Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1618: Trò đùa dai (3)




Tôi cứ ngỡ cô gái sẽ vì chuyện này mà suy sụp.
Bất kỳ ai khi đột ngột nhận ra mình đã chết, sự thay đổi diễn ra quá nhanh, cảnh cũ còn đây người mất thì đều sẽ thấy sốc.
Nhưng đầu óc của cô gái này chỉ trống rỗng một thời gian ngắn, sau khi hiểu ra tình trạng của mình, cô ta liền cúi xuống nhìn thân1thể mình, rồi đưa tay về phía hai người đàn ông kia.
Tay cô ta xuyên qua họ, hoàn toàn không chạm được họ.
Cô ta lại thử chạm vào những thứ khác.
Chỉ cần cô ta đủ tập trung, thân thể sẽ xuyên qua những vật thể ấy. Nhưng khi cô ta thả lỏng tinh thần, thân thể sẽ giống hệt như lúc cô ta còn sống, sẽ tông phải8tường, sẽ bị cửa chặn lại.
Cô ta giống như đang chơi đến phát nghiện, luôn thử đủ thứ tình huống, xem xem hiện tại mình có thể làm được gì.
Cô gái này… có chút vô tư quá mức.
Tôi vừa nghĩ thế, lại vừa thấy cô ta như vậy mới là nguy hiểm nhất.
Chẳng có âm khí của ma, trên người cô ta cũng chẳng có ác ý.
Cô ta2chưa từng nghĩ tiếp theo nên làm gì, chưa từng nghĩ trong tình huống bình thường linh hồn con người nên giải quyết như thế nào.
Cô ta giống như một con thú hoang.
Cô ta nhanh chóng thích ứng với trạng thái mới của mình, rời khỏi gian phòng nhỏ đã giam cầm cô ta rất lâu.
Trường chưa xây lại, nhưng đã quét vôi mới, trên tường của hành4lang cũng đã treo lên những bức tranh tuyên truyền của thập niên 80.
Cô gái bay thẳng một mạch, tò mò quan sát ngôi trường mới toanh.
Thực ra, vườn trường này đã không còn đáng được xem là mới. Mà nó đã được sửa sang lại từ rất lâu. Chính những tranh tuyên truyền kia cũng đã ố màu.
Trong trường chẳng có ai. Hình như đang trong giai đoạn nghỉ học.
Đây chắc cũng là nguyên nhân có người vào trường tiến hành công tác đo đạc, chuẩn bị sửa sang lại.
Cô ta đi dạo một vòng, vào phòng làm việc của giáo viên, lục bàn lục tủ.
Cô ta khá vất vả khi làm mấy động tác này.
Cũng giống như những gì tôi mơ thấy trước đây, những hồn ma này muốn ảnh hưởng đến hiện thực là chuyện rất khó.
Đứa bé học cách bước đi lững chững cuối cùng rồi sẽ biết chạy.
Cô gái này lại có sức kiên trì và cố chấp kinh người.
Cô ta đã làm được những chuyện cô ta muốn làm.
Giáo án giáo viên, bài thi được chuẩn bị, hồ sơ của một số học sinh, công cụ dạy học…
Cô ta tò mò xem thử tất cả mọi thứ một cách say sưa.
Đồ đã xem xong, cô ta tiện tay vứt đi.
Tôi ở bên cạnh cũng đã nhận ra vấn đề.
Nếu giáo viên trong văn phòng này trở về trường, chắc chắn sẽ phát hiện đồ trong văn phòng từng bị người ta động vào.
Nhưng phần lớn người ta sẽ chỉ nghĩ rằng có trộm vào trường…
Tôi đang nghĩ như thế, cô gái kia đã quay người, nhìn về một ngăn bàn có khóa.
Ngăn bàn không thể kéo ra được, cô ta thử kéo mấy lần, khiến cái bàn kêu đùng đùng.
Lần này, không phải cố gắng là sẽ thành công.
Cô ta đổi cách khác, ngồi xuống sàn, thò tay vào từ mặt bụng của ngăn bàn.
Tay cô ta xuyên quan ngăn bàn, mò trúng đồ bên trong. Nhưng cô ta không thể lấy những thứ ấy ra.
Qua khuôn dạng sờ được, trong ngăn bàn có ghim tài liệu, bút, còn có vở, giấy…
Cô ta đã nhắm trúng cái ngăn bàn này.
Trong quá trình lục lọi, cô ta mò được một thứ mang lại cảm giác khác hẳn những thứ khác.
Cô ta cầm nó, di chuyển đến mép của ngăn bàn.
Bàn văn phòng được đóng không tinh tế lắm.
Thứ như thế bị cô ta đẩy ra ngoài qua khe hở.
Đó là một tấm ảnh cũ.
Cô ta nhìn sững tấm ảnh trắng đen ấy rất lâu.
Đây là ảnh chụp tập thể của một lớp học, những người ấy ăn mặc tương tự với cô ta.
Cô ta ngắm nghía một lát, trong đầu không hề trào dâng bao nhiêu những xúc cảm mãnh liệt.
Cô ta đem tấm ảnh bỏ lại chỗ cũ, đứng dậy, nhìn thấy quyển sổ tay đang nằm trên bàn.
Trên sổ tay còn đề tên.
Trương Kế Phân.
Trong đầu cô ta đã phác họa ra hình dáng của một người phụ nữ trẻ.
Hình dáng của người ấy khớp với người phụ nữ trưởng thành duy nhất trong tấm ảnh trắng đen kia.
“Vẫn còn à…” Cô gái lầm bầm.
Xúc cảm của cô ta như gió thoảng, chẳng để lại bất kì dấu vết nào.
