Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1622: Thay đổi




Trên đường đến thôn Sáu Công Nông thì tôi lái xe, Gã Béo ngồi bên ghế phụ gọi điện cho Tiết Tĩnh Duyệt.
Điện thoại mở loa ngoài, năm người chúng tôi đều nghe thấy lời của Tiết Tĩnh Duyệt.
“… À, gian nhà vệ sinh ở trường trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật à, em biết, đúng là em đã từng kể cho anh nghe.” Tiết Tĩnh Duyệt chỉ nghe Gã Béo1nói đoạn đầu thì đã bắt kịp đề tài này: “Em đã từng thấy… thời đại học em có đứa bạn học tốt nghiệp ở trường đó. Cậu ấy… em đã nhìn thấy một vài điềm báo trên người cậu ấy…”
“Nhóm anh Kỳ đều đang có mặt, em kể lại sự tình lần nữa nhé.” Gã Béo tuy đã nhớ ra, nhưng vẫn nói với Tuyết Tĩnh Duyệt như thế.
“Vâng. Là một người bạn thời8đại học của em, có một hôm cậu ấy mặc đồ màu tím đến lớp. Lúc đó em đã nhìn thấy trên người cậu ấy một vài… bóng mờ. Quạt trần trong lớp rơi trúng bóng mờ trên người cậu ấy, tình cờ che đầu của cậu ấy lại. Em liền có một số linh cảm…” Tiết Tĩnh Duyệt ngừng một chút: “Chiều hôm đó cậu ấy đến trung học trực thuộc đại học Khoa2học Kĩ thuật thăm giáo viên, còn hẹn các bạn học cũ khác cũng đi. Họ gặp nhau ở trường của bọn em, còn cùng bọn em ra con đường ăn vặt ở bên ngoài ăn cơm trưa. Em đã nhắc cậu ấy…”
Tiết Tĩnh Duyệt thở dài, nói tiếp: “Em cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi thăm được một chút chuyện ở trường của cậu ấy, nhắc nhở cậu4ấy đi đường chú ý an toàn. Nhóm bạn học cùng lớp ấy đã nhắc đến chuyện ở trường trung học đó. Gian nhà vệ sinh màu tím ấy rất nổi tiếng ở trường họ, rất nhiều chuyện ma, còn có trường hợp học sinh và giáo viên chết. Nhưng chẳng ai tận mắt chứng kiến. Họ chỉ xem như truyền thuyết ở trong trường…”
Tiết Tĩnh Duyệt ngừng lại rất lâu, hình như đang thấy khó mở lời.
Quách Ngọc Khiết hỏi: “Cô ấy về lại trường thì xảy ra chuyện?”
“Cậu… ấy… về trường thăm thầy cô, gặp nạn ở văn phòng của giáo viên. Không phải ở nhà vệ sinh đó. Họ không đến tòa lầu giảng đường. Chỉ ở văn phòng giáo viên, khi chuẩn bị mở cửa sổ cho thoáng thì cửa sổ bị trục trặc. Đầu cậu ấy mắc kẹt trên cửa sổ, không thể di chuyển được, họ đã tìm rất nhiều cách… Khi cửa sổ ấy được tách ra thì cổ cậu ấy đã biến dạng, người đã… Khi cậu ấy ngã xuống… đầu…. liền rớt xuống… Chuyện này chắc đã được lên thời sự nhỉ? Em nhớ là thời sự Dân Khánh, được xem là sự cố ngoài ý muốn…”
Tuyết Tĩnh Duyệt vừa nhắc đến, tôi cũng lờ mờ nhớ lại.
Thời đại học hình như đã xem một mẩu tin thời sự như thế, có liên quan đến việc cửa sổ trường học bị trục trặc, dẫn đến chết người.
“Mẩu tin đó… hèn gì lúc trước khi xem mẩu tin đó đã thấy là lạ…” Tí Còi khe khẽ nói, tay múa may: “Hình đính kèm trên báo là loại cửa sổ lùa. Loại cửa đó làm sao mà kẹt được, còn vừa đúng mà kẹt chặt cổ của người trưởng thành nữa chứ. Rất nhiều người nói là giả. Chắc là chuyện do học sinh bịa ra, cửa sổ cũng không thể là loại cửa ấy.”
“Cha mẹ cậu ấy lúc đến trường thu dọn, tâm trạng rất kích động. Họ cho rằng đó là mưu sát. Giống như Đàm Văn Thụy nói, dùng tai nạn thì không tài nào lí giải được chuyện này.” Tiết Tĩnh Duyệt tán đồng nói.
Tuy chuyện này có vẻ không liên quan đến ma nữ, nhưng chuyện lại xảy ra ở trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật, nên chắc là do nó làm rồi.
Chuyện mà Tiết Tĩnh Duyệt biết không chỉ có mỗi sự kiện này.
Nghe cô ấy kể, ban đầu cô ấy lo là người bạn học kia sẽ gặp nạn ở trong gian nhà vệ sinh kì lạ đó, không ngờ cô ta lại chết theo cách ấy.
