Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1594: Ma treo cổ trong rừng (1)




Cảnh mộng vù vù trôi qua.
Đứa trẻ sơ sinh lớn lên, thành thiếu nhi, rồi thiếu niên. Bên tai cậu bé vang lên không ngớt những lời nói của họ hàng.
“… Mày phải ngoan một chút, đối xử tốt với A Cẩu một chút, biết chưa? Mày vâng lời ông ấy, ông ấy thương mày, sẽ cho mày nhiều thứ hơn. Biết chưa?”
“… Tao mới là cha ruột của mày, nhớ chưa? Không có tao thì mày làm gì được sinh ra hả?”
“… Mẹ cũng không muốn đâu, nhưng con về sống với A Cẩu thì con sẽ có tiền. Con nhìn con bây giờ xem, sung sướng biết bao, từ miếng ăn đến cái mặc… Nếu con không được đem cho A Cẩu, nếu cha mẹ không rứt nổi con thì con chỉ còn nước sống khổ sống sở với cha mẹ thôi.”
“… Ủa sao cha mày già thế? Ông ta không phải cha ruột của mày à? Nhìn mặt mũi đâu có giống đâu.”
“… Rốt cuộc thì mày tên gì thế? Sao nhà mày lúc gọi mày là Tiêu Doanh? Lúc lại gọi là Thân Dung?”
“… Thân Dung, có phải mày gạt tao không? Chúng mày làm nghệ thuật mà chẳng có một câu thật lòng nào cả! Bút danh? Tao khinh! Có phải mày đã có vợ sinh con ở nơi khác rồi không?”
“… Tiêu Doanh là con của tôi, sao lại không thể đi theo tôi? Thân An Khang chết rồi mà! Đám tang đã làm xong, nó cũng đã án táng cho ông ta rồi, còn đòi gì nữa?”
“… Gì mà Tiêu Doanh hả? Nó vốn là người nhà họ Quan chúng tôi mà!”
“… Các người đã nuôi nó được bao nhiêu ngày, đã vì nó tốn bao nhiêu tiền? À… bây giờ các người định đến để hái trái chín chứ gì?”
“… Tiêu Doanh à, con trai của cha! Con tự nói đi, rốt cuộc con có nhận cha mẹ ruột này của con không?”

Những âm thanh ồn ào lùi xa.
Xung quanh rơi vào yên tĩnh, những hình ảnh hỗn loạn ấy cũng đã biến mất, biến thành một khối màu sắc ảm đạm.
Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện đang vô cùng nồng nặc.
Ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang cùng với tiếng nói của người thân và nhân viên y tế bên ngoài phòng làm người ta nhức hết cả đầu.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường.
Chính là người mà tôi đã thấy khi nãy. Bây giờ ông ta còn tiều tụy hơn, thân thể gần như chẳng còn hình dạng của con người nữa. Hai má hóp vào, tròng mắt lòi ra. Ông ta đang được chụp mặt nạ dưỡng khí, trên người còn cắm không ít các ống dẫn.
Đôi mắt ông ta mở to, nhìn trừng trừng người đàn ông đang ở bên cạnh giường bệnh.
Người đàn ông ấy có diện mạo chỉ tầm hai, ba mươi tuổi, nhưng cũng rất hốc hác, trên đầu đã xuất hiện không ít tóc bạc.
Hình như nhận ra người kia đang muốn nói gì đó, ông ta bèn đứng lên, thò tay tháo ống dưỡng khi ra.
“Tao sắp chết rồi…” Người đàn ông kia cất giọng khàn đục.
“Cha, cha đừng lo, không sao đâu. Bác sĩ bảo ca mổ của cha rất thành công, cha hồi phục cũng rất tốt. Chỉ cần cha nghỉ ngơi cho thật tốt…” Đối tượng nhập vào của tôi - Tiêu Doanh nhẫn nại an ủi.
“Ha ha… mày bớt gạt tao đi…” Thân An Khang cười khẩy một cái, biểu cảm bây giờ giống hệt biểu cảm lúc nhận Tiêu Doanh làm con thừa tự: “Tao biết tao sắp chết rồi…”
Tiêu Doanh đành im lặng.
