Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1527: Mã số 020 – Câu chuyện khủng bố (11)




Ngày 26 tháng 6 năm 2003, phân tích file ghi âm.
File ghi âm 02020030625(1)G.wav.
“… Tất cả đều bình thường mà! Chỉ có trong phòng… trong phòng hơi lộn xộn một chút…”
“Không có âm thanh, chạy mất rồi.”
“Trong phòng có âm khí còn sót lại, chắc đã nán lại trong nhà rất lâu, và cũng đã rời đi lâu rồi.”
“Nói vậy nghĩa là người biến thành ma chính là cô gái đó à?”
“Có lẽ là vậy.”
“Chậc…”
Ngày 28 tháng 6 năm 2003, nhận cuộc gọi của người ủy thác.
File ghi âm cuộc gọi 200306282242.mp3.
“A lô.”
“A lô, a lô, có phải Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đó không?”
“Đúng vậy, chào cô Ngô…”
“A lô, a lô? A lô! Có ai nghe máy không! Nghe thấy không vậy? Xin các người đó… có nghe thấy không? A lô?”
“Cô Ngô, cô không nghe thấy chúng tôi nói sao?”
“A lô? A lô… Á… á…”
Tút… Ngày 28 tháng 6 năm 2003, đến khu ký túc xá của người ủy thác, nhưng chưa tìm ra người ủy thác.
Ngày 29 tháng 6 năm 2003, liên hệ với người ủy thác.
File ghi âm 02020030629.wav.
“Cô Ngô, cô vẫn ổn chứ?”
“Hả… vâng… hức hức… hức… Phù…”
“Có thể kể cho chúng tôi nghe các cô đã gặp phải chuyện gì không?”
“Tôi… tôi nhìn thấy rồi… Các chị bảo với tôi đó là Nhiễm Nhiễm, tôi đã không tin… tôi đã không chịu tin… Sao lại như vậy chứ… Nhiễm Nhiễm… tại sao cậu ấy lại tự sát, tại sao lại muốn giết chúng tôi? Tại sao…”
“Cô Ngô, hôm đó xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hức hức… Chị gọi điện thoại cho tôi, tôi… tôi liền gọi cho Hồng Tiểu Ái và Hồ Kiệt.
Tôi định nói cho họ biết.
Tiểu Ái đã biết ngay sao đó.
Rồi chúng tôi đi gặp Hồ Kiệt.
Hồ Kiệt chịu bắt máy rồi, chịu liên lạc lại với chúng tôi rồi… Chúng tôi hẹn gặp nhau.
Cậu ấy không tin.
Thực ra chúng tôi cũng đâu có tin.
Nhiễm Nhiễm… tại sao cậu ấy lại… Sau đó… sau đó chúng tôi đi ăn cơm, gọi rượu ra uống… Tôi đang mơ mơ hồ hồ… Cả đám uống say khướt.
Tôi và Tiểu Ái định về lại ký túc xá, nhưng đi không nổi… Chúng tôi thực sự không tin nổi… Trước đó đều ổn cả mà, cùng nhau đi chơi, chỉ là trên đường về thì… Mà thực ra chúng tôi có làm gì đâu chứ.
Lúc đó Nhiễm Nhiễm, lúc đó Nhiễm Nhiễm cũng chỉ thấy sợ vậy thôi… có lẽ chỉ vậy thôi… Đúng ra chúng tôi nên dừng lại… nhưng ai mà ngờ chứ? Chúng tôi thực sự không ngờ… Lúc kể chuyện ma, thực ra Nhiễm Nhiễm vẫn ổn mà… Chúng tôi không hề tông phải người phụ nữ ấy! Suốt đoạn đường sau đó cũng chẳng sao cả… ai nấy cũng im lặng… Chúng tôi đã hỏi rõ ràng cả rồi, và cũng đã báo cho Nhiễm Nhiễm biết… Tại sao cậu ấy… tại sao chứ?”
“Cô Ngô, sau khi uống say, các cô đã gặp phải chuyện gì?”
“… Hu hu… hic… Chúng tôi đã gặp… đã gặp Nhiễm Nhiễm… Chúng tôi nhìn thấy ma nữ.
Trên đường… trên đoạn đường không có người, bên dưới đèn đường, cô ta đứng bên cạnh cột đèn, một nửa người núp sau cột đèn.
Hồ Kiệt thấy nó trước tiên, cậu ấy sợ đến mức té phịch xuống đất.
Còn tôi và Tiểu Ái thì không thấy rõ… Tôi và Tiểu Ái chẳng hiểu sao… Hồ Kiệt lại bỏ chạy, tự bỏ chạy trước.
Lúc đó tôi mới nhìn thấy… con ma mặc áo đỏ, nửa trên là áo đỏ, bên dưới là quần… quần trắng… Tôi cứ ngỡ… cứ ngỡ là người đi đường, chỉ là người đi ngang qua, cứ ngỡ mình bị hoa mắt… Rồi nó biến mất.
Nó thình lình biến mất, chẳng thấy đâu nữa… Sau đó… sau đó Hồ Kiệt hét to… Nó chặn trước mặt Hồ Kiệt… chặn ngay trước mặt Hồ Kiệt… hu hu…”
“Ừ.
Rồi sau đó?”
“Hồ Kiệt… đã ném thứ gì đó ra… tôi không biết cậu ấy ném cái gì.
Cậu ấy rút từ trong túi ra rồi ném đi.
Ma nữ ấy hét lên, tiếng hét rất đáng sợ, không ngừng la hét.
Nghe rát cả tai.
Tôi tránh ra rồi núp đi.
Hồ Kiệt định bỏ chạy tiếp thì bị nó chụp được.
