Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1519: Mã số 020 – Câu chuyện khủng bố (3)




“Vậy mình kể một câu chuyện do một chị khóa trước kể cho nghe.
Đó cũng là câu chuyện ma được lưu truyền ở Thiệu Trang.
Chị ấy được chính ông chủ của cái khách sạn kia kể lại.”
Ngô Tuyết ngồi thẳng người lên, bộ dạng thần thần bí bí.
Đồng Nhiễm Nhiễm buông Ngô Tuyết ra, quay phắt qua bám lấy Hồng Tiểu Ái.
Hồng Tiểu Ái bật cười như xem phim hài.
“Thiệu Trang chẳng phải là một thị trấn cổ sao? Còn bảo lưu lại rất nhiều kiến trúc cổ.
Cây cầu ấy và còn rất nhiều cây cầu đá khác được lưu lại.
Cây cầu đá hình vòm mà hôm qua chúng ta đã đến tham quan, bên trên có khắc một bức tượng hoa sen, đã có mấy trăm năm lịch sử rồi đấy.
Cái ông chủ ấy kể với chị ấy, ngày xưa có một cặp tình nhân, gia đình họ không đồng ý cho họ lấy nhau nên họ bèn nhảy từ trên cây cầu đá xuống sông.
Người đàn ông chết đuối, còn cô gái bị trôi mãi đến tận hạ lưu, ra khỏi thành.
Khi ấy ai cũng nghĩ hai người chết cả rồi.
Hai bên gia đình vô cùng đau lòng, bèn quyết định chôn họ cạnh nhau, xem như thừa nhận họ đã lấy nhau.
Do thi thể của cô gái vẫn chưa tìm ra, nên chỉ dựng lên một nấm mộ y quan*.
Sau khi làm xong đâu đó rồi thì cô gái lại được những người tốt bụng đưa về nhà.
Cô ta quỳ trước mộ khóc một trận thảm thiết, rồi muốn vì người yêu thủ tiết.
Gia đình cô gái ban đầu cứ nghĩ cô ta đã chết, nên mới đồng ý gả cô ta cho người đàn ông kia.
Bây giờ cô ta vẫn còn sống thì nuốt lời, không chịu cho cô ta thủ tiết.
Họ đưa cô ta về nhà, nhốt trong phòng, còn phá nấm mộ giả đi.
Gia đình người con trai không đồng ý cũng vô ích.
Gia đình cô gái có người làm quan, còn nhà họ thì nghèo mà.”
* Mộ y quan: mộ chỉ chôn quần áo, mũ nón để tượng trưng.
Hồng Tiểu Ái hỏi ngay: “Rồi sao nữa?”
Đồng Nhiễm Nhiễm cũng đã thả lỏng thân thể, nhìn chăm chú Ngô Tuyết, chờ nghe tiếp.
Nhưng Lý Bằng hình như lại chẳng hứng thú với câu chuyện này.
Ống kinh máy quay mà cậu ta đang điều khiển đã hơi thấp xuống, không còn nhắm chuẩn vào mặt Ngô Tuyết nữa.
“Sau đó cô gái ấy liền tuyệt thực, khóc lóc van xin, nhưng đều vô ích.
Dần dần, hình như cô ta đã chấp nhận số phận rồi, nên gia đình thấy nhẹ lòng đôi chút.
Không ngờ, một buổi sáng nọ, lúc mẹ cô ta đưa thức ăn sáng vào phòng thì phát hiện cô ta cứ nằm mãi trên giường, chẳng có chút phản ứng nào.
Họ mở chăn ra, phát hiện cô ta chết rồi.
Vô duyên vô cớ lăn ra chết, trên người còn ướt nhẹp nữa, giống như mới được kéo từ dưới sông lên vậy, trong miệng cũng có nước, bụng phình to, ấn nhẹ một cái là miệng ọc ra nước ngay.”
Ngô Tuyết vừa kể vừa đưa tay diễn tả.
Hai nữ sinh kia cùng hét lên.
“Câu chuyện này vẫn chưa hết đâu.
Mấy ngày tiếp theo, hôm nào trong nhà họ cũng có một người được phát hiện đã chết rồi, và tình trạng đều giống như bị chết đuối.
Họ chịu hết nổi, bèn quyết định trả cô gái lại cho người đàn ông kia.
Họ đưa thi thể của cô ta hợp táng với người đàn ông đã chết.
Nhưng sau khi hợp táng xong, trong nhà vẫn không ngừng chết người.”
Ngô Tuyết chuyển qua giọng thì thào: “Sự việc gần như chẳng thể nào kết thúc được.
May mà họ đã tìm được một vị cao tăng.
