Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1593: Mã số 007 - Thiệp mừng năm mới (13)




Ngày 20 tháng 6 năm 2006, tiến hành triệu hồn. File video 00720060620.avi.
Màn hình vừa sáng lên thì có thể thấy ngay gian phòng khách trong phòng nghiên cứu.
Khuôn mặt của Ngô Linh có thể nhìn thấy rõ ràng, còn khuôn mặt Diệp Thanh đang ở bên cạnh vẫn bị làm mờ đi.
Giữa hai chiếc ghế sofa là một chiếc bàn trà bằng thủy tinh. Trên bàn chỉ để duy nhất một tấm bưu thiếp màu xanh lục.
Trên tay Ngô Linh đang cầm một chiếc bát, bên trong chứa loại bột gì đó, được Ngô Linh dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lên, rải quanh tấm bưu thiếp.
Tấm bưu thiếp đã được vây lại.
Đôi môi Ngô Linh đang mấp máy, hình như đang niệm thầm chú ngữ gì đó.
Rải bột được ba vòng xung quanh tấm bưu thiếp, Ngô Linh đặt chiếc bát qua một bên, lấy trong túi áo ra một chiếc ống.
Chiếc ống này khá giống với ống nghiệm trong bệnh viện.
Ngô Linh mở ống nghiệm ra, rót chất lỏng trong suốt và đặc sệt lên trên tấm bưu thiếp.
Cô ấy lại dùng một con dao nhỏ rạch lên cổ tay mình, để cho máu chảy xuống đầu ngón tay, rồi hạ tay xuống, dùng ngón tay dính máu vẽ hình ảnh gì đó trên tấm bưu thiếp và chất lỏng trong suốt kia.
Màu đỏ của máu hòa lẫn với chất lỏng, biến thành một cái đầu lâu kì quái.
Ống kính khẽ di chuyển, quay được gia đình ba người đang rất căng thẳng. Trên mặt người vợ vẫn còn vết nước mắt, thân thể đang khe khẽ run rẩy. Cô con gái thì đang trợn to mắt, nét mặt chủ yếu là tò mò và kích động. Còn người đàn ông chau mày, vẻ mặt đang rất lo lắng.
“Bây giờ cần một chút máu của Thân Tuyết.” Ngô Linh nói.
“Gì cơ?” Người phụ nữ kêu lên, giọng đã lạc đi.
“Dùng máu của tôi được không?” Người đàn ông hỏi.
“Em nhận phiếu chuyển tiền, nên phải dùng máu của em mới được, đúng không?” Cô bé hỏi Ngô Linh.
Ngô Linh gật đầu.
Ngô Linh nhận lấy băng gạc mà Diệp Thanh đưa cho để băng vết thương lại. Còn Diệp Thanh lấy con dao Ngô Linh vừa dùng lau chùi một lượt, rồi đưa cán dao về phía bé gái.
Cô bé định bước đến thì đã bị người cha bước tới trước giật lấy con dao.
“Ông Thân, chuyện này hoàn toàn không phải do chúng tôi quyết định.” Diệp Thanh rụt tay lại, hờ hững nói.
Người đàn ông đang cầm con dao, sắc mặt cực kỳ khó nhìn.
“Chỉ cần một chút máu thôi.” Ngô Linh nói: “Để tôi làm cho.” Cô ấy vừa nói vừa đưa tay về phía người đàn ông.
Ông ta liếc nhìn vết thương trên tay Ngô Linh.
Máu đang thấm lên băng gạc, nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm.
Vẻ mặt người đàn ông đã dịu xuống.
Cô bé thúc giục: “Cha à, để con làm.”
“Con để họ làm.” Nhìn thật kĩ con dao xong, người đàn ông đưa con dao lại cho Ngô Linh.
Sau khi nhận lấy con dao, Ngô Linh liền đưa tay về phía cô bé. Lúc này cô bé đã tỏ ra hơi hồi hộp, cánh tay đưa tới còn khẽ giật lại mấy cái.
Ngô Linh nắm chặt tay cô bé, tay còn lại xẹt nhanh qua một đường. Lưỡi dao rạch trên tay cô bé một đường nhàn nhạt, máu đã ứa ra. Cha mẹ của cô gái đều căng thẳng đến nín cả thở.
Cô bé hít ngược một hơi, nhưng làn hơi ấy chưa kết thúc thì cẳng tay đã bị Ngô Linh lật lại, máu liền nhỏ lên bàn trà.
