Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1520: Mã số 020 – Câu chuyện khủng bố (4)




“Phía trước, phía trước kìa!”
Ngô Tuyết cũng hoảng hốt la lên.
Ống kính di chuyển về phía trước, trên màn hình, Hồ Kiệt vừa quay lại nhìn về phía trước thì mặt liền biến sắc.
Ống kính chuyển qua băng sau thấy Ngô Tuyết và Hồng Tiểu Ái đang chỉ tay về phía trước, còn Đồng Nhiễm Nhiễm đang túm chặt tay của hai cô gái ở hai bên.
Ống kính lại quay nhanh về đằng trước.
Lúc này, video đã chuyển sang trình phát chậm.
Chỉ thấy trong quá trình ống kính di chuyển đã quay lấy khung cửa sổ bên ghế tài xế.
Một vòng tròn đỏ xuất hiện trên màn hình.
Nơi vòng tròn đang đánh dấu, có một người phụ nữ mặc áo đỏ đang đi bộ men theo dải cây xanh phân cách đường cao tốc.
Trên màn hình đã chuyển qua chế độ trình phát bình thường, ống kính nhắm thẳng về phía trước.
Lý Bằng la lên: “Gì vậy? Thứ gì vậy?”
“Vừa rồi có một người!”
“Ở đằng sau đấy! Mình chạy qua mất rồi!”
“Đằng sau, đằng sau!”
“Á! Vẫn ở kìa!”
Ống kính lại chuyển về phía sau.
Ngô Tuyết và Hồng Tiểu Ái đều đã quay người lại, bám lên đầu ghế.
Đồng Nhiễm Nhiễm đang ôm mặt khom người xuống, sợ hãi run lên bần bật.
Tiêu cự của ống kính đã được điều chỉnh.
Xe vẫn đang chạy, có thể trông thấy người phụ nữ mặc áo đỏ ấy một lúc một bé dần, chiếc bóng quái dị của cô ta nổi lên trong ánh đèn đường vàng vọt.
Video tạm dừng, màn hình được điều chỉnh.
Sau khi hình ảnh người phụ nữ được phóng to, có thể thấy rõ cô ta đang mặc một chiếc áo pull ngắn tay màu đỏ, không phải đỏ tươi, cũng không phải đỏ sậm, mà là trên chiếc áo pull nền trắng có in hình vẽ lớn màu đỏ nhạt.
Hình như người phụ nữ đó đang mặc quần jean, nhưng cũng giống như quần ngủ màu lam rộng thùng thình, quay không được rõ lắm, hình ảnh đã được xử lý, nhưng cũng không đủ độ nét.
Video tiếp tục trình chiếu.
Tiếng khóc của Đồng Nhiễm Nhiễm vang lên: “Hu hu… ma đó… gặp ma rồi… Các cậu… mình đã bảo là đừng có kể mấy thứ đó rồi…”
“Không phải ma đâu, chắc chắn là người đó.”
Hồng Tiểu Ái nói.
Chiếc xe từ từ tấp vào lề rồi dừng lại.
“Cậu dừng lại làm gì vậy?”
Lý Bằng la lên.
“Đi thôi! Đi mau lên!”
Đồng Nhiễm Nhiễm la lớn lên.
Giọng nói đầy nghi ngờ của Hồ Kiệt vang lên, ngay sau đó khuôn mặt của cậu ta cũng đã xuất hiện trên màn hình, “Đó… là người chứ? Mà cô ta đi trên đường cao tốc như vậy…”
“Đúng đó, người bình thường ai lại đi trên đường cao tốc như thế?”
Lý Bằng nói.
Đồng Nhiễm Nhiễm lại hét lên: “Đi mau! Đi mau đi mà!!”
“Đừng có ồn nữa.”
Hồng Tiểu Ái kéo Đồng Nhiễm Nhiễm một cái.
Lý Bằng vội vàng nói: “Mình thấy đó chắc là người bị bệnh tâm thần rồi.
Hoặc là đầu óc có vấn đề, không thì bị biến thái mà kiểu muốn tự sát hay là gì đó.
Đừng nhìn nữa, mau đi thôi.
Bằng không ai mà biết cô ta sẽ làm gì chứ?”
Hồng Tiểu Ái ủng hộ: “Đúng đó.
Cứ mặc kệ đi.”
Lý Bằng lại lia ống kính ra sau, điều chỉnh tiêu cự, tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ ấy.