Vừa quay người, cô gái đã xuyên qua tường của văn phòng, đến gian phòng khác.
Kí ức của cô ta khẽ dậy sóng.
Tuy trên cảm xúc thì không có biến đổi rõ ràng, nhưng những kí ức trong quá khứ thì hiện ra từng cái một.
Trương Kế Phân không phải là cô giáo của cô ta, mà là một nữ giáo viên cấp ba. Tốt nghiệp đại học sư phạm, còn từng đi du học, thuộc thành phần nữ trí thức.
Trong trường có không ít lời đồn về cô ta. Mọi người đều rất tò mò về cô giáo xinh đẹp mới chuyển về này.
Cô gái chỉ nghe bạn học của mình kể lại bằng thái độ đầy ngưỡng mộ thần tượng khi nhắc đến Trương Kế Phân.
Đối với nữ sinh thời ấy, một phụ nữ trẻ xinh đẹp tao nhã, lại có trình độ, là hình mẫu lý tưởng mà họ hướng đến trong tương lai.
Giống như đám trẻ nhỏ đi theo chơi với đứa trẻ lớn, họ rất gần gũi Trương Kế Phân.
Chỉ có mỗi cô gái mà tôi đang nhập vào này, nghịch ngợm như con trai, chẳng có chút hứng thú nào đối với người chị lớn đầy trí thức kia. Trong đầu cô ta chỉ nghĩ chơi đùa như thế nào, ra sông bắt cá có ý nghĩa hơn ngồi dưới gốc cây đọc sách tiếng nước ngoài.
Ngồi dưới gốc cây, có thể còn có sâu rớt xuống. Lúc đó Trương Kế Phân sẽ làm sao? Nhảy cẫng lên mà hét nhỉ?
Bước chân của cô gái dừng lại.
Nếu cô ta chưa chết, chắc cô ta sẽ tìm cơ hội leo lên cây, thả một con sâu lông lên người Trương Kế Phân.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, cô ta liền trở nên sầu muộn.
Bây giờ tôi đã rất chắc chắn cô gái này không bình thường cho lắm.
Mô thức tư duy của cô ta khác với người thường.
Cảm giác nguy hiểm ấy trở nên mãnh liệt hơn.
Tôi nhìn chân của cô ta.
Đôi chân đang tồn tại bình thường.
Cô ta dọa chết Hồ Quảng Thắng là hoàn toàn xuất phát từ ác ý.
Nhưng kỳ quái ở chỗ, trong cảnh mộng ấy, tôi cũng chẳng cảm nhận được ác ý của cô ta. Hình như cô ta chưa từng có khái niệm gì về phương diện này. Nhìn Hồ Quảng Thắng chết thảm, lại không cảm thấy mình có lỗi.
Tôi không khỏi liên tưởng đến Thân Tiểu Dung.
Họ đều là những linh hồn không bình thường, khiếm khuyết tình cảm, khiếm khuyết nhận thức đạo đức.
Khi tâm tư tôi mãi suy nghĩ những điều này, cảnh tưởng của cảnh mộng đã thay đổi.
Tôi nhìn thấy một gian nhà vệ sinh nữ.
Thời gian hình như đã trôi qua rất lâu, hình dáng của nhà vệ sinh khá tương tự so với nhà vệ sinh trong video của Thanh Diệp.
Khung cảnh lớn của trường đã thay đổi hoàn toàn. Hầu như không còn là một khu vườn trường nữa.
Tôi nhìn sang cô gái.
Cô ta không biết đã kiếm ở đâu ra một sợi dây thừng, cột một đầu lên thùng nước, một đầu tròng vào cổ mình.
Quần áo trên người cô ta cũng đã được đổi qua một bộ đồng phục khác.
Điều chỉnh tư thế xong, hai chân liền duỗi ra, đầu vẹo qua, cô ta đã dựa lên vách gạch men.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, âm thanh chói tai.
Tiếng huyên náo của học sinh nhanh chóng lấn át âm thanh ấy. Tiếng chuông đã kết thúc lúc nào không biết.
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang, từ từ đến gần cửa.
Nữ sinh đầu tiên đi vào, sau đó mấy học sinh khác lần lượt vào theo.
Nữ sinh vào thứ tư đi về phía buồng vệ sinh trong cùng.
Cô ta vẫn chưa đến đầu trong cùng của nhà vệ sinh, một chân đã bước lên bậc thềm của căn buồng, ánh mắt nhìn xuống chắc đã thấy đôi chân của cô gái trước tiên, đang định lùi lại.
Cô ta tình cờ ngẩng lên, nhìn thấy toàn vẹn cô gái.
“Á… á…” Cô ta bất giác thét lên.
Cô ta sợ hãi quay người chạy ngay.
Những người khác đều nhìn qua, tò mò đi về phía buồng vệ sinh trong cùng, liếc mắt vào trong.
Liên tục có tiếng người la hét, có người gào khóc, có người vấp ngã.
Cũng có người gan dạ, thậm thụt đến gần, thò tay đẩy đẩy cô gái.
Soạt…
Thân thể cô gái đang sáp sát vào tường gạch men liền lệch qua, dây thừng trên cổ siết chặt, khiến đầu cô ta nảy lên một cái.
“Á á!”
“Wa á!”
Tất cả đều chạy ra bên ngoài.
Tôi nhìn thấy khóe miệng cô gái đã nhếch lên.
Cô ta nắm lấy sợi dây thừng kia, giật nó xuống, thân thể theo đó bay lên.
“Chết người rồi!”
“Có người trèo cổ trong nhà vệ sinh!”
Tiếng hô hoán bùng nổ ở bên ngoài.
Có giáo viên mắng mấy câu, chạy vào trong.
Đương nhiên họ chẳng nhìn thấy gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.