Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1628: Khưu minh (4)




Thời gian tựa như đã ngừng trôi trong khoảnh khắc ấy.
Trong ánh nắng chiều đang chầm chậm thay đổi, hai hồn ma và một cái xác đều giữ yên tư thế, chẳng chút nhúc nhích.
Từng giây từng phút trôi qua.
Đến khi màn đêm buông xuống, xác chết trên sàn nhà đã xuất hiện một cái bóng mờ ảo.
Linh hồn người phụ nữ bay ra khỏi thân thể.
Tròng mắt của Khưu Minh di chuyển theo, nhìn bà ta chăm chú.
Gã đàn ông cũng theo đó mà có phản1ứng, nhìn chằm chằm bà ta, cầm con dao thái rau nhắm thẳng về phía bà ta.
Người phụ nữ dần phục hồi ý thức, khuôn mặt đờ đẫn đã cố biến đổi.
Bà ta đã nhìn thấy gã đàn ông và con dao vấy máu, sau một thoáng hoang mang, liền lộ vẻ căng thẳng.
Gã đàn ông vung con dao lên, chém mạnh xuống.
Người phụ nữ hét lên một tiếng, đứng ngớ ra ngay tại chỗ.
Con dao không làm người phụ nữ bị thương, mà xuyên qua người8bà ta.
Bà ta vẫn còn la hét.
Đối mặt với nhát chém thứ hai của gã đàn ông, trong đầu bà ta cuối cùng đã xuất hiện một chút tư duy bình thường.
Nhát dao này vẫn chỉ chém trúng không khí.
Khi nhát dao thứ ba chém xuống, người phụ nữ đưa tay lên, chụp lấy cánh tay gã đàn ông kia.
Con dao thái rau rớt xuống.
Vẻ mặt vô hồn của gã đàn ông đã có biến đổi. Gã hung hãn xô người phụ nữ ra, quay phắt đầu2lại, nhìn sang Khưu Minh.
Khưu Minh vẫn đang nhướn mắt, nhìn về vị trí của người phụ nữ.
Người phụ nữ vẫn chẳng hay biết gì. Tim bà ta lập tức lồng lên.
Gã đàn ông nhắm vào Khưu Minh chém tới, bà ta liền lao qua.
Lần này không phải lao người qua đỡ.
Bà ta tông gã đàn ông văng ra, nhào lên người gã, giật lấy con dao gã đang cầm.
Tôi nhìn thấy sự buông xuôi của gã đàn ông. Gã giống như bị kiệt sức. Gã cũng4đã khôi phục lại ý thức bình thường, khi nhìn người phụ nữ, vẻ mặt gã là tức giận, nhưng trong đáy mắt là hoảng sợ.
Người phụ nữ nghiến răng, trợn to mắt, vung con dao trong tay lên.
Tôi cảm thấy có gió.
Có bóng người lướt ngang qua tôi, chiếc ghế đong đưa vài cái.
Cánh tay đang giương cao của người phụ nữ bị nắm chặt.
Bà ta ngơ ngác quay đầu lại.
Khưu Minh kéo bà ta đứng dậy, lấy con dao khỏi tay bà ta.
Ông ta vừa quay đầu vừa đưa tay về phía gã đàn ông, trong miệng không biết đang đọc gì. Sau câu nói thì thầm ấy, bóng của gã đàn ông nhạt dần. Gã vùng vẫy vài lần, nhưng vô ích. Bóng của gã từ từ biến mất.
Người phụ nữ chẳng quan tâm đến những chuyện này, chỉ đực mặt ra nhìn Khưu Minh.
“A Minh…” Miệng người phụ nữ mấp máy, cất tiếng gọi khàn đục.
Mặt của Khưu Minh chưa có biểu cảm. Một tay ông ta đặt con dao thái rau lên bàn đọc sách bên cạnh, một tay đỡ người phụ nữ dậy, kéo bà ta ra khỏi phòng sách.
Tôi liếc nhìn xác chết trên sàn phòng đọc sách.
Lúc này, tôi có thể cứu người phụ nữ sống lại.
“Anh bạn, mời cậu cùng qua đây.”
Tôi nghe thấy giọng nói êm dịu hiền hòa của người đàn ông trung niên.