Ngô Tuyết nãy giờ vẫn đang bám trên đầu ghế của băng sau: “Hình như cô ta chạy vào trong vành đai cây cỏ rồi.”
“Quả đúng là tâm thần rồi.”
Lý Bằng vừa nói, vừa chuyển ống kính về vành đai cây cỏ tìm kiếm.
“Có thể…”
Ngô Tuyết do dự nói.
Đồng Nhiễm Nhiễm khe khẽ kêu Ngô Tuyết, giọng nói run rẩy.
“Mình cũng không biết… chỉ thấy thân thể cô ta nghiêng vẹo, hình như đã té vào trong luống cây cỏ rồi.
Chẳng thấy đâu nữa.”
Ngô Tuyết ngao ngán nói.
Đồng Nhiễm Nhiễm ôm mặt, sợ hãi co rút người lại, không ngừng nói: “Tụi mình đi đi, đi nhanh lên… đi nhanh lên…”
“Vậy thì mình cứ đi trước, sau đó gọi điện báo cảnh sát một tiếng.”
Hồng Tiểu Ái nói.
Hồ Kiệt đồng ý, cho xe đi tiếp.
Lý Bằng và Ngô Tuyết vẫn nhìn về phía sau, tìm kiếm người phụ nữ đó nhưng mãi chẳng thấy đâu.
Chiếc xe đang chạy bỗng nhiên nảy cao lên một cái, hình như vừa tông phải thứ gì đó.
Đồng Nhiễm Nhiễm không ngừng hét lên vì hoảng sợ.
Đằng sau xe, hình như có thứ gì đó nằm ngang trên mặt đường.
Màn hình tạm dừng, phóng to, hình ảnh được xử lý, có thể thấy rõ đó là một cái bánh xe.
Video lại trình phát bình thường, nhóm người trong xe đều phát hoảng.
“Chuyện gì vậy?!”
Lý Bằng la to: “Mới tông phải gì vậy?”
“Không biết…”
Giọng của Hồ Kiệt đang run.
“Không biết là sao? Cậu tông phải thứ gì hả!”
Hồng Tiểu Ái sốt ruột la lên.
“Mình không biết thật mà! Vừa rồi… vừa rồi mình… mất tập trung…”
Hồ Kiệt đáp.
“Cậu làm cái gì vậy hả!”
Hồng Tiểu Ái càu nhàu.
“Bằng không thì cậu lái đi! Mình lái từ đầu đến cuối, mệt rồi! Còn thêm chuyện khi nãy nữa!”
Giọng của Hồ Kiệt cũng đã to hơn.
“Đừng có cãi nhau nữa.”
Ngô Tuyết nói: “Dừng xe lại cái đã, xem thử vừa rồi…”
“Không được! Đừng ngừng xe!”
Đồng Nhiễm Nhiễm kêu lên: “Mình muốn về nhà! Mình muốn về nhà!”
“Chúng ta đã tông trúng thứ gì rồi…”
Ngô Tuyết nói.
“Chắc chỉ là một cục đá.”
Hồ Kiệt gượng gạo nói: “Nằm sát trên đường, mình không thấy kịp, cán qua luôn…”
“Có lẽ là một người đang nằm trên đường…”
Đột nhiên Lý Bằng nói.
Đồng Nhiễm Nhiễm lại la hét to hơn.
“Cậu câm miệng đi Lý Bằng!”
Hồng Tiểu Ái mắng.
Chiếc xe vẫn tiến về phía trước, lúc này đã chạy đi xa lắm rồi.
Trong xe yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng thở của cả nhóm họ.
Máy quay cũng được Lý Bằng đặt xuống, nhắm về phía cửa xe ở băng sau, có thể nhìn thấy đầu gối của Hồng Tiểu Ái.
Màn hình tựa như đã đứng im.
Khoảng mấy phút sau thì video đã kết thúc.
… File ghi âm khi nãy vẫn chưa phát hết, bây giờ tiếp tục trình phát.
Sau một hồi im lặng, giọng của Ngô Tuyết mới vang lên.
… “… Sau đó chúng tôi chẳng ai nói gì thêm.
Qua trạm thu phí, về đến Dân Khánh, Hồ Kiệt đưa từng người chúng tôi về đến tận nhà.
Tối hôm đó tôi chẳng ngủ được…”
“Tôi cũng vậy.
