Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1592: Mã số 007 - Thiệp mừng năm mới (12)




“Ý cô là chủ động đi tìm Tiêu Doanh à? Chẳng phải không tìm ra ông ta sao?”
“Không phải đi tìm, mà là triệu hồn. Vốn dĩ chúng tôi không muốn dùng đến cách này, vì không cách nào xác định được tình hình hiện tại của Tiêu Doanh, không thể xác định được rốt cuộc bưu thiếp có phải do Tiêu Doanh gửi đến không. Đáng tiếc, hành động của đối phương nhanh hơn chúng tôi tưởng. Gia đình Thân Nhất Phàm đã vì thế mà tử vong. Chúng tôi có phần trách nhiệm trong chuyện ấy.”
“…”
“Hiện tại Thân Tuyết đã nhận được phiếu gửi tiền. Theo diễn biến trước đây, thì sắp đến cô Thân sẽ nhận được bưu thiếp có ý nghĩa biểu trưng cho cái chết của mình, rồi bị mê hoặc, đi tự sát một cách kì quái. Hai vợ chồng ông bà cũng có khả năng sẽ bị cuốn vào trong chuyện này.”
“… ”
“Nếu như không thể tìm được đủ manh mối từ chỗ của ông để chúng tôi tìm ra Tiêu Doanh, thì chúng tôi chỉ còn cách dùng đến biện pháp mạo hiểm này để giải quyết chuyện này.”
“Mức độ nguy hiểm… cao không?”
“Nếu thực lực của Tiêu Doanh vượt qua chúng tôi thì sau khi triệu hồn, có thể ông ta sẽ giết hết tất cả chúng ta. Trong quá trình làm việc, nếu Tiêu Doanh chạy thoát thì có nghĩa chúng ta đã đánh rắn động cỏ. Còn một khả năng nữa là nếu người gửi thiệp chúc mừng không phải Tiêu Doanh thì chúng ta có thể đã chọc phải một phiền phức. Xét từ góc độ mạo hiểm thì cũng không khác lắm. Chết hoặc sống.”
“Cái nào thì mấy người nắm chắc hơn?”
“Chờ thêm một khoảng thời gian, có lẽ chúng tôi sẽ điều tra được nhiều hơn. Nhưng theo sự việc trước mắt thì tình hình sẽ chẳng khác gì với năm 2001. Chúng tôi tiếp tục điều tra nhưng có lẽ cũng sẽ chẳng có kết quả gì. Vì vậy chúng tôi mới chọn biện pháp tấn công trực diện, xác suất thành công sẽ cao hơn.”
“Chúng tôi muốn về suy nghĩ thêm có được không?”
“Đương nhiên. Nếu ông cũng nhận được bưu thiếp, vậy vui lòng lập tức thông báo cho chúng tôi biết.”
“Tôi biết rồi.”
Ngày 18 tháng 6 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 00720060617.wav.
“… Trong phút chốc mà Tiêu Doanh đã biến thành cục vàng, tất cả mấy người bà con xa lơ xa lắc nhảy ra giành giật…”
“Thân Gia Tuấn này tưởng tượng quá đà rồi nhỉ? Nói ảo quá đi mất.”
“Trên người ông ta không có âm thanh sao?”
“Không. Mọi người có nghĩ những điều ông ta nói là thật không?”
“Có lẽ đồ vật được truyền thừa của nhà họ Thân đã được truyền cho nhánh của Thân Minh Nghĩa.”
“Kho báu? Chuyện này hão huyền quá.”
“Cũng không hẳn là không có chuyện đó. Nếu có người am hiểu mảng này, bố trí một trận pháp, ví dụ như pháp thuật che mắt chẳng hạn…”
“Em đang viết tiểu thuyết đấy à?”
