Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1512: Một con ma




Người đàn ông cũng đã đi, bỏ lại căn nhà trống.
Một khoảng thời gian sau đã có người mới dọn đến.
Tôi nhận ra đây là một đôi vợ chồng trẻ lạ hoắc, phần ý thức kia thì vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mặt khác tôi lại rất rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tôi không thể khống chế được thân thể của mình.
Ban ngày, tôi thường lớn tiếng kêu gào trong căn nhà trống trải.
Tôi nhớ đến cuộc sống trước đây.
Nhưng tôi đã dần thích ứng với thân phận hiện tại.
Tôi nằm bẹp trong nhà, vui niềm vui của riêng mình.
Mãi đến khi căn nhà quen thuộc này có chủ mới dọn vào.
Con chó nhỏ đó là thứ đầu tiên nhìn thấy được tôi.
Nó dè dặt đến gần, có lẽ không hiểu tôi là gì.
Nó rất ngoan ngoãn vâng lời, đúng chuẩn một con thú cưng.
Tôi thấy ngứa mắt, bắt đầu cố tình chọc tức nó.
Nó sẽ sủa mấy tiếng, nhưng sau khi chủ nhà mắng một trận, thì nó lại im re.
Tôi càng thấy đáng ghét hơn.
Nó chẳng có chút khả năng tấn công nào, chút phản kháng yếu ớt chẳng đáng kể đối với tôi.
Chủ của nó đã hiểu nhầm, tưởng nó suốt ngày sủa bậy, rước phiền phức cho họ.
Cái ý thức sâu thẳm trong tôi thấy vui vì chuyện này.
Tôi hiểu được suy nghĩ của ý thức ấy.
Nó tràn đầy ác ý, không muốn thấy đồng loại được yêu thương, không muốn thấy đồng loại biểu hiện khác mình.
Tôi đã dùng lồng nhốt con chó đó lại.
Đây là năng lực mới của tôi.
Tôi biết, năng lực này sẽ phát triển mạnh mẽ cùng với sự gia tăng của ác ý.
Cái ý thức kia chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Nó chỉ thấy rất vui khi nhìn con chó kia bị nhốt lại.
Năng lực đã kích thích nó.
Nó muốn làm nhiều hơn nữa.
Nó đã bị người ta đánh chết, nó không muốn nhìn thấy một con chó khác sống yên lành trong căn nhà này.
Vì vậy, thân thể tôi đã bổ nhào tới.
Trước mắt tôi đỏ rực màu máu, chưa kịp nhìn rõ, chỉ vừa nghe thấy tiếng chó kêu thảm thiết, thì tôi đã nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Trong đêm đen, tôi chầm chậm đi vào phòng ngủ, đến gần hai người đang nằm trên giường.
Tôi nhẹ nhàng nhảy lên giường, hà hơi nóng vào gáy của họ.
Tôi thấy họ nổi da gà.
Thật là thú vị.
Họ thức giấc rồi, họ đang sợ hãi.
Rõ ràng họ rất to, có thể đánh chết tôi.
Bây giờ, họ lại sợ tôi giống hệt thằng bé bị tôi cắn chết.
Tôi cứ thế đùa bỡn họ.
Chợt tôi cảm thấy mê man.
Cảnh vật xung quanh lại thay đổi.
Tôi rời khỏi căn hộ đó, tôi đã biết mình không cần phải ở lại đó nữa.
Tôi đã gặp được đồng loại khác ở trong khu dân cư.
Tôi theo chúng về nhà chúng, muốn xem thử chúng sống thế nào.
Có một con chó lớn nhe răng gầm gừ với tôi.
Chủ của nó kéo nó rất vất vả.
Tôi ghét nó.
Tôi tránh đi.
Nó đang bị trói, đâu có cắn được tôi.
Tôi cụp đuôi xuống, rón rén đến gần.
Tôi dựa vào bản năng, ngửa bụng về phía nó.
Đây là thái độ thần phục.
Nó ngu lắm, nhanh chóng thấy nghi ngờ.
Chủ của nó lại quát tiếng nữa, sau khi tôi nhân cơ hội đến gần chủ của nó, nó liền hiểu nhầm thân phận của tôi.