Ngô Linh đặt con dao xuống, dùng băng gạc băng vết thương trên tay cô bé.
Cô bé thu tay lại, tay còn lại ôm chặt vết thương của mình, còn mắt nhìn chằm chằm lên bàn trà.
Hình ảnh đầu lâu kia đã phát sinh biến hóa, giống như đang diễn ra một phản ứng hóa học nào đó, chiếc đầu lâu màu đỏ biến thành khói, từ bàn trà bốc lên cao.
Ngô Linh đang nhìn chăm chú đám khói bốc lên, đôi môi niệm thầm một câu gì đó.
Cái đầu lâu bằng khói chợt rung động rồi tan ra, biến mất giữa không trung.
Tấm bưu thiếp và vòng bột mịn đang bao xung quanh nó thình lình bốc cháy. Khiến người phụ nữ giật mình la lên một tiếng, còn hai cha con kia cũng ngửa người ra sau, hình như đang muốn tránh ngọn lửa nhỏ xíu ấy.
Mọi thứ trên bàn trà đều biến mất trong chớp mắt, tựa như chưa từng tồn tại.
Cô gái nuốt nước bọt hỏi: “Chỉ vậy thôi sao? Thành công rồi à?”
Không có ai trả lời.
Ống kính và Ngô Linh lẫn Diệp Thanh trong ống kính đều đứng im.
Đột nhiên Ngô Linh và Diệp Thanh đồng loạt ngẩng lên nhìn ra đằng sau chiếc ghế sofa đối diện.
Ống kính cũng lập tức di chuyển theo.
Phía sau hai vợ chồng và cô con gái đã xuất hiện một cái bóng.
Đó là một người già có mái tóc lưa thưa, nhìn vào tầm tám chín mươi tuổi, người gầy rộc, mặc áo phông cũ rách, chòm râu bạc trắng và lưa thưa như đầu tóc.
Vẻ mặt của ông ta cực kỳ tàn ác, mang lại cho người ta ấn tượng vừa ngang tàng vừa hung hăng. Vùng chân mày ông ta tràn đầy oán giận. Ông ta đưa ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm gia đình ba người đang ngồi trên ghế sofa.
Không có chút dự báo nào, ông ta thình lình đưa tay tới, nhào về phía những người đang ngồi trên sofa.
Vừa rồi ba người họ do bắt gặp phản ứng của Diệp Thanh và Ngô Linh, nên định quay đầu nhìn lại, động tác rất chậm chạp và cứng đờ, chứng tỏ họ đang rất sợ hãi.
Nhưng họ chưa kịp thấy rõ ông già kia thì ống kính đã chao động.
“Á á...” Người phụ nữ đột ngột hét lên, cùng với đó là tiếng khóc thét của cô con gái.
Kế đến là một chuỗi những âm thanh và hình ảnh hỗn loạn.
“Giết hết chúng mày! Giết hết chúng mày!” Tiếng gào thét già nua vang lên chói tai: “Tụi mày đừng hòng có được! Đồ của Dung lão gia là của tao! Tất cả là của tao!”
Tiếng la hét điên cuồng của ông ta đột nhiên im bặt.
Tiếng thở hổn hển và tiếng khóc nghẹn ngào vang ra từ trong màn hình.
Ống kính đang nhắm thẳng đến ghế sofa và sàn nhà, mất mấy giây sau mới được nhấc lên, điều chỉnh trở lại góc quay bình thường.
Hai mẹ con kia đang ôm nhau khóc nức nở, còn người chồng đang cố tỏ ra bình tĩnh, vỗ vỗ lên lưng trấn an vợ con.
“Vậy là… vừa rồi… có phải đã giải quyết rồi không? Ông ta… chết rồi?”
Tiếng bước chân vang lên.
Diệp Thanh trở về vị trí ban đầu của mình, ống kính cũng đã trở lại vị trí ban đầu.
Hình như Ngô Linh không đổi vị trí, cầm từ trên ghế sofa lên một tờ giấy.
“Vừa rồi chắc hẳn chỉ là con ma đã gửi bưu thiếp đe dọa các vị. Trước đây chúng tôi đã có nghi ngờ, thứ đã gửi phiếu gửi tiền và thiệp mừng năm mới, có lẽ là một người khác.”
Ngô Linh đặt phiếu gửi tiền lên bàn trà, lặp lại các bước khi nãy một lần nữa, rồi ra dấu bảo cô bé đưa tay ra.
Vốn đang còn run, khi đưa tay đến cô bé càng run kinh khủng hơn.