Vị cao tăng ấy đã làm pháp sự, còn yêu cầu họ phải tạc một bức tượng hình hoa sen có chép kinh văn trên cây cầu mà đôi tình nhân đã từng từ trên đó nhảy xuống sông, để vỗ yên hồn ma kia.
Những chuyện này đến khi được làm hoàn tất, thì gia đình đó mới bình yên trở lại.”
“Vậy là hết rồi à?”
“Ừ.”
Ngô Tuyết đáp.
Hai nữ sinh kia thở phào ra một hơi.
Lý Bằng bĩu môi: “Dở tệ.
Chẳng thấy sợ chút nào.”
“Đòi đáng sợ để làm gì chứ?”
Đồng Nhiễm Nhiễm giận dỗi nói.
“Không đáng sợ thì kể làm gì? Cậu nhìn Hồ Kiệt đi, cậu ấy sắp ngủ gật luôn rồi kìa.”
Ống kinh lắc lư theo giọng nói của Lý Bằng.
“Cậu đừng có ngủ đó nha.
Cả xe chỉ trông cậy vào cậu hết đó.”
Hồng Tiểu Ái sợ sệt nói.
Hồ Kiệt phì cười.
“Đồng Nhiễm Nhiễm, đến lượt cậu đó.”
Lý Bằng di chuyển ống kính, nhắm thẳng vào Đồng Nhiễm Nhiễm.
Đồng Nhiễm Nhiễm tỏ ra đầy khó xử và sợ sệt: “Mình không nghĩ ra được chuyện gì.
Hay là thôi nhé.
Cái kiểu mọi người thay nhau kể chuyện ma này, quá… chẳng phải cũng tương tự như trong phim kinh dị sao? Cứ kể mãi, không chừng xảy ra chuyện thật đó.”
Lý Bằng bật cười ha hả: “Cậu cũng từng xem phim kinh dị rồi à.”
“Chưa xem, nhưng cũng biết mà.
Chẳng phải đều là những người trẻ tuổi lao đầu vào chỗ chết, không phải kể chuyện kinh dị thì là mò vào những ngôi nhà ma sao? Đừng có chơi cái này nữa, tụi mình trò chuyện đi.”
Đồng Nhiễm Nhiễm nói.
“Thế mình kể một chuyện rồi thôi nhé.
Chuyện cuối cùng.”
Lý Bằng hào hứng nói, ống kính xoay lại.
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt to đùng của Lý Bằng, chiếm hết khung hình, còn cố tạo ra vẻ mặt đáng sợ nữa, nhưng chẳng che giấu được bao nhiêu tâm trạng phấn khích của cậu ta.
Ngoài màn hình, Đồng Nhiễm Nhiễm không ngừng kêu lên.
Lý Bằng quét ống kính một lượt qua khuôn mặt của ba nữ sinh, rồi đến Hồ Kiệt, quay thêm mấy giây về con đường trước xe.
“Đừng la nữa, mình chỉ kể chuyện này nữa thôi.
Vừa rồi mình phải cố nhớ lại cả buổi đấy.”
“Nhiễm Nhiễm à, nghe cậu ấy kể đi.
Chắc chắn sẽ dở ẹc cho coi.
Câu chuyện khi nãy đã cực kỳ giả rồi.”
Ngô Tuyết cười hì hì nói: “Bị bóc mẽ ngay tại chỗ.”
“Gì chứ? Lúc nghe kể chẳng phải các cậu đều rất sợ sao?”
Lý Bằng bất mãn nói.
“Lúc chúng ta tổ chức tiệc lớp, cái phần tự giới thiệu của cậu, ha ha ha…”
Hồng Tiểu Ái cười nhạo: “Cậu bỏ cuộc đi.
Cậu không có cái năng khiếu ấy đâu.
May là không học ngành văn.”
Ngô Tuyết và Đồng Nhiễm Nhiễm cùng phá lên cười.
“Phải! Lúc đó tiệc lớp đông người đến thế, chỉ mỗi mình là nhớ được cậu đầu tiên đấy.”
“Như vậy là rất thành công rồi.”
Những người còn lại cười ồ lên.
Hồ Kiệt hình như còn định bắt chước gì đó: “Chào mọi người, mình tên Lý Bằng…”
Lý Bằng ho mấy tiếng, rồi cắt ngang Hồ Kiệt: “Đừng ồn nữa! Mình bắt đầu kể đây.”
Những người khác lại cười thêm chút nữa, rồi từ từ yên lặng trở lại.
“Đây là một câu chuyện mà chính mình đọc được, có điều quên mất là đã đọc ở đâu rồi.”
Lý Bằng bắt đầu.
Hồng Tiểu Ái lại phá đám: “Lại là một câu chuyện vỉa hè nữa à?”
“Yên lặng.”