Tôi đã vào được nhà nó.
Tôi càng thấy ghét nó hơn.
Chủ nó gội đầu, chải lông, tắm rửa cho nó.
Nó với chủ chơi đùa với nhau.
Tôi không dám tấn công trực diện nó với chủ của nó.
Ác ý không ngừng tăng lên.
Thân thể tôi chợt đau buốt.
Tôi nhớ đến quá trình mình bị đánh chết.
Đó là một quá trình dai dẳng, tôi bị đập vỡ xương, máu chảy từng chút một cho đến khi cạn khô.
Tí tách… tí tách… Da và thịt trên người tôi tróc ra, máu đổ ra đất.
Tôi đang biến thánh cái bộ dạng lúc mình chết.
Con chó kia đã thấy sợ, phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ để đe dọa, nhưng không dám xông đến.
Chủ của nó không hiểu xảy ra chuyện gì, men theo ánh mắt của nó quay đầu nhìn qua.
Tôi thấy anh ta từ từ trợn to mắt lên.
Anh ta đang rất sợ hãi, cũng bị tôi dọa cho phát khiếp rồi.
Tôi tiến tới một bước.
Cái chân gãy truyền đến một cơn đau nhói.
Trên người có một miếng thịt rớt xuống.
“Á!”
Người đàn ông đó la lên, xô chiếc bàn sau lưng, ngã sấp xuống sàn.
Anh ta thở hổn hển, nhưng hình như tim và phổi của anh ta đều đã ngừng lại.
Tôi thích cái bộ dạng này của anh ta.
Con chó lớn sủa to, nhưng vẫn không dám đến gần, chỉ biết đi vòng vòng quanh chủ.
Mắt tôi đã nhìn thấy âm khí màu xám, giống như máu đang chảy ra khỏi người tôi, từ từ áp sát người đàn ông kia.
Hình như tôi đã tóm được tim của anh ta, chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể giết chết anh ta dễ dàng.
Đang nghĩ như thế, anh ta chợt biến mất.
Tôi nhào về phía trước, cắn trúng thứ gì đó.
Một mùi vị quen thuộc xộc vào mũi tôi.
Tôi không ngừng cắn xé, cùng với tiếng gào thét, máu ấm đã trào ra.
Tôi nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn.
Người phụ nữ đó! Người phụ nữ đã bỏ rơi tôi! Tôi vứt miếng thịt trên miệng, đuổi theo cô ta.
Cô ta sợ đến nhũn chân, ngã nhào xuống sàn.
Tôi đã trông thấy người đàn ông kia.
Tiếng gào khóc của người phụ nữ không thể khiến ông ta dừng lại.
Ông ta chỉ chạy mấy bước đã nhào thẳng vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Anh Hùng! Đường Anh Hùng!”
Tiếng kêu chói tai của người phụ nữ đã biến thành tiếng gào thét.
Tôi cắn trúng chân cô ta, bị cô ta đá hất ra.
Cô ta bò về phía trước, đến chỗ cửa phòng, gõ rồi cào cấu lên cửa, làm tróc một chút bột gỗ trên cửa.
Tôi nhảy hẳn lên người cô ta, cắn một phát lên vai cô ta.
Sự vùng vẫy của người phụ nữ đã yếu đi.
Tôi cứ cắn mãi cho đến khi chắc chắn cô ta đã tắt thở.
Tôi đã không cần sự bảo vệ của người phụ nữ đó nữa.
Cô ta đã ruồng bỏ tôi, cô ta chết rồi.
Vẫn còn một tên đáng chết nữa.
Tôi nhào đến tông vào cửa phòng.
Tiếng kêu đầy sợ hãi của người đàn ông từ trong phòng vang ra.
Tôi không vội vào, mà chỉ tông từng đợt từng đợt, dùng móng chân cào lên cửa, phát ra những tiếng ma sát khiến người ta ớn lạnh.
Đến lúc tôi chơi chán rồi, tôi mới tông bật cửa ra, bỡn cợt nhìn người đàn ông trong phòng.
Tôi thấy ông ta đang cầm một chiếc đèn bàn.
Tôi chưa kịp đến gần, ông ta đã ném chiếc đèn về phía tôi.
