Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1545: Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (8)




Con mèo nhìn chăm chú người phụ nữ, cất những bước chân quý phái đi về phía cô ta.
Người phụ nữ đang cúi mặt quỳ trên sàn, hoàn toàn không nhận ra.
Đến khi nhìn thấy con mèo thì đôi mắt xanh lục của nó gần như đã áp sát vào mặt.
“Á á á!”
Miệng người phụ nữ mở lớn, ngã ngửa ra, rồi lập tức quay người bỏ chạy.
Con mèo đuổi theo.
Người phụ nữ chạy ngược trở lại hành lang khi nãy, vừa chạy vừa hoảng sợ quay đầu lại nhìn, vô tình va vào cánh cửa giấy.
Bụi rớt xuống, khiến mắt cô ta không khỏi nheo lại.
Sau khi họ sặc sụa mấy tiếng, cô ta định đứng lên nhưng nhìn thấy con mèo đã chạy đến trước chân mình, chặn ngang lối đi.
“Á!”
Người phụ nữ liên tục lùi lại, lết dần vào trong nhà.
Con mèo cố tình áp sát, ép người phụ nữ tiếp tục lùi vào trong nhà, mãi đến khi thân thể cô ta đụng phải một cánh cửa giấy khác.
Người phụ nữ sợ hãi thò tay ra sau, kéo cánh cửa ra.
Hơi nước nóng đã áp lên lưng cô ta.
Cô ta càng run dữ dội hơn, liếc mắt qua, chầm chậm quay lại nhìn ra sau lưng mình.
Đằng sau là một cái hồ nước nóng được bao lại bởi rào trúc, hơi nước bốc lên cao.
Trong mắt người phụ nữ đã có nước mắt ứa ra.
Con mèo vẫn tiếp tục áp sát.
“Đừng… đừng qua đây, đừng…”
Người phụ nữ lắc đầu, tiến thoái lưỡng nan.
“Méo!!”
Con mèo phát ra tiếng kêu ghê rợn.
Người phụ nữ sợ hãi lùi lại theo bản năng.
Ùng ục ùng ục… rào… Nước trong hồ đột nhiên cuộn trào.
Nước tràn ra, thấm ướt đôi dép lê trên chân cô ta.
Tôi đã nhìn thấy quang ảnh mờ ảo trong vũng nước ấy.
Tựa như trong lớp nước mỏng manh, đang có một con quái vật nào đó.
Người phụ nữ đã ngừng run rẩy, tâm trạng sợ hãi cũng dần biến mất.
Con mèo đã ngồi xuống, đưa đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm cô ta.
Người phụ nữ chầm chầm xoay người, đờ đẫn đi về phía hồ nước nóng kia.
Cô ta đứng bên mép hồ, thân thể đột nhiên cứng đơ, ngã nhào hệt như một khúc cây, rơi xuống hồ nước.
Nước nhấn chìm cô ta.
Tôi nhìn thấy bong bóng nước cuộn lên.
Dưới hồ có thứ gì đó đang động đậy.
Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được ý thức trống rỗng của người phụ nữ đang tan biến.
Cô ta giống như đã bị thứ gì đó nuốt chửng.
Tôi chưa kịp quan sát rõ thì liên kết giữa ý thức của tôi và người phụ nữ đã bị cắt đứt.
Cảnh mộng vừa thay đổi, tôi liền nhìn thấy Nam Thiên.
Mất mấy giây, tôi mới dần tỉnh táo trở lại.
Nam Thiên! Tôi lập tức tách ra khỏi đối tượng nhập vào, nhào về phía Nam Thiên.
Tôi vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, chỉ cần mang Nam Thiên đi xem như đã thành công rồi.
Những người khác, cứu được thì cứu, không được cũng chỉ có thể… Nhưng tôi chỉ tóm được không khí.
Ngơ ngác quay lại, tôi nhìn thấy Nam Thiên đang đi về phía cửa.
