đó đúng ra chỉ có con trai tôi… đúng ra chỉ có mỗi mình con trai tôi thôi! Sao lại… sao lại… ực…”
“Ông có biết cô gái này không?”
“Không, chưa… gặp bao giờ, chưa gặp bao giờ.”
“Khi du lịch có xảy ra chuyện gì không? Đi du lịch khi nào?”
“Trước khi xảy ra chuyện… năm 2000, là lúc đó. Du lịch… đã đến thủ đô, còn du lịch ở ven biển. Tham quan thắng cảnh. Đi theo đoàn. Chẳng có chuyện gì hết. Chẳng có chuyện gì xảy ra hết, rất vui, rất mệt… có mua sắm ở một số điểm tham quan… chỉ vậy thôi. Hết rồi… hoàn toàn không xảy ra chuyện gì hết. Trước đó, lúc thu xếp đồ đạc, tấm ảnh này vẫn bình thường…”
“Trên những tấm ảnh khác mà ông cho chúng tôi xem, hình như không có cô gái này. Còn ảnh nữa không?”
“Còn, còn một quyển album, ảnh trước đây.”
Cộp cộp cộp…
Bộp.
“Đây, còn mấy cái này nữa. Đây là hình con trai tôi lúc nhỏ. Không có… đâu có đâu. Tấm ảnh ấy…”
Sột sột… soạt soạt…
“Hình như chỉ có tấm ảnh này là khác thường. Đưa nó cho chúng tôi được không?”
“Hả, đương nhiên… Sao lại như vậy nhỉ…”
“Chúng tôi sẽ điều tra về lai lịch của cô gái này. Nếu được, ông vui lòng trao đổi một chút với người nhà. Khi đi du lịch, không chừng đã xảy ra chuyện gì đó mà ông không biết.”
“Được.”
“Cả bạn cùng lớp, bạn bè của con ông nữa. Có những chuyện, có lẽ người làm phụ huynh như ông không biết được đâu.”
“Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi thử.”
“Được, vậy hôm nay chỉ đến đây thôi.”
“À, được.”


Kèm: một tấm ảnh
Bối cảnh của tấm ảnh là bãi biển, có không ít du khách.
Đứng chính giữa khung ảnh là một người đàn ông trẻ mặc quần tắm, nhìn về ống kính nở nụ cười rạng rỡ.
Còn bên cạnh anh ta là một cô gái trẻ tóc dài mặc váy liền thân mỏng, cũng đang cười rất tươi.
Hai người họ đứng cạnh nhau vai kề vai, nhìn vào giống như một đôi tình nhân.
Tấm ảnh không có dấu vết của máy tính xử lý.
Cũng không có âm khí.
Ngày 7 tháng 3 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 03120060306G.wav
“… Trong mơ hồ, bà ấy cứ tưởng là tôi. Bà ấy nghe thấy có người gọi mẹ ơi, còn bảo bà ấy cứ ngủ thật ngon…”
File ghi âm: 03120060306(1)G.wav.
“… đúng ra chỉ có mỗi mình con trai tôi thôi! Sao lại…”
“À… người này cũng vậy, trong phòng cũng thế, đều không có âm thanh quái lạ. Mọi người đã nhìn thấy không ít âm khí à?”
“Con ma ấy ở trong nhà lâu lắm rồi. Hơn nữa là một con ma rất mạnh. Thực lực… ừm… nó muốn hại chết hai vợ chồng ấy, chắc là chuyện rất dễ dàng.”
“Nấu cơm, làm việc nhà cho người ta… đúng là nàng tiên ốc nhỉ… có khi nào do thiếu tình thương không? Muốn có cha mẹ?”
“Không biết.”
“Tấm ảnh đó thì sao?”
“Nam Cung đang quét.”
“Chỉ dựa vào khuôn mặt, mà có thể tìm được người trong kho dữ liệu à?”
“Chỉ còn cách tìm như thế thôi.”
“Tôi thấy, cái ông Thái gì đó, thăm dò tin tức của ông ta sẽ nhanh hơn đấy.”
“Lời của ông ta…”
“Hả?”
“Chắc là ông ta đang giấu gì đó.”
“À. Cái chuyện ngày giỗ đi tảo mộ ấy à. Có thể đã làm gì đó với ngôi mộ khác rồi… Chậc chậc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.