Quay qua, ánh mắt tôi và Khưu Minh chạm nhau.
“Tôi… ặc…” Tôi không thể ngờ Khưu Minh có thể nhìn thấy tôi, chẳng biết phản ứng thế nào.
Hiển nhiên người phụ nữ không thể thấy tôi, thần thái liền trở nên căng thẳng.
“Không sao đâu.” Khưu Minh bóp nhẹ tay bà ta nói, thái độ của bà ta liền dịu xuống.
Tôi yên lặng đi theo hai người họ xuống phòng khách.
Khưu Minh đặt bà ta ngồi xuống sofa, ra hiệu tôi cũng ngồi xuống, còn mình thì đi dọn dẹp sơ qua gian phòng khách đang bừa bộn, khi quay trở lại thì trên tay đang bưng một cốc trà.
Cảnh tượng này khiến tôi thấy khó hiểu. Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ, mọi thứ đều quá bình thường hóa.
Nhưng vợ chồng Khưu Minh, một là ma đã chết từ lâu, một mới biến thành ma, xác còn nằm trên lầu. Hiện tại tôi cũng ở trong trạng thái linh hồn quái lạ.
Toàn bộ sự tình khiến tôi chẳng hiểu gì.
Tôi cảm thấy có một nguồn sức mạnh đang đứng đằng sau điều khiển mọi thứ.
Biểu hiện của gã đàn ông đã có không ít chỗ đáng nghi.
Bây giờ, đối tượng đáng nghi đã trở thành Khưu Minh.
“Tôi đại khái biết được cậu đang nghĩ gì.” Khưu Minh lên tiếng, khi nói với tôi còn nở một nụ cười: “Cậu cảm thấy con ma ấy quá kì lạ đúng không?”
Tôi lặng thinh.
Người phụ nữ ngồi thẳng lên, hình như muốn nói gì đó.
Khưu Minh nhấc tay, ngăn cơn kích động của người phụ nữ lại: “Không phải lỗi tại em. Chuyện này không thể trách em. Năm xưa anh đã giải quyết gã chồng trước của em. Cách nhiều năm như thế, gã ta đúng ra đã đi đầu thai rồi, cho dù chết thêm một lần nữa thì cũng không thể tìm đến em được. Giữa em và gã không thể có sự ràng buộc sâu đến thế. Nếu có, cũng phải là anh với em, mới có sự ràng buộc như thế.” Khưu Minh nắm lấy tay vợ.
Người vợ há miệng, sửng sốt, chẳng nói được lời nào.
Đây không phải là lời ân ái.
Ý thức của người phụ nữ cho tôi biết, đây là cách nghĩ thực sự của Khưu Minh. Họ gặp được nhau, sống với nhau nhiều năm như thế, đã chứng minh được điều này.
Tôi nghĩ, sau khi Khưu Minh quay lại nhân gian, liền tìm tới người phụ nữ, cũng có thể chứng mình điểm này.
Ông ta khác với những hồn ma như Thân Tiểu Dung.
“Tôi quen với người của Thanh Diệp.” Tôi quyết định tiết lộ một vài thông tin cho Khưu Minh biết.
Câu nói này đã làm sáng tỏ rất nhiều vấn đề.
Khưu Minh chợt hiểu ra, mỉm cười: “Thì ra là vậy. Cho nên họ đã nhờ cậu đúng không? Cảm ơn. Nhưng không cần thiết đâu. Như vậy cũng rất tốt. Đúng không?” Khưu Minh nhìn người phụ nữ một cái.
Tôi hiểu ra ẩn ý của ông ta trong câu nói.
Người phụ nữ hơi mơ hồ.
“Cậu không nhất thiết phải hồi sinh cho cô ấy.” Khưu Minh nói.
Lòng tôi chợt thấy ớn lạnh.
Người vợ ngơ ngác một lát, thì “à” lên một tiếng, ôm lấy trán mình.
Khưu Minh vỗ vỗ lên lưng bà ta: “Không cần phải suy nghĩ. Thực ra biến hóa không nhiều. Chỉ là trước đây, hắn chưa xuất hiện mà thôi.”
Tôi lập tức hiểu ra, Khưu Minh có đủ hai đoạn kí ức! (Lúc trở về trong trạng thái thất thần và sau khi tỉnh lại.)