“Tôi qua chỗ đạo diễn xem sao…”
“Hả? Thế để tôi đi theo anh…”
Phiên dịch viên vội đứng lên.
Hàn Tế cũng định đứng dậy.
Bây giờ tôi mới biết, đối tượng nhập vào lần này chính là Hàn Tế.
“Không cần đâu.
Tôi cũng biết một chút từ ngữ thông dụng, không sao.”
Nam Thiên xua tay.
Tôi chẳng kịp quan sát tình hình của Hàn Tế, nhào về phía Nam Thiên lần nữa.
Nam Thiên chỉ để lại cho tôi cái bóng lưng, quay ngược tay đóng cửa lại.
Linh hồn tôi xuyên qua cửa, kinh ngạc nhìn Nam Thiên đang chạy đi, cách tôi một quãng dài.
Thằng cha này… “Nam Thiên!”
Tôi buột miệng kêu lên.
Hình như anh ta không nghe thấy tiếng của tôi.
Tôi chợt trở nên phân vân.
Nam Thiên đã phát hiện ra tôi nên cố tình lẩn tránh, hay anh ta đã phát giác ra sự khác thường của Hàn Tế và phiên dịch viên? Đuổi theo được một đoạn, thấy không thể tiến tới được nữa, tôi đành quay trở lại căn phòng kia.
Trong phòng, ngoại trừ Hàn Tế và phiên dịch viên, còn có một người đàn ông nữa.
Người này là trợ lý kiêm vệ sĩ của Nam Thiên, hình như đã đi theo Nam Thiên kể từ khi anh ta mới vào nghề, chứ không phải người của công ty quản lý thuê.
Hàn Tế là fan ruột của Nam Thiên, hiện cũng đang làm trợ lý, cũng chỉ biết người đàn ông này đến thế mà thôi.
Tôi đang nghi người này là vệ sĩ do gia tộc Nam Cung bố trí cho Nam Thiên.
Mà suy đoán này cũng chẳng có nghĩa, tôi không thể xác nhận được gì qua ý thức của Hàn Tế.
Cô ta chẳng hay biết gì về gia cảnh của Nam Thiên.
Ba người trong phòng đang tán gẫu, chốc chốc lại nhìn điện thoại, than vãn vài câu.
Căn phòng này rất nhỏ, dành cho Nam Thiên và người trợ lý kia.
So với những người khác trong đoàn làm phim, thì đây là nơi có ít người ở nhất, cho nên phòng không rộng lắm, và hình như cũng được sửa sang lại.
Trên người Hàn Tế và phiên dịch viên có âm khí, nhưng không nặng, chắc là do khi nãy họ không ở lại quá lâu trong gian phòng có hồ nước nóng kia.
Lát sau, vẫn chưa thấy Nam Thiên quay lại, người trợ lý kia chủ động nói đi kiểm tra thử.
Giống như Nam Thiên, anh ta cũng từ chối phiên dịch viên.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người.
Hàn Tế vừa duỗi người vừa nói: “Chị Quân, chị nói xem, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong đoàn vậy? Cái người đã chết ấy… nghe nói chỉ là tai nạn thôi mà? Sao ngừng quay lâu vậy?”
Phiên dịch viên tên là Biện Tư Quân, là phiên dịch kiêm chức, cũng là người Nam Thiên thuê thông qua công ty quản lý.
Cô ta lắc đầu: “Không rõ.
Có lẽ có liên quan đến bão tuyết.
Nếu đường mãi vẫn chưa thông, chắc phải xin cứu trợ.”
“Sóng điện thoại đã bị ngắt, làm sao mà xin cứu trợ được?”
Hàn Tế lo âu nói.
“Cảnh sát vốn biết trên này có đoàn làm phim, bên nhà sản xuất, công ty quản lý của các diễn viên, và cả bên studio chắc cũng có liên lạc.
Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Biện Tư Quân trấn an.
