Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1611: Mã số 016 - Nhà vệ sinh màu tím (2)




“Vâng. Sau khi vào thì anh đã nhìn thấy gì?”
“…”
“Anh Tôn?”
“Hả? À… sau khi vào, thì tôi thấy nhà vệ sinh, phòng rửa tay… âm thanh vang ra từ nơi trong cùng của nhà vệ sinh, ở cái buồng ngăn có thùng nước. Tôi đi vào trong cùng, không thấy người, nhưng vẫn nghe thấy âm thanh… Không ngừng, nhưng tiếng khóc… tiếng khóc vang vọng trong nhà vệ sinh, có tiếng vọng… Tôi1đã đi tìm, còn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở chỗ cửa sổ trên cao của nhà vệ sinh, vị trí ấy cao tầm hơn hai mét. Tôi nhảy lên nhìn thử. Cái ô thông gió ấy đang đóng, bên ngoài không có người. Bên ngoài là vách tường, cũng chẳng có chỗ để đứng. Tôi cứ ngỡ là mình nghe nhầm, còn qua bên nhà vệ sinh nam ở sát vách để xem8thử. Bên đó cũng không có người, không có âm thanh… Tôi đã vào nhà vệ sinh nam, âm thanh đó đã mất. Âm thanh ấy vốn dĩ rất nhỏ. Tôi trở lại nhà vệ sinh nữ, cũng chẳng nghe thấy âm thanh nữa. Quá… quá kì lạ. Hoàn toàn không biết âm thanh ấy từ đâu vang ra. Giống như… giống như có thứ gì đó không thấy được… có con… ma…”
“Lúc đó2chỉ có mỗi mình anh ở hiện trường sao?”
“Đúng, chỉ có mình tôi. Những người khác đều đi hết rồi. Học sinh, giáo viên đều không còn. Tôi cứ ngỡ là âm thanh từ nơi khác vang lại, kiểu như từ lớp học bên cạnh vậy… Cửa các lớp học đều đã đóng. Tôi thấy sợ, vội vàng chạy đi.”
“Anh đã nghe thấy tiếng khóc trong hôm ấy. Sau đó còn gặp phải chuyện4gì tương tự không?”
“Hết rồi. Sau đó tôi đi vòng… Càng lúc tôi càng thấy sợ… nhưng mà…”
“Nhưng mà sao ạ?”
“Tôi nghe học sinh của tôi nói, chúng cũng nghe thấy. Khi tan trường nghe thấy tiếng khóc vang ra từ nhà vệ sinh nữ. Không có người, chỉ nghe thấy tiếng khóc. Những câu chuyện ma kia ở trong trường cũng có rất nhiều người đang kể. Các giáo viên đều đã nghe nói. Những phiên bản mà tôi kể, các loại chi tiết cũng được thêm vào trong khoảng thời gian này. Mỗi người đều có cách kể của riêng mình.”
“Những người khác cũng nghe thấy tiếng khóc miêu tả thế nào?”
“Cũng tương tự như tôi, đều vào thời điểm tan trường, sau khi vắng người, mới nghe thấy tiếng khóc. Tiếng khóc rất nhỏ, ở trong nhà vệ sinh có tiếng vọng.”
“Nói cách khác, có một khả năng là ở những thời điểm khác cũng có tiếng khóc, nhưng do hoàn cảnh trong trường đang ồn, nên chẳng ai để ý đến?”
“Chuyện này…”
“Ngoài tiếng khóc và chuyện ma, trong trường còn có tình huống dị thường nào nữa không?”
“Không, hết rồi. Nhưng mà… chỉ chuyện ấy thôi cũng đã rất có vấn đề rồi đúng không? Chỉ tiếng khóc thôi đã…”
“Vâng, cũng khá kì lạ. Chúng tôi có thể vào trường kiểm tra không?”
“Được, được chứ. Cuối tuần tôi có thể đưa mọi người vào.”
“Cuối tuần này được không?”
“Cũng được.”
“Sau khi chúng tôi kiểm tra qua hiện trường thì sẽ đưa ra phán đoán.”
“Được, được.”
Ngày 3 tháng 12 năm 2002, phân tích file ghi âm. File ghi âm 01620021203.wav.
“… Tôi nghe thấy âm thanh xuống lầu của mấy học sinh nam. Tôi xuống lầu bằng đầu bên kia của hành lang…”
“Trên thân người này không có âm khí, tôi cũng không nghe thấy âm thanh. Anh ta không gặp ma đúng không?”
“Có lẽ anh ta đã nghe thấy tiếng khóc, không phải ảo giác.”
“Không thể có chuyện rất nhiều người đều bị ảo giác được.”
“Vậy có người giở trò. Tìm một thiết bị phát thanh, kiểu như máy walkman chẳng hạn, đặt ở góc khuất. Chuyện như vậy rất dễ làm được. Có chuyện ma làm bối cảnh trước đó, lại ở một nơi như trường học, học sinh vừa nghe thấy thì sẽ bị dọa…”
“Đúng là có khả năng này.”
“Xác suất của tình huống như vậy có cao lắm không?”
“Đợi đến hiện trường kiểm tra thì biết ngay thôi.”
Ngày 5 tháng 12 năm 2002, đến trường học người ủy thác đang công tác. File ghi âm 01620021205.wav.