Tôi nhìn thấy… nhìn thấy nó nắm lấy Hồ Kiệt lôi đi… lôi đi mất… Tôi liền kéo Tiểu Ái chạy ngược về sau, chúng tôi chạy….
chạy rất lâu, nhìn thấy trạm điện thoại, thì lập tức gọi ngay cho các chị.
Tôi kéo Tiểu Ái trốn vào trong, rồi gọi điện cho các chị.
Đột nhiên… đột nhiên nó xuất hiện ở bên ngoài trạm điện thoại, bám vào bên ngoại trạm… Và tôi đã nhìn thấy mặt nó.
Lúc đó mới nhìn thấy mặt của nó… Nó… là Nhiễm Nhiễm… là Nhiễm Nhiễm thật! Tôi và Tiểu Ái đều bàng hoàng… chúng tôi đều không ngờ… không ngờ lại như vậy… Sao lại là Nhiễm Nhiễm…”
“Cô gọi điện cho chúng tôi, sau khi cuộc gọi được nghe máy thì cô không nghe thấy tiếng của chúng tôi, phải không?”
“Vâng… không nghe thấy, bắt máy rồi nhưng các chị im lặng, tôi không biết… Lúc đó trong đầu tôi chẳng còn biết gì hết.
Sau đó tôi còn nghĩ có phải mình gọi nhầm hay không… Cậu ấy nhìn chằm chằm chúng tôi… Tiểu Ái chịu không nổi, quỳ trên đất khóc lóc, co rút vào trong góc… Cậu ấy áp tai lên mặt kính, kính liền vỡ nát… kính vỡ nát… Cậu ấy thò tay đến… hai chúng tôi đều sợ đến sắp điên rồi… Chợt Tiểu Ái lấy bùa hộ thân ra, chính là bùa lấy từ chỗ các chị ấy.
Sau khi chạm vào, cậu ấy gào lên thảm thiết, hình như đã bị thương… Tiểu Ái … Tiểu Ái không ngừng huơ huơ bùa hộ thân.
Giữa chừng hình như bị đánh trúng, đánh trúng tay hay gì đó, bùa hộ thân bị văng đi… Tay của Tiểu Ái bị cậu ấy chụp trúng, bị lôi ra ngoài.
Tôi không kịp… không kịp kéo Tiểu Ái lại… Sau đó tôi chụp được Tiểu Ái, Tiểu Ái cũng chụp được tôi! Tôi cũng rút bùa hộ thân ra… Nhưng… nhưng Tiểu Ái đã bị lôi ra, tay bị rách… một đường rất lớn, trên cổ trên vai cũng bị kính vỡ cào rách… Tôi lấy bùa hộ thân ấn lên người Nhiễm Nhiễm, cậu ấy liền bốc cháy, bùa hộ thân cũng bốc cháy… Tiếng gào thảm thiết của cậu ấy, bây giờ vẫn còn vang vọng trong đầu tôi, bây giờ tôi còn có thể nghe thấy… hu hu… hu….”
“Nó đã bị thiêu rụi hoàn toàn?”
“Vâng… cột lửa rất to… cậu ấy biến mất, không thấy nữa, bùa hộ thân cũng mất tiêu.
Chắc là… cháy hết rồi, cháy sạch sẽ rồi… Tiểu Ái cả người đầy máu, tôi gọi điện báo cảnh sát, rồi gọi xe cứu thương… Bây giờ Tiểu Ái đang ở trong bệnh viện… còn Hồ Kiệt… đến giờ vẫn chưa được tìm thấy… Tôi… hức hức… hức hức… tôi không biết phải làm sao… Tôi không biết sắp tới phải làm sao đây… sao lại trở thành như vậy… sao lại trở thành như vậy…”
Ngày 2 tháng 7 năm 2003, xác nhận Hồng Tiểu Ái đã qua cơn nguy kịch.
Ngay 6 tháng 7 năm 2003, cảnh sát đã phát hiện được vật tùy thân và vết máu của Hồ Kiệt ở trạm rác.
Thông qua điều tra, đã tìm thấy thi thể của Hồ Kiệt ở bãi rác.
Ngày 10 tháng 7 năm 2003, xác nhận Đồng Nhiễm Nhiễm đã bị tiêu diệt.
Kết thúc điều tra.
… Tôi gấp hồ sơ lại, nhét USB trở vào.
Lúc đứng dậy đi về phía kệ sách, đột nhiên tôi cảm thấy chóng mặt.
Thân thể giống như bị thứ gì đó lôi đi.
Sau một chuỗi các khối màu sắc khiến người ta hoa hết cả mắt trôi qua, tôi đã nhìn thấy con đường vào buổi đêm.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, là một ma nữ mặc áo đỏ, tóc tai rũ rượi.
Cô ta tóm lấy chân tôi, kéo người tôi đi về phía trước.
Tôi nghe thấy tiếng la hét không phải của mình, tiếng la đầy sợ hãi ấy làm tôi giật mình, hơi tỉnh táo trở lại.
Thân thể tôi lại bị lôi đi lần nữa, lúc này, sau khi ổn định lại thì tôi nhìn thấy một bãi rác âm u.
Tay ma nữ biến thành móng vuốt, giằng xé thân thể tôi.
Tôi đã nhìn thấy mắt cô ta dưới đám tóc, trong đôi mắt ấy chỉ có bạo lực và khát máu.
Đây là một con ác ma thuần túy, chỉ có ác ý, chứ không còn lý trí.
Lập tức trong đầu tôi hiện ra một ý nghĩ.
Tôi biết ác ma trước mặt là Đồng Nhiễm Nhiễm, và có lẽ tôi đang nhập vào Hồ Kiệt.
Chớp mắt, thân thể tôi lại bị lôi đi, bay về phía trước lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.