Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1585: Mã số 007 - Thiệp mừng năm mới (5)




“Là nhà được công ty của cha tôi phân, sau khi công ty giải tỏa khu ký túc của công nhân, lúc đó gia đình tôi được phân căn nhà này. Khi ấy chỉ mới xây xong, nên gia đình tôi là chủ đầu tiên của căn nhà này. Sau khi chia nhà thì chúng tôi kết hôn rồi sống ở đây mãi cho đến giờ. Đám cưới của chúng tôi, người chị của Tiểu Ngũ Tử hay ai đó, chẳng phải còn đến uống rượu mừng sao? Đã đến đây rồi thì chắc chắn là biết.”
“Chỉ có lần cách đây lâu lắm rồi đó mà ông ta còn nhớ chắc?”
“…”
“Cha à, cha thật là… Phù… Có khi nào lâu nay chúng ta tìm nhầm người rồi không?”
“Hả, chuyện này…”
“Từ những người họ hàng của ông và ông… Nếu xét về thời gian, rất có thể là thế hệ của cha ông, lúc đó họ có từng làm chuyện gì đặc biệt không? Ví dụ như mời bà đồng, gặp phải án mạng, hoặc những chuyện tương tự, có thể là triệu hồn chẳng hạn?”
“Không, gia đình chúng tôi không tin mấy chuyện đó.”
“Có khi nào cả một nhóm người cùng gặp phải một người giống như ‘Tiêu Doanh’ không?”
“Tôi thì chắc là không. Còn cha tôi…”
“Thật là… Kiểu này chắc phải điều tra lại từ đầu lần nữa nhỉ?”
“Ai, chuyện này…”
“Chúng tôi vẫn đang trong quá trình biên tập lại những tấm thiệp mừng năm mới, nhưng điều tra ban đầu cũng không hẳn là vô ích. Tiếp đến, chúng tôi sẽ mở rộng phạm vi rà soát.”
“Được được. Chuyện này làm phiền các cô cậu nhé. Chúng tôi cầm cái phiếu gửi tiền ấy, cứ như đang cầm trên tay một củ khoai nóng bỏng tay vậy. Một khoản tiền lớn như thế… mà bao nhiêu năm nay chúng tôi lại chẳng hề biết gì về cái ông Tiêu Doanh ấy cả… hầy…”
“Ông đừng lo. Chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra. Nếu ông có bất kì phát hiện mới nào, hay gặp phải hiện tượng lạ nào, vui lòng báo ngay cho chúng tôi biết.”
“Được được, chúng tôi biết rồi.”
Ngày 2 tháng 11 năm 2001, phân tích file ghi âm. File ghi âm 00720011101G.wav.
“… Ông cụ xem số mệnh bảo, phải nhận một người cha nuôi để gánh vía. Bói tới bói lui, thì chọn ngay ông cậu khác chi của Thân Trường Thọ làm cha nuôi…”
“Trên thân thể hai người này cũng không có âm thanh. Rốt cuộc chuyện này là sao đây? Cái người Tiêu Doanh ấy có phải là họ hàng của họ không?”
“Vẫn chưa thể xác định được. Nam Cung, chỗ của anh đã chỉnh lý ra sao rồi?”
“Lộ tuyến thì đã vẽ ra được đại khái, tôi cũng đã tra cứu một phần thông tin của hải quan. Có một số quốc gia vẫn chưa xây dựng kho dữ liệu thống nhất, phải gửi công văn qua, mời họ phối hợp làm việc.”
“Chuyện này phải làm đơn xin đúng không? Người bình thường cũng được sao?”
“Tôi đã dùng một hộp thư khác để gửi công văn cho họ.”
“Hả? Tên nhóc này ghê gớm nhỉ?”
“…”
“Vẫn chưa tìm được người khớp với các điều kiện à?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Ồ…”
“Người đẹp, em nghĩ sao?”
“Em thì nghiêng về phán đoán của họ. Tiêu Doanh có lẽ đúng là có quan hệ họ hàng với họ, họ hàng xa. Có thể chính là cái người mà lâu nay họ nghĩ.”
“Tại sao? Trực giác của phụ nữ à?”
“Anh có thể xem đó như là kinh nghiệm. Người tên Tiểu Ngũ Tử ấy, lý lịch bản thân rất phức tạp, trong này có quá nhiều điểm để có thể động chân động tay.”
“Hả?”
“Ý em ấy là giở trò về phương diện quái dị. Thời đại đó, vẫn chưa bài trừ mê tín dị đoan. Dù là bây giờ, vì nối dõi tông đường, cũng có không ít những chuyện như giết bé gái sơ sinh xảy ra, chuyện chỉ muốn sinh con trai cũng không ít. Thân Minh Nghĩa, Thân Trường Thọ và cả A Cẩu nữa, ông cháu ba thế hệ, năm xưa đã làm chuyện gì đó thì cũng chẳng có gì lạ.”
“Nhưng mà những tấm thiệp mừng trước đây không tính là kì lạ sao? Nếu đúng là ba thế hệ ấy đã làm gì đó, đến thế hệ sau là Tiêu Doanh lại đi gửi thiệp mừng, bưu thiếp, rồi tặng tiền… Không lẽ cách nghĩ đã bị Tây hóa rồi?”
“Chuyện này thì vẫn chưa rõ.”
Ngày 5 tháng 11 năm 2001, trao đổi với họ hàng của người ủy thác là Diệp Giai. File ghi âm: 00720011105.wav.
“Chào ông Diệp.”
“À, chào mọi người. Mời ngồi, uống chút gì đó nhé!”
“Không cần đâu.”
