Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1633: Linh hồn bảo vệ (2)




“Tan biến?” Tôi buột miệng nhắc lại hai chữ này, nhất thời cũng chẳng có được suy nghĩ cụ thể nào.
Nam Cung Diệu gật đầu: “Đúng vậy. Linh hồn bảo vệ thực ra giống với linh hồn hơn. Điều kiện biến mất1thì họ cũng sẽ tan biến.”
Tôi nhớ lại từng chi tiết mỗi khi gặp Diệp Thanh.
Tôi luôn nghĩ rằng sau khi phát hiện ra năng lực của tôi, Diệp Thanh đã bắt đầu sắp đặt, việc cụ thể mà anh ta đã8làm, chắc cũng tương tự như họ bố trí trận pháp trong phòng nghiên cứu, khiến tôi tự động đi vào con đường của vận mệnh.
Vào Phòng Di dời, nhận công tác giải tỏa ở thôn Sáu Công Nông, tự nhiên sẽ2gặp gỡ Diệp Thanh.
Ban đầu tôi thấy chuyện này hơi đáng sợ.
Nếu quỹ đạo cuộc đời của một con người bị một nguồn sức mạnh vô hình khống chế, thì bất kì ai cũng thấy sợ hãi.
Đặc biệt là nguồn sức mạnh4vô hình này không nằm trong tay của Ông Trời đang tồn tại trong chốn hư ảo, mà là bị thao túng bởi đôi tay của một người lạ khác có thân phận tương đồng với mình, thì càng khiến người ta hãi hùng hơn.
Người ủy thác của Thanh Diệp còn có thể nói rằng sau khi gặp phải chuyện quái dị, tìm sự giúp đỡ nên mới chạy đến chỗ của Thanh Diệp.
Còn tôi trước đó hoàn toàn không biết trên đời này còn có sự tồn tại của chuyện quái dị, thì đã gặp Diệp Thanh rồi.
Tôi giống như những đứa trẻ bị bắt cóc. Đang sống yên lành và hạnh phúc, đột nhiên bị bắt cóc vào một môi trường sống khác, suốt ngày đối mặt với nguy hiểm.
Đương nhiên, sau khi tôi biết lúc nhỏ mình đã gặp phải chuyện tương tự như vậy, còn được Diệp Thanh cứu mạng một lần, tôi đã thay đổi cách nghĩ.
Tôi không còn cảm thấy đồng tình và sợ hãi đơn thuần đối với Diệp Thanh nữa, mà biến thành sự ỷ lại.
Tôi còn thấy lo khi Diệp Thanh mất kiểm soát, lo lắng sẽ không hoàn thành yêu cầu của Diệp Thanh, bị Diệp Thanh thẳng tay bỏ rơi, phải tự sinh tự diệt, cũng lo sợ người nhà bạn bè của mình sẽ bị cuốn vào những nguy hiểm ấy… nhưng sự tình rốt cuộc đã khá là khác so với suy nghĩ của tôi.
Bây giờ, tôi lại nghe được thông tin như thế…
Diệp Thanh, có khả năng đã biến thành linh hồn bảo vệ của tôi?
Ngẫm kĩ lại, hình như từ lâu đã có điềm báo như vậy rồi.
Diệp Thanh có thể khống chế năng lực của tôi, có thể theo tôi đi vào cảnh mộng, lần nào cũng xuất hiện kịp thời, cứu tôi khỏi sự nguy hiểm.
Đây có lẽ không chỉ vì thực lực của anh ta cực mạnh, mà còn do tính chất đặc thù của linh hồn bảo vệ.
Tuy trước đây chúng tôi không thân không thích, nhưng Diệp Thanh muốn dùng năng lực của tôi, khi anh ta chết, chọn cách trở thành linh hồn bảo vệ của tôi, luôn đi bên cạnh tôi, đợi thời cơ thích hợp để thay đổi cả thế giới, âu cũng hợp tình hợp lý.
Trước đây Diệp Thanh từng đe dọa sẽ giết tôi, đổi dùng người khác cũng sở hữu năng lực tương tự, bây giờ cũng đã trở thành một chiêu rung cây nhát khỉ.
Giống như cha mẹ dọa con cái, bảo sẽ “vứt con đi”.
Ngoại trừ những cha mẹ tệ hại, những trường hợp khác thì câu nói này cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
“Sao thế? Sao đột nhiên cậu lại có hứng thú với linh hồn bảo vệ? Con ma ấy là linh hồn bảo vệ của ai đó à?” Nam Cung Diệu hỏi.
Tôi lắc đầu.
Hình như người của Thanh Diệp không nhận ra Diệp Thanh đã biến thành linh hồn bảo vệ của tôi.
Chuyện này, có lẽ Diệp Thanh chưa từng muốn nói cho bất kì ai biết.
Cũng có thể… con ma ấy nhầm rồi? Diệp Thanh không phải là linh hồn bảo vệ của tôi, mà chỉ là một hồn ma cực kỳ mạnh…
“Linh hồn bảo vệ mà gia tộc của Ngô Linh từng có đã biến mất mà chẳng ai hay biết gì.” Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói: “Con cháu đời sau đánh mất sự kính sợ đối với tổ tiên, đồng thời, cũng có rất nhiều người không làm nghề ấy nữa, vị tổ tiên làm linh hồn bảo vệ đã tiêu vong.”
“Hả?” Tôi sửng sốt.