Tấm vải gạc được tháo ra, vết thương hình như đã khô. Nhưng Ngô Linh bóp mạnh tay một cái, máu lập tức ứa ra.
Cũng giống như lần trước, khói hình đầu lâu bay lên, tấm phiếu gửi tiền liền bốc cháy.
Thế nhưng, khi mọi thứ đã tan biến, khi cả gia đình kia không ngừng hoảng sợ, dáo dác nhìn quanh thì lại chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Ngô Linh cau mày.
“Là… là cùng một người à?” Người đàn ông thở phào: “Đã bị mọi người tiêu diệt rồi…”
“Không, pháp thuật đã thành công, chứng tỏ vẫn còn một con ma nữa. Nhưng nó vẫn chưa được triệu đến…”
Diệp Thanh hỏi: “Trong gia tộc của ông, có người nào trong tên có chữ ‘Dung’ không?”
Người đàn ông thoáng ngớ ra, tiếp đến suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không có, trong những người tôi quen biết thì không có. Cũng có những trưởng bối tôi không biết tên. Hai cái tên Thân Minh Tu và Thân Minh Nghĩa, cũng chỉ nghe được từ chỗ mọi người thôi. Ban đầu tôi chỉ biết họ có tên là Minh gì gì đó…”
“Đặt tên có lấy theo thứ tự vai vế không?”
“Không. Đến thế hệ của chúng tôi… đến thời của cha tôi, đã không còn chú trọng đến chuyện ấy.”
“Vâng.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Bé gái hỏi.
Ngô Linh cầm một chồng bưu thiếp đang được đặt ở bên cạnh lên: “Thử xem lần này có thành công không.”
Tiếp tục vẽ đầu lâu khác, họ tiến hành triệu hồn lần nữa, nhưng kết quả vẫn như lần trước, không có hồn ma nào xuất hiện.
“Nếu vậy thì chúng tôi cần phải quan sát thêm một thời gian nữa xem sao…” Ngô Linh nói: “Phòng nghiên cứu của chúng tôi có tự chế tạo một loại bùa hộ thân. Nhưng tôi đoán là không đối phó nổi con ma ấy. Nếu các vị đồng ý, thì vui lòng ở lại phòng nghiên cứu chúng tôi một thời gian, xem xem tình hình thế nào.”
Cả nhà ba người kia đưa mắt nhìn nhau.
“Được.” Người đàn ông đã đồng ý.
Ngày 21 tháng 6 năm 2006, cùng người ủy thác sống chung một thời gian, không có hiện tượng khác thường phát sinh.
Ngày 30 tháng 6 năm 2006, xác nhận không có hiện tượng khác thường phát sinh. Kết thúc điều tra.
***
Đọc đến hàng chữ cuối cùng của bộ hồ sơ, trước mặt tôi chợt tối sầm lại.
Bên tai chợt vang lên tiếng khóc quấy của trẻ con, tiếng khóc cực kỳ lớn, như muốn dỡ tung cả nóc nhà.
Tôi cảm thấy mình được chuyền từ đôi tay này sang đôi tay khác.
Mở mắt ra, thân thể bay lên, tôi liền nhìn thấy cảnh tượng nơi đây.
Đối tượng nhập vào của tôi là một đứa bé vừa chào đời, còn nơi đây là phòng trong bệnh viện.
Tôi đành theo đứa bé, được y tá bồng ra ngoài.
Tôi chưa kịp nhìn rõ những người xung quanh thì cảnh tượng của giấc mộng đã thay đổi.
Tôi từ bệnh viện về đến nhà hàng. Không khí trong này rất náo nhiệt, đây là một gian phòng bao, ba chiếc bàn đã ngồi kín người, chắc là họ hàng bạn bè.
Tôi liếc nhìn người đàn ông đang ngồi vị trí chính. Ông ta trông vẫn còn trẻ, nước da đen sậm, đôi mắt đầy gân máu, khuôn mặt vô cùng u ám, nhưng trên khóe môi đang nở nụ cười nhạt.
Đứa bé mà tôi nhập vào được bế đi khắp nơi. Những người xung quanh thay nhau khen ngợi, bảo đứa bé trông bụ bẫm, dễ thương, đôi mắt lanh lợi, thích cười…
“A Cẩu lần này có con trai rồi, cuối cùng cũng không phải lo chuyện dưỡng già rồi nhé.” Một người phụ nữ đang nựng đứa bé, rồi quay qua nói với người đàn ông u ám kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.