“Em đang nói đến một loại phương án có thể được sử dụng đến. Dù không bố trí trận pháp, không liên quan đến quái dị, vậy cũng có thể tìm một hốc núi sâu xa xôi nào đó cất giấu đồ vật. Tài khoản ngân hàng ở nước ngoài, ký gửi ngân quỹ, khoản tiền bảo hiểm khổng lồ… tất cả đều coi như là một loại phương án. Sau khi ra đời, Tiêu Doanh đã có thể làm được loại thao tác này rồi nhỉ?”
“Ợ… Được rồi. Đúng thế. Đúng là có khả năng này.”
“Thân Minh Nghĩa, Thân Trường Thọ, Thân An Khang… ba đời ông cháu của họ, chỉ cần vô tình để rò rỉ thông tin, đã đủ để dẫn đến chuyện có người sinh lòng muốn tranh đoạt cướp giật. Mà ‘người’ ngoài có khả năng biết được chuyện này chính là vợ, con gái của họ. Kế đến là thông gia, cha mẹ vợ… sẽ biết được bí mật này. Như vậy, khi các bà vợ của Thân An Khang nhờ mấy người họ hàng của dòng tộc đến chủ trì công đạo, cũng có thể sẽ tiết lộ chút thông tin nào đó. Mà cha nuôi của Thân Trường Thọ, con gái của ông ta cũng bị lôi vào chuyện này, kế đó xảy ra chuyện Tiêu Doanh được nhận làm con thừa tự, rồi lại bị bắt nhận tổ quy tông. Những chuyện này cũng đã có thể giải thích được rồi.”
“Ờ…”
“Còn về bên nhánh của Thân Minh Tu thì… có thể bản thân Thân Minh Tu biết cha mình đã truyền thứ ấy cho em của mình, nhưng ông ta quyết giữ bí mật. Nhưng đến thế hệ sau của ông ta, những người con gái đã theo chồng, cả thông gia của ông ta cũng đã biết chuyện. Các thế hệ sau nữa của Thân Minh Tu, chắc cũng đã biết được sự thật. Họ sẽ có suy nghĩ thế nào…”
“Người hiền lành sẽ giữ im lặng cũng nên.”
“Nhưng dựa theo lẽ thường thì chắc chắn sẽ cảm thấy bất công, sinh lòng ganh tị, oán hận. Cùng là con, Thân Minh Tu lại là con trai cả, hơn nữa người nối dõi cuối cùng của nhánh Thân Minh Nghĩa lại không có huyết thống chính tông của nhà họ Thân, vậy mà báu vật gia truyền lại được truyền cho nhánh của Thân Minh Nghĩa…”
“Có khi nào họ muốn cướp lại không? Thậm chí đã cướp được rồi? Có khi nào, Thân An Khang chưa hề truyền báu vật cho Tiêu Doanh?”
“Như vậy thì đã giải thích được hành vi của Tiêu Doanh rồi nhỉ? Gửi thiệp mừng, tặng phiếu gửi tiền… Ủa? Cái phiếu gửi tiền đó…”
“Cho tôi nói cái, thiệp mừng năm mới, phiếu gửi tiền và kẻ sát nhân sau cùng, có thật sự là cùng một người không?”
“…”
“Ôi chao, Gã Khờ, cậu thế mà lại đưa ra được một suy đoán rất hợp lý? Cậu được thông não rồi đấy à?”
“Biến!”
“Cũng không thể loại trừ khả năng ấy.”
“Nếu vậy thì Tiêu Doanh đã gửi báu vật gia truyền cho Thân Nhất Phàm và Thân Tuyết. Cái người cuối cùng không tranh đoạt được tài sản ôm lòng ganh ghét đã giết chết cả nhà Thân Nhất Phàm, kế đến có thể ông ta sẽ nhắm đến cả nhà Thân Tuyết…”
“Phiếu gửi tiền mà Thân Nhất Phàm nhận được đã biến mất sau khi gia đình Thân Nhất Phàm chết.”
“Vậy thì có đến hai con ma.”