“Tụi mày lâu nay muốn tao chết lắm mà…” Thân An Khang thở dốc mấy hơi, tiếng nói đã trở nên thều thào: “Vì nếu tao chết rồi, thì vật của nhà họ Thân sẽ lọt vào tay chúng mày… lọt vào tay mày, lọt vào tay con em gái ấy của tao… ha ha…”
Tiêu Doanh nhìn Thân An Khang bằng vẻ mặt vô cảm.
“Tụi mày… tụi mày đang nằm mơ! Nằm mơ!” Sắc mặt Thân An Khang hiện lên nét hung tợn: “Tụi mày đừng có hòng! Vô ích thôi! Tao còn chưa lấy được nữa là! Mày đâu phải dòng giống của tao! Mày đâu phải dòng dõi của nhà tao, cả đời mày cũng chẳng có cơ hội đâu! Nhà họ Thân chúng tao, đã hết cơ hội rồi! Ha ha ha… khụ khụ khụ…”
Nỗi căm hận và điên cuồng của Thân An Khang lúc này chẳng khác gì Tiêu Doanh mà tôi đã thấy trong video.
Nỗi điên cuồng trong cơn tuyệt vọng và sự căm hận xuất phát từ tâm can ấy, hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Ông ta thực sự đang tràn đầy thù hận và chỉ còn lại thù hận mà thôi.
“Khụ khụ khụ…” Thân An Khang bắt đầu lên cơn ho dữ dội.
Tiêu Doanh đứng bất động ngay bên cạnh, không bỏ đi cũng chẳng chăm sóc cho Thân An Khang. Thậm chí ông ta cũng chẳng suy nghĩ gì hết, đầu óc trống rỗng, cả người cứ trơ ra chứng kiến tất cả.
Đến khi cơn khó thở qua đi, có vẻ Thân An Khang cũng đã bình tĩnh trở lại.
“Tao đặt tên cho mày là ‘Thân Dung’… vốn dĩ không nên đặt cái tên ấy…” Thân An Khang cố gắng nói: “Nhà tao, chẳng có đứa bé nào tên ‘Dung’ hết, không thể đặt tên ‘Dung’ được, chỉ có lão gia mới được gọi là ‘Dung’… Dung lão gia… cụ tổ Dung lão gia…”
Hình như Tiêu Doanh đã không kiên nhẫn: “Cha à, cha đừng nghĩ ngợi nhiều quá, cố gắng nghỉ ngơi đi mà.”
“Dung lão gia lâu nay luôn ở trong nhà của tao… Tao sắp đi gặp ông ấy rồi… ông ấy ở dưới đó… tao phải báo cho ông ấy biết, nhà họ Thân tuyệt tự tuyệt tôn rồi, ông ấy không thể lên được nữa, không thể đầu thai được nữa…” Thân An Khang lầm bầm như thể đang nói một mình.
Tim tôi đập thịch một cái.
“… Vật của ông ấy, kho báu mà ông ấy cất giữ, chẳng còn ai biết nữa…” Thân An Khang nhìn qua Tiêu Doanh: “Tụi nó còn tưởng, là có thứ gì đó… ha ha… sai hết, chỉ có Dung lão gia thôi. Chỉ cần huyết mạch của nhà họ Thân còn tồn tại, thì Dung lão gia mới có thể đầu thai được… của cải tích lũy mấy đời, tích lũy cả trăm ngàn năm… ha ha ha… ha ha…”
Tôi như bị một luồng sét đánh trúng.
Những lời của Thân An Khang khiến người ta quá bất ngờ. Nhưng ngẫm lại thì đây cũng là chuyện giữa tình và lý.
Chuyển thế đầu thai, luôn mang theo dấu ấn của kiếp trước. Dù đa số người ta sẽ không nhớ được chuyện kiếp trước, nhưng cũng vẫn có người nhớ được.