Người vợ hiển nhiên cũng có hai đoạn kí ức (trước và sau khi chết). Chỉ là sự hồi phục của Khưu Minh khiến bà ta quá vui mừng, đầu óc đình công một hồi lâu. Hơn nữa không nhìn thấy tôi, nên chẳng thể nhanh chóng hiểu được biểu hiện khác nhau của Khưu Minh trong “hiện thực” và “kí ức”.
Người phụ nữ thở phào một hơi, cuối cùng đã phì cười: “Đúng, không cần thiết. Anh có thể hồi phục lại là tốt rồi. Như vậy cũng tốt mà… Chúng ta có thể giống nhau rồi, có thể luôn luôn bên nhau.” Khóe mắt bà ta đã ươn ướt.
Khưu Minh mỉm cười, vỗ vỗ lưng bà ta, ánh mắt nhìn sang tôi.
“Tôi muốn biết chuyện ma nữ ở trường trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật. Có phải ông đã gặp một con ma khác? Con ma mặc cổ trang?” Tôi hỏi.
Dự định của vợ chồng Khưu Minh không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi. Họ muốn biến thành một đôi vợ chồng ma, hay chuẩn bị hồi sinh, đều không quan trọng lắm.
Tôi nhìn chăm chú Khưu Minh, lòng khá hồi hộp.
Khưu Minh đã chìm vào suy tư, lại giống như đang hồi tưởng lại.
Ông ta chầm chậm lên tiếng: “Chắc Ngô Linh đã nói với cậu rồi. Họ nhận vụ ủy thác ấy, sau khi không thể xử lý kết cục thì đã giao lại cho tôi. Chuyện tôi làm được, cũng chỉ là phong ấn cô gái đó. Tôi đã duy trì được phong ấn rất nhiều năm. Tâm trạng của cô gái cũng đã có thay đổi, đã nhận của tôi một vài… lời dạy. Từ nhỏ cô ta chẳng được ai dạy dỗ kèm cặp, chẳng có khái niệm về thiện ác, chỉ dựa vào bản năng mà sinh tồn, từng ngày trôi qua, làm chuyện mình được yêu cầu, làm điều mình muốn làm… Tôi không thể thay đổi được cách nghĩ của cô ta, khiến cô ta trở thành người tốt, nhưng ít nhất, cô ta đã chịu đến Địa Phủ để đầu thai.”
Khưu Minh lắc lắc đầu: “Nhưng trong thoáng chốc, cô ta đã thay đổi, không nói chuyện được. Giống như gã đàn ông kia.” Ông ta liếc nhìn lên lầu: “Có khi cô ta biểu hiện rất bình thường, giống như tính cách thực sự của cô ta, có khi lại đột nhiên im lặng.”
Khưu Minh nhìn sang tôi, đắn đo nói: “Giống như máy tính vậy, có một lập trình bị tê liệt, đột nhiên hiện lên hình ảnh sai lệch. Lúc đó tôi đã nghi ngờ, có người khác đang thử khống chế cô ta. Tôi gia cố phong ấn ấy, còn đặt một chút bố trí, nhưng chẳng phát hiện được gì. Tôi cũng từng nghi ngờ, sự khác thường của cô ta có thể là sự nổi loạn của thiếu nữ ở lứa tuổi thanh xuân, có thể là do trong trường có học sinh mới, khiến tình cảm trong cô ta nảy mầm. Những xúc cảm mãnh liệt này đều có thể ảnh hướng đến biểu hiện của một hồn ma. Tôi không thể thông qua pháp thuật để giải quyết nguyên nhân khiến cô ta trở nên khác thường. Tôi định đi sâu vào điều tra, nhưng cô ta lại không hợp tác, giáo viên và học sinh trong trường cũng không thể cung cấp manh mối cho tôi. Giữa thời kỳ ấy, trong trường không có chuyện ma phá. Giai đoạn ấy, tình hình của Thanh Diệp không ổn lắm, họ đã có thành viên gặp nạn. Năng lực của họ cũng không thích hợp để giải quyết chuyện này… chuyện cứ thế rơi vào bế tắc, sau đó… chính là lúc phong ấn sụp đổ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.