Ngày 20 tháng 6 năm 2006, nhận cuộc gọi của Thân Gia Tuấn. File ghi âm cuộc gọi 00606201534.mp3.
“Chào ông Thân.”
“Chào cô… trong phòng của Tiểu Tuyết đã xuất hiện bưu thiếp rồi…”
“Ông vui lòng đến phòng nghiên cứu để nói chuyện rõ hơn được không? Mang theo tấm bưu thiếp luôn nhé.”
“Phù… Được…”
Ngày 20 tháng 6 năm 2006, người ủy thác và cha mẹ cùng đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 00720060620.wav.
“Ông vui lòng cho chúng tôi xem tấm bưu thiếp trước nhé?”
“Chính là cái này.”
“…”
“Chúng tôi… thực sự chưa bao giờ có ý muốn cái gì. Không muốn tranh giành. Chúng tôi đã tìm cách tránh đi rồi, cố tình tránh đi. Thật đó, chưa từng nghĩ đến muốn nó! Sao lại như vậy chứ…”
“… Hức… Nếu biết trước thì đã không đồng ý cho Tiểu Tuyết tham gia cái hoạt động ấy, không để cho nó về nước…”
“Mẹ à… chuyện như vậy… có trốn cũng chẳng được đâu.”
“Gì mà trốn không được? Chúng ta ở nước ngoài, đâu có chuyện gì xảy ra đâu!”
“Cũng không hẳn là mãi mãi không có chuyện gì. Nếu thực sự đã đụng phải ma rồi thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Vẫn nên… Tóm lại là nếu giải quyết được càng sớm thì càng tốt.”
“Hức hức…”
“Em đừng khóc nữa. Chắc chắn có cách mà. Đúng không?”
“Nếu hai vị đồng ý, hôm nay chúng ta đã có thể tiến hành triệu hồn.”
“…”
“Hu hu…”
“Vậy thì triệu hồn đi!”
“Con đừng có nói bừa!”
“Con không có mà. Họ là chuyên gia mà cũng nghĩ phải làm như thế đó. Lùi cũng chết mà tiến cũng chết. Mẹ à, đừng khóc nữa mà…”
“Kể ra thì người có thể kế thừa bảo vật gia truyền… Ý tôi là, theo truyền thống thì chỉ có con trai mới có thể nối dõi tông đường, mới có thể kế thừa di sản. Vợ và con tôi đúng ra đâu có liên quan đến chuyện này.”
“Nhưng người nhận được phiếu gửi tiền là con gái ông.”
“… ”
“Cha, cha đừng nghĩ nhiều làm gì. Nếu có chuyện gì thì cả nhà mình cùng chịu. Cả nhà mình tuyết đối sẽ đồng cam cộng khổ mà.”
“Con đừng nói nữa! Cha với mẹ thì sao cũng được! Nhưng con mới bao tuổi chứ… Vẫn còn trẻ quá… dựa vào đâu mà… Cô Ngô, vợ chồng tôi ra sao cũng được, cầu xin mọi người cứu con gái tôi với!”
“Mẹ…”
“Vợ, em đừng lo. Không đến mức đó đâu, khi em nhìn tấm bưu thiếp này, thấy rất mờ mà, đâu có thấy rõ… Cứ vậy đã. Cứ thử xem sao nhé. Chuyện triệu hồn mà mọi người nói, để hai vợ chồng tôi ở đây là được rồi. Còn con gái tôi…”
“Con không muốn! Con sẽ không đi đâu hết!”
“Ông bà Thân, nếu được thì chúng tôi hy vọng có thể bảo vệ được cả nhà ba người, thuận lợi giải quyết dứt điểm chuyện này. Nhưng diễn biến của sự tình không thể lường trước được, có khả năng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Xét từ góc độ đảm bảo an toàn thì Thân Tuyết ở bên cạnh chúng ta là an toàn nhất. Phân tán chỉ khiến nguy hiểm tăng cao mà thôi.”
“…”
“Thôi vậy cũng được. Triệu hồn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.