Lý Bằng nói tiếp: “Chuyện này xảy ra trên một tuyến đường quốc lộ.
Cũng giống như loại đường mà chúng ta đang đi nè, trời tối, trên đường không một bóng người, chỉ có mỗi chiếc xe ấy đang chạy.”
Hồng Tiểu Ái và Ngô Tuyết đều phì cười.
“Cậu đang bịa đấy à? Tính lấy cái này để hù người ta chứ gì?”
Hồ Kiệt nói.
Trên màn hình, Đồng Nhiễm Nhiễm thấp thỏm bồn chồn, nụ cười trên mặt đã cứng đơ: “Đừng kể nữa, cậu đừng tự tìm đường chết nữa, đừng có hại cả mình mà.”
“Cậu cứ nghe cậu ấy kể đi.”
Hồng Tiểu Ái kéo Đồng Nhiễm Nhiễm lại, nụ cười vẫn còn trên mặt.
“Các cậu chớ làm ồn lần nữa đó.”
Lý Bằng cảnh cáo, rồi tiếp tục: “Trên xe cũng chỉ có mỗi mình tài xế, là đàn ông, đi công tác xa, trên đường về nhà bị trễ giờ.
Ông ta nhìn đồng hồ thì đã 12 giờ 15 phút.
Ông ta bèn gọi điện cho vợ để báo một tiếng, bảo vợ đừng chờ.
Cuộc gọi được gọi đi sau mấy tiếng tút… tút… tút… thì đã có người bắt máy.
Từ đầu giây bên kia, đầu tiên chỉ truyền lại tiếng tạp âm, kế đó là giọng của vợ ông ta.”
Bấy giờ Lý Bằng đã đổi qua giọng khác: “A lô…”
Giọng điệu ấy cứng đơ, không lên xuống, đuôi âm còn kéo ra rất dài.
Ngô Tuyết và Hồng Tiểu Ái vẫn đang cười, Đồng Nhiễm Nhiễm thì đã rụt người lại.
“Ông ấy chưa nhận ra sự khác thường, cứ như thường lệ báo với vợ, hôm nay sẽ về trễ.
Cô vợ chỉ ‘vâng’, ‘vâng’… Sau đó, khi ông ta định ngắt máy thì cô ta đột nhiên nói…”
Lý Bằng lại chuyển qua cái giọng điệu cứng đơ quái dị kia: “Em nhìn thấy anh rồi, ông xã ơi, mình cùng về nhà nhé…”
“Á…”
Đồng Nhiễm Nhiễm la lên một tiếng.
Lý Bằng di chuyển ống kính, trên màn hình xuất hiện bàn tay của cậu ta.
Cậu ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Lúc ấy, người đàn ông liền nhìn thấy vợ mình đang đứng phía trước chiếc xe.”
Trên màn hình là con đường cao tốc kéo dài vô tận.
“Đừng kể nữa mà… hu hu…”
Đồng Nhiễm Nhiễm sợ hãi nói.
“Lúc nhìn thấy, người đàn ông đã không kịp trở tay.
Rầm một phát, chiếc xe tông thẳng vào vợ của ông ta.
Ông ta liền dừng xe lại, sợ đến mức không dám cục cựa.
Ông ta nhìn vào kính chiếu hậu…”
Trên màn hình là kính chiếu hậu của chiếc xe, trong ấy là khuôn sợ hãi của ba nữ sinh: “Đằng sau không có ai cả.
Ông ta xuống xe tìm thử, thấy trên đường vắng tanh.
Cuộc gọi khi nãy cũng đã ngắt.
Ông ta cứ ngỡ là mình vừa nằm mơ, tiếp tục lái xe đi.
Đến hai giờ sáng thì ông ta về tới nhà.
Bật đèn phòng khách lên, có thể thấy được phòng ngủ, vợ ông ta đang nằm trên giường.
Sợ làm vợ thức giấc, ông ta rón rén đi vệ sinh, rồi tắt đèn phòng khách, đi về phòng ngủ.”
Ống kính lại di chuyển về phía ba nữ sinh.
Lý Bằng nói tiếp: “Ông ta nằm trên giường, mãi chẳng ngủ được.
Ông ta cảm thấy trong phòng có mùi lạ.
Đưa tay sờ thử, thì thấy nệm và chăn đều ướt.”
“Là vợ ông ta bị thương chảy máu chứ gì…”
Hồ Kiệt chen vào.
Ống kính di chuyển qua Hồ Kiệt.
Lý Bằng sôi máu nói: “Cái tên này…”
Hồ Kiệt quay qua nhìn ống kính, nở một nụ cười nham nhở.
“Á…”
Đồng Nhiễm Nhiễm và Hồng Tiểu Ái đột nhiên la lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.