Tôi giật mình, lùi lại tránh nó.
Ông ta không ngừng ném đồ về phía tôi.
Nhưng không có nhiều thứ để ném lắm.
Tôi canh lúc ông ta sơ hở thì nhào đến.
Đột nhiên ông ta rút thắt lưng da ra, huơ loạn xạ.
Chát! Tôi bị đánh trúng rồi.
Đau đến mức tôi nằm co rút trên sàn.
Ông ta điên cuồng vụt đánh tôi.
Trong lòng tôi đang bừng bừng lửa giận.
Đến lúc tôi định thần lại thì nhận ra mình đã bị cơn giận lôi đi, bay về phía người đàn ông đó.
Tôi nhắm thẳng vào gã mà nhào tới.
Ông ta sợ hãi hét to: “Cứu mạng! Mau ngăn nó lại!”
Thân thể tôi chợt đứng yên giữa không trung.
Bây giờ tôi mới nhận thấy có gì đó là lạ.
Có ánh mắt lạnh lùng đang nhìn tôi.
Tôi hoảng hồn, quay qua thì nhìn thấy một đôi mắt.
Trong tầm mắt của tôi chỉ còn lại mỗi đôi mắt ấy.
Tiếng niệm chú khá kỳ lạ chọc thẳng vào đầu tôi, nhưng không để lại bất kì vết tích nào.
Tôi cứ nhìn đôi mắt ấy, hầu như nhìn thấy từng chi tiết trong ấy.
Tiếng niệm chú đột nhiên dừng lại.
Có thứ gì đó từ trong người tôi trào ra.
Tôi nghe thấy tiếng gào thét khủng khiếp của người đàn ông, nhưng chẳng còn tâm trạng để quay qua nhìn.
Thân thể tôi cứng đờ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, phải chạy.
Ý nghĩ xoay chuyển thì tôi lại nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Tôi chạy thoát rồi?! Hình như đã trở lại cái thôn đó.
Tôi đang núp đằng sau nhà của người ta, muốn bắt trộm con gà mái kia.
Đột nhiên tôi thấy lưng mình lạnh toát, thần kinh căng như dây đàn.
Tôi chầm chậm quay qua, lại là đôi mắt đó.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi.
Tôi không thấy rõ diện mạo của anh ta, chỉ thấy hình dáng.
Trên người anh ta trào ra luồng âm khí khiến tôi thấy khó thở.
Bây giờ tôi bị người ta bóp chặt tim.
Phía sau lưng có một tràng âm thanh gà kêu chó chạy.
Qua khóe mắt, tôi thấy một con chó núi lớn màu vàng đang tha một con gà, vật vã chạy đi.
Trán tôi bị ai đó đánh mạnh một cái.
“Cậu bị ngu hả?”
Tiếng quát không to lắm, nhưng đủ khiến cho tôi thấy ớn lạnh.
Rầm! Cộp cộp cộp… Cộc cộc! “Con trai! Con à…”
Cửa phòng đã mở ra.
Tôi ngẩng lên thì nhìn thấy mẹ.
“Con sao vậy? Lớn thế này còn không ngồi vững à?”
Mẹ tôi quét mắt một vòng, dở khóc dở cười nói.
Bên ngoài có tiếng cha tôi hỏi vào.
Mẹ tôi xua tay: “Mau dậy đi.
Thiệt tình… cứ nghĩ còn bị làm sao rồi chứ…”
Mẹ tôi càm ràm, quay người bước đi, tiện tay đóng cửa lại.
Tôi còn nghe thấy mẹ tôi kể cho cha nghe chuyện cười, là tôi từ trên ghế rớt xuống sàn.
Tôi ngồi dậy, ngớ người ra một lát, mới bám cái ghế đứng lên.
Ngồi lại lên ghế, tôi nhìn cái laptop đang trong trạng thái ngủ mà khá sửng sốt.
Tôi… chưa từng thấy con chó đó, nhưng sau khi xem xong hồ sơ, tôi liền đi vào ngay cảnh mộng, nhập vào con chó đó.
Nếu Diệp Thanh không can thiệp, vậy suýt chút nữa là tôi đã quên mất chính mình rồi? Tôi xoa xoa trán.
Tình huống này không bình thường lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.