“… Hôm đó họ nhắc đến rất nhiều truyền thuyết trong trường, trong trường lại có rất nhiều cách kể. Một trong những cách kể được khá nhiều người dùng, là trước đây trong trường có nữ sinh treo cổ ở đó, biến thành ma. Vì để trấn áp nên nhà trường đã sơn tím tường trong nhà vệ sinh. Một cách kể khác là nữ sinh ấy chết do tai nạn, vì rất yêu thích màu tím, nên sau khi cô ta bị nhốt trong trường, tường nhà vệ sinh cũng biến thành màu tím. Trong những câu chuyện phát sinh thêm, thì có cái chết của một giáo viên, họ đều từng nghe kể.”
Tiết Tĩnh Duyệt nói đến đây, tôi liền nhớ đến người ủy thác Tôn Hoằng Bân.
“Thầy giáo ấy nghe thấy tiếng khóc của nữ sinh trong gian nhà vệ sinh đó, sau khi đi vào thì chẳng thấy gì cả. Sau đó, thầy ấy bị ma nữ nhắm đến. Trong quá trình chạy khỏi trường, lên đường lớn thì bị xe tông chết.”
“Chuyện này chẳng phải đã được điều tra rõ rồi sao? Có học sinh đặt đoạn ghi âm trong phim kinh dị.” Tôi lấy làm lạ nói.
Tiết Tĩnh Duyệt đáp: “Chuyện anh nói họ cũng có nhắc đến. Họ đều nghĩ đó là cái cớ do nhà trường bịa ra để làm dịu xuống tình hình lúc ấy… Họ cũng kể bản thân đã nhìn thấy ma ở tầng bốn, nghe thấy tiếng ma. Hôm đó lúc ăn cơm…” Tiết Tĩnh Duyệt hình như đang hồi tưởng lại một chút: “Em thấy, họ không hề nói dối. Nói đúng ra là họ đã nhận định như thế. Họ cảm thấy trong thời gian đi học, đích xác là mình đã nghe thấy tiếng của ma, nhìn thấy bóng của ma. Có người trong giai đoạn ấy chẳng dám kể với người khác chuyện này. Hơi giống đại hội nhận thân nhân… kiểu sau khi trò chuyện, mọi người nhận ra họ đều trải qua chuyện tương tự. Chỉ là, khi ấy, hoặc là không dám tin, hoặc là chẳng để tâm.”
“Họ đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì? Cụ thế là sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“À. Nếu nhìn thấy, thì là thấy bóng người. Có người nhìn thấy trong buồng vệ sinh, trong góc nhà vệ sinh có người đứng đó, chẳng chút nhúc nhích, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Chớp mắt một cái là mất. Còn thấy có bóng người ở cửa vào nhà vệ sinh, thấy người đó đi vào đi ra, cũng chớp mắt là mất. Ngoài ra chính là có người ở dưới lầu từng nhìn thấy có người đứng trước ô thông gió của nhà vệ sinh. Mà vị trí đó lại rất cao, hơn hai mét, bình thường thì không thể nhìn thấy bóng người ở chỗ ấy được.” Tiết Tĩnh Duyệt nói: “Còn âm thanh được nghe thấy… tiếng khóc khá là nhiều, còn có tiếng lẩm bẩm kiểu chẳng nghe rõ đang nói gì.”
Tôi càng lấy làm lạ.
Hành vi như vậy không giống chuyện mà ma nữ kia làm ra.
Ma nữ ấy, bất kể là tôi thấy trong cảnh mộng, hay Thanh Diệp từng tiếp xúc, đều khá hoạt bát hướng ngoại. Nó sẽ cố tình hù dọa người ta, tạo ra hình dạng đáng sợ, cũng giống như nó đã hù dọa Trình Hân Hinh ở cửa sau của lớp học vậy. Nhưng nếu hù dọa nhiều người như thế, nhưng lại không lấy mạng của họ… Nó hù người ta đáng lẽ là do nhắm đến người đó, sẽ chọn mục tiêu, bám theo mục tiêu, cho đến khi nào hại người đó chết hẳn mới đúng.
Tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng những tình huống mà Tuyết Tĩnh Duyệt kể khác với những gì tôi biết, cô ấy cũng không thể giải thích được nguyên nhân bên trong.
“Không chỉ một con ma ư?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Chắc chỉ một thôi…” Tôi không dám chắc.
Nếu nói ma nữ ấy có thay đổi, thế thì có thể là Thanh Diệp nhúng tay vào. Nhưng Thanh Diệp đã phong ấn nó, còn giao nó cho một đồng nghiệp khác xử lý.
Có lẽ chính vì vậy nên khiến tính tình của nó có thay đổi lớn, mô thức hành xử cũng sẽ sinh ra thay đổi lớn.
Xe đã đến thôn Sáu Công Nông.
Chuyện Tiết Tĩnh Duyệt biết cũng chỉ có nhiêu đó.
Sau khi tôi cảm ơn cô ấy, Gã Béo trò chuyện với cô ấy thêm vài câu thì ngắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.