Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1610: Mã số 016 - Nhà vệ sinh màu tím (1)




Mã số sự kiện: 016
Tên sự kiện: Nhà vệ sinh màu tím
Người úy thác: Tôn Hoằng Bân
Giới tính: Nam
Tuổi: 25
Nghề nghiệp: Giáo viên
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên hệ: Nhà XXX tòa lầu số XXX, đường Thường Dương, thành phố Dân Khánh
Số điện thoại liên hệ: 68XXXXXX
Diễn biến sự kiện:
Ngày 2 tháng 12 năm 2002, người ủy thác lần đầu tiên đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái1dị Thanh Diệp. File ghi âm 01620021202.wav.
“Xin chào anh Tôn.”
“À…”
“Khi liên lạc với chúng tôi qua điện thoại, anh bảo nhà vệ sinh trong trường có một vài vấn đề, đúng vậy không?”
“Đúng. Tôi làm giáo viên của trường trung học trực thuộc đại học Khoa học và Kĩ thuật. Trường có hai tòa lầu… tính cả nhà ăn, thì có ba tòa. À, còn có một tòa lầu của8Hội học sinh. Tất cả là bốn tòa lầu.”
“Vâng.”
“Bốn tòa lầu đều thống nhất về trang trí. Cũng không đáng gọi là trang trí gì… Nhà vệ sinh đều được lắp đặt theo phong cách của nhà vệ sinh trường học. Khu nữ thì tôi chưa vào, nhưng khi đi ngang qua cũng sẽ thoáng trông thấy… không nhìn thấy trong buồng ngăn, chỉ có thể nhìn thấy một mảng2màu trắng, giống như khu vệ sinh nam, lát gạch men, tường trắng, cửa các buồng ngăn đều sơn màu lam nhạt. Đại khái là vậy.”
“Vâng.”
“Khoảng một tháng trước… tầm tầm một tháng trước, tôi mới biết nhà vệ sinh nữ ở tầng bốn của tòa lầu giảng đường lại không phải như thế. Tường được sơn màu tím, toàn màu tím, cả trần nhà cũng sơn màu tím.”
“Nhà vệ4sinh nữ ở tầng bốn của tòa lầu giảng đường?”
“Đúng. Trước đây tôi cũng chưa từng đi ngang qua đó, chưa từng đi ngang qua. Cho nên cũng không biết chuyện này. Gần đây mới biết. Cũng chỉ nghe học sinh kể… một chút chuyện được lưu truyền trong giới học sinh…”
“Anh nói tiếp đi.”
“Thì… tôi chỉ nghĩ đó là lời đồn bình thường trong các học sinh. Câu chuyện ma rất đơn giản. Đó là có người treo cổ chết trong nhà vệ sinh. Mọi người biết kiểu nhà vệ sinh trường học ấy chứ? Một con rãnh (rãnh để học sinh tiểu vào rồi thoát đi), một thùng nước, áp sát vào tường. Cần dội nước, chỉ có thể đến buồng ngăn đầu tiên. Nghe kể là treo cổ chết ngay trên đường ống của thùng nước đó. Chân người ấy thõng vào trong hố thoát, đã thối rữa, bốc mùi… kiểu như vậy.”
“Vâng. Không có tình tiết sao?”
“Không phải, có tình tiết, nhưng mỗi học sinh lại kể một phiên bản khác nhau. Có học sinh bảo là tự sát cuối học kỳ, có một học kỳ trong trường không còn ai, lúc nhập học mới được người ta phát hiện, cho nên thi thể đã thối rồi. Thực ra học trò nghĩ khá đơn giản, còn các giáo viên đều rất rõ. Dù trong kì nghỉ học thì trong trường cũng không phải hoàn toàn không có người. Hơn nữa giáo viên đều đến trường sớm, nhân viên vệ sinh cũng sẽ dọn dẹp sớm. Cuối kỳ cho nghỉ học, mọi lớp học, phòng làm việc đều sẽ được kiểm tra một lượt, không thể có chuyện học trò ở trong trường vào kì nghỉ mà không có ai phát hiện được. Phụ huynh học sinh chắc chắn cũng sẽ báo cảnh sát để tìm kiếm.”
“Đúng vậy.”
“Còn có người thì bảo là chết vào cuối tuần. Cha mẹ học trò ấy li dị, hoặc đã qua đời… Cô nghe đám học sinh kể những chuyện này là sẽ biết ngay, vừa nghe liền biết là chuyện ma được bịa ra, không đáng tin. Những tình tiết ấy và những điểm sai lệch, những chỗ tự mâu thuẫn với nhau… ban đầu tôi không tin…”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chính là nhà vệ sinh… nhà vệ sinh chẳng phải có màu tím sao? Có học sinh kể, sau khi học sinh nữ ấy treo cổ chết, đã biến thành ma. Nhà trường nhờ người làm pháp sự, dán bùa, vẽ bùa lên tường. Để không khiến cho học sinh hoang mang, mới sơn tường bằng cái màu ấy.”
“Vâng. Nghe có vẻ là một chuyện được bịa ra.”
“Đúng vậy. Trong văn phòng có một thầy giáo già nghe được, thì không được vui cho lắm. Thầy ấy khá bảo thủ, không thích học sinh làm mấy chuyện mê tín. Từ khi còn trẻ thầy ấy đã được điều về đó công tác, làm giáo viên ở trường này từ đó đến giờ. Trước đó trường còn chưa có tên trung học trực thuộc đại học Khoa học và Kĩ Thuật, thầy ấy đã có mặt rồi. Tòa lầu giảng đường hiện tại cũng đã được xây mới. Ông ấy trải qua hết những giai đoạn này.”