Cả đêm cứ không ngừng nhớ tới chuyện trên đường… Chắc… chắc chúng tôi không tông phải người ta đâu… Tôi còn nhớ rất rõ, lúc đó tôi đang nhìn đằng trước mà… cái người phụ nữ đó, vẫn ổn mà… Còn sau ấy thì Hồ Kiệt đã tông phải thứ gì đó, chứ không phải người đâu.
Tôi chỉ thấy một cục đen sì sì, không biết là gì… có lẽ là rác …”
“Đến khi nhập học chúng tôi mới gặp lại nhau.
Trong năm người, Nhiễm Nhiễm, Hồ Kiệt và Lý Bằng đều là người Dân Khánh, còn tôi và Tiểu Ái lúc đó ở trong ký túc xá của trường.
Khi nhập học chúng tôi mới gặp lại nhau… Khi ấy Nhiễm Nhiễm có vẻ rất hốc hác, rất bất ổn.
Chúng tôi không biết phải làm sao.”
“Chúng tôi cũng sợ lắm… chẳng biết phải nói gì…”
“Chúng tôi sẽ nghiên cứu video.
Khi khôi phục lại hình ảnh, chắc sẽ biết được rốt cuộc các cô tông phải người phụ nữ hay thứ khác”
“…”
“Còn vấn đề gì nữa không? Sau đó còn gặp phải chuyện gì nữa ư?”
“Vâng… thực ra… chúng tôi biết người phụ nữ ấy là ai.”
“Cô nói đi.”
“Là Hồ Kiệt.
Hồ Kiệt đã tìm được trên báo.
Trên báo có viết về chuyện này… người phụ nữ ấy… người phụ nữ ấy cũng là người Dân Khánh, sống ở ngoại ô, gia đình hình như là nông dân hay gì đó… Bài báo viết, cô ta có bệnh thần kinh, điều kiện gia đình không được tốt, nên không để mắt đến cô ta đúng mức, để cô ta tự đi lên đường cao tốc, từ Dân Khánh đi thẳng đến đó… Cô ta… cô ta đã bị tông chết tối hôm đó…”
“Hic…”
“Bài báo nói, bài báo cũng có nói… tài xế gây tai nạn… đã bỏ trốn… hôm sau mới có người phát hiện cái xác nằm trên đường, rồi báo cảnh sát.
Chuyện này… khiến chúng tôi không ngừng lo sợ… Hồ Kiệt gọi cho chúng tôi… báo chỉ đăng như thế chứ không có hình ảnh gì hết, không biết có phải người phụ nữ mà chúng tôi đã thấy hay không.
Ý của Hồ Kiệt là, chúng tôi có video, chứng minh khi chúng tôi gặp cô ta, thì cô ta vẫn còn sống, chắc chắn không phải… chắc chắn không phải chúng tôi tông người ta.
Chủ yếu cậu ta muốn nói như thế.
Còn Nhiễm Nhiễm, hình như cậu ấy cứ hay nghĩ đến chuyện ma.
Cậu ấy nghĩ người phụ nữ mà chúng tôi gặp là ma.
Còn thứ mà sau đó Hồ Kiệt tông phải, chính là xác của người phụ nữ.
Ban đầu cậu ấy cứ nghĩ như vậy.
Chúng tôi đều thấy lo lắng và sợ hãi.
Qua một khoảng thời gian khá lâu, cũng không thấy cảnh sát tìm đến.
Bài báo kia cũng không thấy viết tiếp.
Chúng tôi đều nghĩ, chỉ là suy đoán thôi, có lẽ là không điều tra nữa, có thể đã tìm ra thủ phạm, nên phóng viên không để tâm… ý là… thực ra không liên quan mấy đến chúng tôi.”
“Không phải chúng tôi tông, chắc chắn không phải.”
“Ừ.
Bốn chúng tôi đều nghĩ như thế.
Còn Nhiễm Nhiễm, cậu ấy khá… cậu ấy cứ nghĩ mãi đến chuyện đó.
Khoảng thời gian đó, cậu ấy tin Phật, ăn chay niệm Phật, còn xin bùa hộ thân, định giờ đi thắp hương, tóm lại là… tóm lại là cứ cái kiểu ấy hoài… Còn kiếm được rất nhiều thứ kì lạ quái dị nữa… Chúng tôi thấy vậy cũng hơi lo lo.
Sau đó chúng tôi nghĩ cách tìm được một chị học ngành báo chí, nhờ chị ấy hỏi thăm dùm.
Chúng tôi giả vờ tỏ ra hiếu kỳ, khoanh vùng mấy chỗ để hỏi thăm, rất mệt mỏi…”
“Kết quả thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.