Nhưng Hàn Tế chẳng hề an tâm chút nào.
Trong đầu cô ta đã nảy ra một ý nghĩ.
Dẫu sao cô ta cũng đã trải qua chuyện quái dị.
Tôi và nhóm Thanh Diệp dù không nói cho cô ta biết rõ về chuyện ở khu Dương Sơn, nhưng cô ta luôn kề cận Nam Thiên, nên vẫn biết được.
Tuy Hàn Tế đã lập tức mất hết mọi kí ức liên quan đến khu Dương Sơn, nhưng tôi vẫn tiếp nhận được một số suy nghĩ của cô ta.
Cô ta tin trên đời này có ma.
Lúc này tôi thực sự chỉ muốn tìm tên Nam Thiên đó đập cho một trận.
Tên trẻ trâu này thực sự hết thuốc chữa mà.
Lần trước đã rước đến tai họa rồi, lần này lại như vậy.
“Hình như em làm trợ lý cho Nam Thiên chưa được bao lâu đúng không?”
Biện Tư Quân hỏi.
Hàn Tế gật đầu: “Em vốn là fan của anh ấy, liều mạng bám theo, rồi may mắn thành công.”
Vừa nói cô ta vừa khẽ nhếch mép lên, có điều đó chỉ là một nụ cười rất công thức hóa.
Kí ức của Hàn Tế chợt hiện ra.
Thì ra cái tên Nam Thiên kia sau khi kể cho cô ta biết chuyện của khu Dương Sơn, đã đưa ra đề nghị mời cô ta làm việc, trong lúc cô ta đang rất buồn chán.
Cùng với sự biến mất của khu Dương Sơn, chắc hẳn cả cuộc đời này Hàn Tế sẽ chẳng thể nhớ lại quá khứ của mình được nữa.
Tiếp xúc giữa chúng tôi với cô ta và Nam Thiên cũng đã kết thúc từ đó.
Khu Dương Sơn biến mất, có lẽ cô ta sẽ không còn gặp phải chuyện quái dị trong nửa quãng đời còn lại.
Nhưng cũng có thể một ngày nào đó khu Dương Sơn chợt quay trở lại, rồi cô ta sẽ tiếp tục bị cuốn vào trong ấy.
Lại cũng có thể, cô ta phải chết trong một sự kiện quái dị nào đó… Nam Thiên đều đã trình bày cho cô ta biết những tình huống này, và cũng thành thật nói ra, anh ruột mình đã gặp phải tình huống tương tự.
Anh ta không thể bỏ rơi Nam Cung Diệu trong lúc này, lý do chọn một người biết hết mọi chuyện làm trợ lý của mình, mục đích là để thuận tiện cho anh ta sau này lại can thiệp vào chuyện của Nam Cung Diệu.
Còn Hàn Tế, ở bên cạnh Nam Thiên, chẳng khác nào duy trì mối quan hệ với Thanh Diệp, cô ta nhờ vậy mà cũng có được thêm một bức bình phong bảo vệ.
Nghe ra đôi bên đều có lợi, vốn là một chuyện tốt.
Nhưng chuyện này nhất định sẽ khiến Nam Cung Diệu nổi giận.
Chắc Nam Thiên không hề nói cho Nam Cung Diệu biết chuyện có liên quan đến Hàn Tế và dự định của anh ta.
Nhưng dẫu có nói, dẫu Nam Cung Diệu có phản đối, thì e là anh ta cũng không chịu bỏ cuộc.
Đầu tôi bắt đầu đau.
Hàn Tế nhớ đến cuộc nói chuyện của mình và Nam Thiên và càng thấy lo lắng hơn về tình hình của khách sạn.
Cô ta cứ bồn chồn thấp thỏm, lo sợ chính mình đã lôi kéo phiền phức này đến.
Nam Thiên mãi vẫn chưa thấy về, hai người phụ nữ cảm thấy nghi ngờ, quyết định qua bên kia xem sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.