Lại thêm việc thế giới này đang ác hóa, Ông Trời hành xử như một thằng điên, chẳng có thứ tự gì cả. Nếu có một linh hồn nào đó tìm ra kẽ hở trong tiến trình đầu thai, hoặc mua chuộc được Quỷ Sai chẳng hạn, để mình có thể mang theo kí ức kiếp trước, đi vào vòng luân hồi. Khởi điểm như vậy không còn là cao bình thường nữa. So với trọng sinh, hay các nhân vật trong tiểu thuyết xuyên không, mang theo kí ức và tri thức mấy chục năm trước đó của mình sống lại một cuộc đời mới, thì kiểu đầu thai này còn mang theo được tiền tài tích lũy những kiếp trước.
Một địa điểm cất giữ kho báu, một tài khoản ngân hàng không kí tên, một tòa nhà cũ được gia tộc truyền thừa…
Nếu cái giá phải trả cho tất cả những thứ này chỉ là vị Dung lão gia kia được đầu thai vào dòng dõi của nhà họ Thân, thì quả thật là “một vốn vạn lời” rồi.
Ông ta còn để cho con cháu trong gia tộc biết được chuyện này…
Tôi đã rất tin tưởng suy đoán của mình, vì chỉ có nó mới là sự thật duy nhất.
Nhưng tôi nhìn qua Tiêu Doanh thì thấy rõ ràng ông ta không tin mấy chuyện này. Ông ta hoàn toàn không tin lời Thân An Khang nói, mà nghĩ đầu óc Thân An Khang có vấn đề rồi, nên mới bịa chuyện lung tung như thế.
“Cha à, cha nghỉ ngơi thật tốt đi.” Tiêu Doanh nói.
Thân An Khang nhìn chằm chằm ông ta, để mặc ông ta chụp mặt nạ dưỡng khí lên. Thân An Khang chỉ nở một nụ cười vô cùng quái lạ, chẳng nói gì thêm nữa.
Thân An Khang đã chết trong tối hôm ấy, lúc chết vô cùng đau đớn, hình như ông ta mắc bệnh về cuống não và còn bị bại liệt nữa, mất kiểm soát đại tiểu tiện, đau đớn đến mức cả người lên cơn co giật.
Nhìn các nhân viên y tế cấp cứu cho ông ta, lòng Tiêu Doanh vẫn chẳng có bao nhiêu thương cảm.
Các bà vợ của Thân An Khang nhanh chóng ùa đến, rồi cha mẹ ruột của Tiêu Doanh và cả bà ngoại ruột – tức em gái của Thân An Khang cũng đã đến.
Cả đám người òa lên khóc lóc, nhưng chẳng được mấy giây đã quay qua chụp lấy Tiêu Doanh.
Cãi vã, đánh đấm…
Cảnh tượng xung quanh một lần nữa trở nên hỗn loạn.
Cảnh mộng vùn vụt lướt qua nhanh.
Hình như vì muốn tránh những phiền toái này mà Tiêu Doanh chọn cách xuất ngoại.
Thân An Khang chẳng để lại di sản gì, những thứ ông ta đứng tên không phải là báu vật như đám đông kia tưởng tượng. Những người đó ban đầu thì tranh giành Tiêu Doanh, nhưng dần dần biến thành hoài nghi ông ta. Dẫu Tiêu Doanh đã xuất ngoại, nhưng họ vẫn đu bám quyết liệt.
Tiêu Doanh ẩn mình trong một gian nhà thuê chật hẹp, đang dùng cọ vẽ và màu vẽ rẻ tiền vẽ loạn trên tấm vải sơn dầu loang lổ.
Ông ta đang buồn bực vì mối quan hệ huyết thống phức tạp ấy và cũng buồn bực vì đời sống eo hẹp, nghèo khó của mình trong hiện tại.
Bất chợt đầu ông ta đau buốt, Tiêu Doanh vội buông tay ra, chiếc cọ vẽ quệt một đường màu đỏ lên trên tấm vải, rồi rơi xuống đất.
Tôi đã nhìn thấy những hình ảnh đột ngột tràn vào trong đầu của Tiêu Doanh.
Là khu rừng tăm tối, cây cối rậm rạp, che hết nắng trời. Dưới cây có đến mấy người đang đứng đó, quá mờ ảo, khiến người ta không thể thấy rõ diện mạo của họ. Chỉ có thể cảm nhận được, họ đang chăm chú nhìn Tiêu Doanh, ánh mắt u ám hệt như khu rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.