“Vậy, màu của khu nhà vệ sinh đó là sao?”
“Là vấn đề trong thi công. Khi đó mua nhầm màu sơn, sơn nhầm lên. Đại khái là vì lý do này, là chuyện trùng hợp thôi.”
“Vâng. Chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần đúng không?”
“Đúng, chỉ là một sự nhầm lẫn khi làm việc. Còn học sinh, ở lứa tuổi ấy thì sức tưởng tượng khá là phong phú, lại thích đọc những loại tiểu thuyết, chuyện kể không có thật này nọ.”
“Tôi hiểu. Còn sự kiện quái dị mà anh gặp phải là gì?”
“… Tôi cũng không biết… tôi không biết có phải là tôi… tôi cảm thấy không phải… Cả câu chuyện, cô thấy đó, đều là những câu chuyện lưu truyền giữa các học sinh với nhau, là chuyện ma được bịa ra. Tổ trưởng của chúng tôi cũng đã nói là chuyện ngoài ý muốn, là sự cố do đội thi công gây ra. Chỉ là… vậy thôi…”
“Anh Tôn, anh đã gặp phải chuyện gì?”
“…”
“Anh Tôn?”
“Tôi đã nghe thấy… đã nghe thấy tiếng khóc của học sinh nữ…”
“Có thể kể cụ thể không?”
“Tôi không biết đó là trò đùa ác ý của học sinh, hay là đúng lúc gần đây tôi đã nghe kể vài câu chuyện ma…”
“Không sao. Anh cứ kể lại nguyên vẹn chuyện mà mình đã trải qua là được. Cố gắng đừng bỏ sót chi tiết nào. Anh đã gặp phải chuyện quái dị, hay đó là tác dụng của tâm lý, chúng tôi là chuyên gia, sẽ đưa ra phán đoán, cung cấp sự hỗ trợ cho anh.”
“Được… Phù… Đó là thứ ba tuần trước. Tầng bốn là của lớp 12. Tầng bốn và tầng năm đều là lớp 12. Khoa tự nhiên ở tầng bốn, tôi dạy hai lớp, dạy Toán cho hai lớp chuyên Lý. Thứ ba là ngày tự học muộn của lớp bốn, tôi đã đưa đề bài cho các học sinh, mỗi tuần làm trắc nghiệm nhỏ một lần, thi tuần.”
“Vâng.”
“Thi xong, thì khoảng sáu giờ. Học sinh nội trú đi ăn cơm, học sinh ngoại trú thì về nhà. Sáu giờ thu bài thi. Cứ làm như thế, thông thường sẽ rời khỏi lớp học vào 6 giờ 10 hoặc 15. Hôm đó… hôm đó có học sinh đến hỏi bài tôi, mấy cậu học sinh nam, hỏi bài tôi. Tôi đã nán lại thêm một chút. Tôi giải thích cho chúng đến 6 giờ 30, chúng về, tôi cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.”
“Lúc đó trong trường vẫn còn những người khác chứ?”
“Chắc, chắc không… tôi chẳng thấy ai. Khi ấy trong tòa lầu giảng đường đã không còn tiếng động. tôi nghe thấy âm thanh xuống lầu của mấy cậu học sinh kia. Tôi xuống lầu từ đầu bên kia của hành lang, đến cổng sau của trường để đón xe về nhà. Tôi đã đi ngang qua khu nhà vệ sinh đó.”
“Trước đó anh chưa từng đi ngang qua đó đúng không? Hình như khi nãy anh bảo…”
“Đúng, trước đó chưa từng. Tôi mới chuyển nhà gần đây, trước đây luôn đi cổng chính của trường. Chuyện này đại khái là như vậy. Sau khi chuyển nhà thì đi từ cổng sau, cũng vừa khéo lại dạy khối 12. Sau khi nhập học… chắc qua một khoảng thời gian, tôi mới để ý thấy tường của nhà vệ sinh ấy là màu tím. Có nhắc đến với các giáo viên trong văn phòng, sau khi bị học sinh nghe thấy, có mấy học sinh tôi dạy đã kể cho tôi nghe câu chuyện được lưu truyền trong trường này. Đầu đuôi ngọn ngành đại khái là như vậy… cũng là… khá trùng hợp… bây giờ nghĩ lại, hình như là… vận mệnh… Cái cảm giác ấy…”
“Anh đừng căng thẳng. Hiện tại chúng tôi thấy trên người của anh không có âm khí của ma. Dù anh có gặp phải một vài vấn đề thì cũng không nghiêm trọng đâu.”
“Hả? Là vậy sao? Vậy…”
“Xin lỗi, vừa rồi đã ngắt lời anh. Anh bảo hôm đó anh rời lớp học vào lúc 6 giờ rưỡi.”
“Đúng. Tầm 6 giờ rưỡi, chắc là hơn đấy. Khi tôi đi ngang qua cửa của gian nhà vệ sinh ấy, đã nghe thấy có tiếng khóc ở bên trong, tiếng khóc của học sinh nữ. Không lớn lắm… nhưng, trong lầu đã không còn người… tôi cứ ngỡ là có học sinh nữ nào đó không thoải mái, gặp phải rắc rối gì đó. Tôi không để ý đó là gian nhà vệ sinh màu tím ấy. Chỉ đứng ở ngoài cửa hỏi thăm một lát… em ấy không trả lời tôi, vẫn đang khóc. Tôi bèn… tôi bèn đi vào…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.