“Có thể nói, là bị tổn thương. Tuy di nguyện của người ấy là bảo vệ gia tộc, gia tộc cũng đang được nối dài. Nhưng khi hướng phát triển của các thành viên trong gia tộc thay đổi, hoàn cảnh của gia tộc thay đổi, tổ tiên sẽ không thể nào bảo vệ một cách thật lòng nữa. Quan hệ giữa linh hồn bảo vệ và người được bảo vệ, thực ra là hai chiều.” Nam Cung Diệu dùng tay mô tả: “Đôi bên đều phải nhận gửi gắm, mới có thể gắn kết khăng khít. Nếu không có mà chỉ có một bên níu giữ thì sẽ không duy trì được quá lâu.”
Tôi theo sau Nam Cung Diệu xuống lầu, trong đầu đủ kiểu cảm xúc trộn lẫn vào nhau, vô cùng rối rắm.
Sự tồn tại của Diệp Thanh là vô cùng quan trọng đối với tôi.
Thực lực của anh ta khiến tôi có thể yên tâm mà tiếp xúc với những chuyện quái dị, anh ta đã gánh vác di chứng kéo theo khi tôi sử dụng năng lực, còn luôn bảo vệ tôi trong những thời khắc quan trọng.
Nếu một ngày nào đó, Diệp Thanh không còn, tất cả đều dựa vào chính tôi, e là tôi sẽ chẳng sống được bao lâu.
Vốn dĩ, quan hệ bạn bè của chúng tôi là lợi dụng lẫn nhau. Tôi dựa vào sự bảo vệ của Diệp Thanh, sống bình an vô sự nhiều năm như thế. Anh ta lợi dụng năng lực của tôi, thay đổi thế giới.
Điều tôi cần làm, chắc cũng giống như Diệp Thanh đã nói, an phận nghe lời, khi nên dùng năng lực thì đừng chống đối anh ta là được rồi.
Nhưng nếu Diệp Thanh biến thành linh hồn bảo vệ…
“Sao vậy?” Đột nhiên Nam Cung Diệu hỏi.
Không phải hỏi tôi, mà hỏi Cổ Mạch.
Cổ Mạch đã nói chuyện điện thoại xong.
Ba chúng tôi rời khỏi tòa lầu số 6, đứng dưới đèn đường của khu dân cư.
“Họ vẫn chưa đến nơi. Nếu Diệp Tử đã nói như thế, thì bên đó chắc không có vấn đề gì đâu, cùng lắm là đi thu xác thôi. Chậc…” Cổ Mạch chép miệng: “Có cần điều tra tiếp con ma nữ đó không? Diệp Tử có nhắc đến chuyện của nó không? Này!”
Tôi ngẩng lên, nhận thấy Cổ Mạch đang nhìn mình.
“Cậu bị sao vậy? Diệp Tử đã nói gì với cậu? Làm gì mà như mất hồn vậy?” Cổ Mạch nhìn tôi dò xét.
Tôi lắc đầu.
Cổ Mạch không gặng hỏi, lặp lại câu hỏi khi nãy: “Ma nữ đó thì sao? Cái con trong nhà vệ sinh ấy.”
“Anh ta không nhắc.”
“Không nhắc à… Em gái ấy đã đi theo lão Đại hay là bị lão Đại vứt bỏ rồi?” Cổ Mạch xoa xoa cằm.
“Vẫn cứ tiếp tục điều tra đi.” Nam Cung Diệu nói: “Nếu bên này không xảy ra chuyện gì, vậy chúng tôi về nhé.”
Cổ Mạch vươn người: “Đi nhanh đi. Tôi sắp bị ồn đến chết đây. Cái thứ đó…” Anh ta ngẩng lên, nhìn về phía nóc của tòa lầu dân cư.
Tôi đoán là anh ta đã nghe thấy âm thanh của quái vật Behemoth bị nhốt trong phòng nghiên cứu.
Nam Cung Diệu mỉm cười.
Họ cho tôi đi nhờ một đoạn.
Lúc tôi xuống xe, Nam Cung Diệu gọi tôi.
Tôi nhìn anh ta đang ngồi bên ghế tài.
“Nếu cậu gặp linh hồn bảo vệ, thì đừng suy nghĩ nhiều quá.” Nam Cung Diệu nói.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
Cổ Mạch ngạc nhiên nói: “Gì cơ? Tên nhóc này có linh hồn bảo vệ? Thật không vậy? Trước giờ tôi có nghe thấy âm thanh gì đâu.”
Nam Cung Diệu làm lơ anh ta, nói tiếp: “Linh hồn bảo vệ sớm muộn gì cũng sẽ biến mất. Linh hồn bảo vệ mạnh như tổ tiên của Linh cuối cùng cũng biến mất đấy thôi. Xét cho cùng thì họ đều là những linh hồn của người chết. Ý thức được giữ lại ngay khoảnh khắc tử vong, không phải người sống. Thế giới này, cuối cùng thì người sống vẫn là chủ.”
Cổ Mạch cãi chày cãi cối: “Cái đó cũng chưa chắc. Bây giờ thế giới thay đổi rồi, ai mà biết sắp tới ai là trùm chớ.”
Nam Cung Diệu vẫn làm lơ anh ta: “Ngoài ra, nếu suy nghĩ quá nhiều, sẽ đánh mất chủ ý ban đầu. Người như cậu mà mất chủ ý, sẽ rất phiền phức đấy.” Anh ta bật cười một tiếng.
Cổ Mạch chậc lưỡi, cười mỉa: “Sẽ biến thành đại ma vương làm loạn thế giới, không chừng còn trở thành một ma vương lớn nhất trong thế giới tương lai ấy chứ. Đến lúc đó, nhớ bảo kê tụi này nhé.”
Cổ Mạch vẫy vẫy tay.
Tôi xuống xe, dõi mắt nhìn xe của họ xa dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.