“… Ở cuối tầng này…”
Cộp cộp cộp…
“Đừng căng thẳng anh Tôn. Tính đến hiện tại, chúng tôi chưa thấy có gì khác thường.”
“Ừ…”
Cộp cộp cộp…
“Ở chỗ này đây.”
“Rất sạch sẽ.”
“Ừ, nhân viên vệ sinh trường chúng tôi rất giỏi…”
“Ý tôi là, ở đây rất sạch sẽ, không có thứ gì kì lạ.”
“Hả?”
“Hôm thứ sáu, có người nghe thấy tiếng khóc không?”
“Hiện tại trong trường chắc là chẳng còn ai dám đến đây. Các học sinh nữ đều không chịu đi vệ sinh ở trong này, sẽ chạy đến tầng trên hoặc tầng dưới… Bên chỗ ban giám hiệu còn chuẩn bị nhắc nhở, đã từng mở cuộc họp cho giáo viên chúng tôi. Chuyện này… haizz…”
“Âm thanh vang ra từ buồng cuối cùng?”
“À, đúng, tôi nghe thấy từ nơi trong cùng. Có một số học sinh cũng bảo như thế.”
Cộp cộp cộp…
“A Miểu, đỡ một tay.”
“Được.”
“Mấy người …”
Rầm.
“Á!”
“Bị Ma Cô đoán trúng rồi này.”
Lạch cạch.
“Hức hức hức… hu hu… hu hu…”
“Chính là… chính là tiếng khóc này! Cái… cái walkman này…”
“Chắc là có người đặt ở chỗ này. Trò nghịch ngợm của học sinh cũng nên.”
“Thì ra là vậy. Mấy cái đứa học sinh này… Haizz… thiệt tình…”
“Cái này giao lại cho anh, anh Tôn.”
“Được được.”
“Sếp?”
“Thùng nước này thường ngày có lau rửa không?”
“Hả? Chắc là mỗi năm sẽ rửa một hai lần… thùng nước… có vấn đề? Lẽ nào trong thùng nước…”
“Xem nhà vệ sinh khác được chứ?”
“Được… cái này, có vấn đề à?”
“Trên thùng nước có bụi.”
“Hả?”
“Loại máy walkman như vậy, chỉ có thể có người thao tác mỗi ngày, ấn nút phát. Động tác dày như thế, dù không bị người ta trông thấy thì trên thùng nước đúng ra cũng phải có không ít dấu vết, không thể có nhiều bụi như vậy được.”
“Nói vậy, đúng là…”
Cộp cộp cộp…
“Trong này cũng vậy. Trên thùng nước cũng có rất nhiều bụi.”
“Chuyện này… phải chăng học sinh ấy có cách nào đó… đám học sinh thích xem những phim trinh thám chẳng hạn. Có lẽ là bắt chước những bộ phim, tiểu thuyết ấy. Chắc là có đến mấy đứa học sinh cùng lên kế hoạch. Chuyện này…”
“Xem ra tạm thời không liên quan đến quái dị. Xử lý phần còn lại xin giao cho anh nhé, anh Tôn.”
“Ừ, cảm ơn mọi người. Cảm ơn nhiều lắm. Chúng tôi đều không ngờ chuyện lại như vậy…”
“Chủ yếu là do thời gian quá ngắn. Tình huống như vậy chỉ xảy ra trong một tuần đúng không?”
“Gần như vậy, hơn một tuần một chút. Có lẽ tôi là người đầu tiên… Ít nhất cũng là mấy người gặp chuyện này đầu tiên…”
“Ừ. Thời gian dài chắc sẽ lộ sơ hở thôi. Ít nhất sẽ không thể lần nào cũng mở máy phát thanh thuận lợi mà không bị người ta nhìn thấy.”
“Đúng vậy.”
Ngày 10 tháng 12 năm 2002, có được cuộn băng cát xét. File ghi âm 01620021210.wav.
“…. Xoẹt xoẹt… hu hu… hư hư hư… hu hu… hu hu… rè rè…”
“Không nghe ra có vấn đề gì. Nhưng thời gian ghi âm này rất dài. Loại máy walkman mà các cậu nói rất bình thường, chỉ có thể phát một mặt, không thể hẹn giờ…”
“Thời gian cuộn băng dài bao lâu?”
“Một mặt nửa giờ, hai mặt đều là tiếng khóc như vậy. Thời gian trống của đầu băng và cuối băng là khoảng mười bảy, mười tám phút.”
“Nghĩa là trước khi tan học, phải nhấn nút phát trước. Đợi đến khi vắng người, mới có được hiệu quả như hiện tại.”
“Nếu mười bảy phút, một tiết thì không đủ nhỉ?”
“Đúng là không đủ. Tầng đó là của khối 12, tiết cuối cùng là thi tuần trong một tiếng đồng hồ. Mỗi ngày một môn, từ thứ hai đến thứ sáu đều như vậy. Thường thì giữa chừng sẽ không có học sinh ra ngoài.”
“Trường tìm ra người chưa?”
“Chưa.”
“Dù sao thì chuyện này không dính dáng đến chúng ta nhỉ? Không có ma, không có âm khí mà.”
“Tạm thời là vậy.”
“Tạm thời?”
“Ừ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.