“À…”
“Ông Diệp, chúng tôi mạo muội đến gặp ông, vì muốn tìm hiểu về sự tình bên phía nhà họ Thân, vốn là dòng thân thích bên ngoại của ông.”
“Ừ. Tôi biết. Các cậu muốn hỏi về chuyện của Tiêu Doanh đó đúng không? Đúng là tôi cũng có chút ấn tượng về ông ta. Ông bà ngoại và mẹ tôi đều đã qua đời. Tình cảm của cha mẹ tôi rất sâu đậm, nhưng đối với ông bà ngoại tôi thì… hai cụ cố chấp lắm, kiểu người già hay chấp nhặt những quan niệm cũ ấy. Lúc đó hoàn cảnh gia đình của cha tôi chưa được khấm khá, mẹ tôi tính ra đã lấy chồng không được môn đăng hộ đối. Vì chuyện này mà bà ấy đã chịu đựng bao nhiêu đắng cay. Còn ông bà ngoại thì rất bất mãn… Ồ, tôi hơi lạc đề nhỉ.”
“Không sao ạ, chúng tôi cũng muốn biết thật chi tiết về tình hình của nhà họ Thân. Nếu tiện thì ông cứ nói thêm, sẽ giúp ích cho chúng tôi rất nhiều.”
“Ừ, mọi người không ngại thì tốt rồi. Những chuyện này tôi cũng chẳng biết nói với ai. Đối với con trai của tôi thì những chuyện này quá đỗi xa xôi. Cả diện mạo, thậm chí là tên tuổi của ông bà ngoại nó cũng chẳng nhớ nữa. Trước khi qua đời, mẹ tôi vẫn thường nắm tay tôi, kể lại những chuyện xưa trong nhà… Nghe xong rất buồn… Không phải kiểu gia tộc nổi tiếng, nhà xuất hiện danh nhân, cũng không có bản ghi chép, truyện kí tiểu thuyết này nọ… Tôi nghe mẹ tôi kể, ngày xưa ông cố ngoại tôi đã muốn làm những chuyện này.”
“Vẫn chưa được áp dụng đúng không?”
“Ông ấy có ghi chép về tổ tiên của dòng họ và gia thế trước đây của dòng tộc… Ngày xưa nhà tôi còn là đại địa chủ ở Dân Khánh cơ, trong nhà sở hữu không ít ruộng đất. Nhưng ông ấy tuổi đã cao, sức khỏe không được tốt, cộng thêm trình độ văn hóa cũng chẳng cao mấy, lại gặp phải thời chiến loạn liên miên, nên chuyện ấy cuối cùng vẫn chưa làm được. Ông ấy có để lại một bản thảo viết tay, cũng không biết đã vứt đi đâu rồi, tìm không thấy.”
“Vâng.”
“Có lẽ già mất rồi. Bây giờ nhìn con trai mình, tôi hay có cái cảm giác gọi là ‘hoài niệm chuyện xưa’, với lại mẹ tôi qua đời cũng chưa được bao lâu… Giờ tôi luôn hồi tưởng lại những kí ức ấy, kí ức của mẹ, những câu chuyện mẹ kể cho tôi nghe… Cha tôi thương mẹ lắm, ông ấy không muốn nhớ lại chuyện cũ. Mà vợ tôi thì biết rất ít về mẹ tôi. Lúc chúng tôi lấy nhau, thì đã có ý định dời lên thủ đô rồi… Những cô bảy, dì tám trong gia đình, đều chỉ gặp mặt trong ngày cưới, nên vợ tôi chẳng hiểu mấy chuyện này… Đến khi con tôi trưởng thành, có lẽ nó cũng chẳng còn nhớ nổi ngày xưa tổ tiên mình làm gì. Cả quá khứ của những người như chúng tôi, chắc nó cũng không nhớ. Có lẽ… hoàn toàn không biết. Con người ấy à, người chết như đèn tắt… có còn lưu lại gì đâu…”
“Ông vẫn ổn chứ ông Diệp?”
“À, xin lỗi, tại con người tôi nó hơi… nói như con trai tôi, là có chút tính nghệ sĩ, dễ mủi lòng. Thật ngại quá.”
“Không sao đâu. Mời ông tiếp tục. Kí ức của mẹ ông và ông là gì? Có thể chia sẻ hết được không?”
“Ừ. Chủ yếu là vài chuyện trước đây. Mẹ tôi là con thứ hai trong gia đình có ba anh em, trên thì có một anh trai, dưới có một em trai. Chỗ của anh cả có hai người con, một người đã di cư sang nước ngoài, một người thì bị tai nạn giao thông qua đời, vợ dắt theo con tái giá, cũng chẳng còn liên lạc với chúng tôi nữa. Tuổi của mẹ tôi với cậu út chênh lệch rất lớn. Để tôi nhớ coi, hiện tại con trai cậu ấy chắc đến tuổi học đại học rồi ấy chứ? Lúc nó thi đỗ đại học, còn gọi điện cho gia đình tôi mà. Mẹ tôi mừng lắm, rốt cuộc thì trong nhà cũng đã có sinh viên đại học rồi. Lúc đó mẹ yếu lắm rồi, vốn dĩ định đến uống ly rượu mừng, tiễn đứa em họ tôi đi học đại học, nhưng sau đó thì không thành.”
“Vâng.”
“Khi đó bà ấy hễ nhắc đến là rất ngậm ngùi. Những gì bà ấy biết, hầu hết là những chuyện thời ông nội của ông nội của bà ấy. Thế hệ đầu tiên ấy, đại địa chủ, nhà có mười mấy người con, nhưng chỉ còn sống có ba người, con gái theo chồng thì không tính nữa, còn hai người con trai kia thì trở thành con ngọc con ngà. Hình như họ tên là Minh gì gì đó…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.