Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1470: Ông trình (4)




“Anh Trình, sao anh lại không già đi?” Giọng nói của bé gái khiến cảnh tượng trước tầm mắt tôi chợt bừng sáng.
Trong gian phòng tối tăm chỉ có chút ánh sáng yếu ớt. Chiếc đèn dây tóc treo trên trần nhà phát ra âm thành rè rè, ánh sáng dao động chớp tắt không ngừng.
Một bé gái tết tóc hai bên đang ngồi xổm trên nền nhà, hai mắt đang mở to nhìn tôi chăm chú.
“Vì anh là vua của Vĩnh Cửu.” Trình Cửu qua quýt trả lời.
Ông ta lại nhớ đến những ngày tháng vinh quang của mình.
Từ trong kí ức của ông ta, tôi dần dần sắp xếp được hướng tư duy.
Ông ta là vua của Vĩnh Cửu, thống trị một vùng đất. Ông ta là ma nhưng lại sống giống hệt con người. Thậm chí còn dùng âm khí của mình cấu tạo nên một thân thể xương thịt.
Mà trong đất nước của ông ta, không hề có pháp luật và cảnh sát.
Mắc nợ thì trả tiền, giết người phải đền mạng.
Và ông ta chỉ phụ trách quyết định vế phía sau.
Trên lãnh thổ của ông ta, người chết sẽ lập tức được đưa đi an táng.
Còn hung thủ, sẽ không bị truy bắt, cũng không ai khai báo.
Mãi cho đến một ngày, ông ta đưa ra một từ khóa. Những người chứng kiến, hoặc là đương sự, hoặc những kẻ ưa thích thuyết âm mưu, hay đám rảnh rỗi chuyên hóng hớt, tất cả đều đăng suy luận của mình lên một trang web cố định trên mạng. Những suy luận sẽ được bỏ phiếu bình chọn trong thời gian một ngày. Trong đó, có thể có sự thật của vụ án và cũng có thể là không. Mỗi tối ông ta sẽ đưa ra đáp án. Mười người bị tố giác đứng đầu bảng xếp hạng sẽ bị trói lên cây thập tự giá, rồi được đem đến quảng trường. “Đáp án” sẽ bị thiêu chết, nhưng người khác được thả. Người cung cấp đúng phương án chọn lựa và người bỏ phiếu sẽ được thưởng.
Chuyện này hệt như game show truyền hình thực tế mỗi tối.
Rất nhiều người hào hứng nhập cuộc, cũng có người chỉ chú trọng chuyện chứng kiến.
Bảo Trình Cửu là vua của khu vực đó, chi bằng bảo ông ta là một quan tòa độc tài.
Chính quyền vẫn tồn tại ở khu vực ấy, người dân cũng cứ làm việc, sinh sống. Người cuồng nhiệt không hề ít, nhưng phần đông thì chỉ giống như tiện tay mua tấm vé số cầu may.
Tôi không biết Trình Cửu đã thiết lập chương trình “truyền hình thực tế” này như thế nào, nhưng qua diện mạo và tâm lý của ông ta, thì chắc chắn lúc chết, ông ta vẫn còn rất trẻ. Nếu không phải thời kỳ thiếu niên dở dở ương ương, thì cũng là mắc phải bệnh điên thật sự.
Những con ma khác hình như chẳng hứng thú với ông ta. Các thiên sư ở thế giới tương lai thì cũng nhắm một mắt, mở một mắt với ông ta.
Còn bản thân Trình Cửu, sau khi rơi vào thế giới hiện thực này đã bắt đầu gặp phải khó khăn.
“Anh Trình, vua là gì? Là đại vương à?” Bé gái lại hỏi.
Trình Cửu chẳng buồn đáp.
Ông ta muốn quay lại địa bàn của mình. Ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh lan qua từ địa bàn bên ấy. Nguồn sức mạnh ấy đang suy yếu theo năm tháng. Tín đồ của ông ta đã giảm đi.
Vì chuyện này mà Trình Cửu rất phiền muộn.
Rõ ràng ông ta không thể sánh bằng người dẫn đường và con ma núi Quảng Nguyên, không có thủ đoạn tốt, không thể xây dựng thế lực của mình ở nơi đây.
Sai thời cơ, kém năng lực.
Đây là câu trả lời tôi suy ra được từ kí ức của Trình Cửu.
Nếu đổi lại là tôi, chắc tôi cũng chẳng dựng được “nghiệp lớn” gì.
Khoảng thời gian trăm năm, nhằm vào thời kỳ cuối chiến tranh, nước mới được dựng lên, xã hội cải cách chóng mặt, hoàn cảnh biến hóa nhanh chóng, lòng người cũng đổi thay nhanh chóng. Trình Cửu lại rất dễ bị kích động. Nói đúng hơn, ông ta sướng quen rồi, ông ta quen với cuộc sống hưởng thụ xa xỉ, quen được đám đông cung phụng, nên không tài nào thích ứng được hoàn cảnh mới.
Và ông ta cũng không thể đi đâu quá xa, cửa dị không gian đang ở ngay đây. Ông ta luôn mong muốn quay về.
“Anh Trình ăn kẹo không?” Cô bé lấy ra một cục kẹo từ trong túi áo.
Vỏ giấy bên ngoài trông rất thô, mà hình như kẹo đã bị chảy nước rồi.
Bé gái chép miệng thèm thuồng, nhưng vẫn đưa cục kẹo qua cho Trình Cửu.
Trình Cửu chẳng quan tâm. Bé gái khăng khăng dí kẹo qua, ông ta liền vung tay, hất văng cục kẹo.
Đôi mắt bé gái lập tức đỏ hoe, muốn khóc nhưng cố nén lại. Bé gái ấm ức nhặt cục kẹo lên, liếc mắt lén nhìn Trình Cửu.
Trình Cửu nằm thừ trên giường, trở mình qua, quay lưng với cô bé.
Lát sau có tiếng bước chân và tiếng mở cửa vang lên sau lưng Trình Cửu.
Bé gái đã bỏ đi.
Trình Cửu nhắm nghiền mắt lại.
Ông ta có thể cảm nhận được, tín đồ của ông ta đang chết dần.
Kẻ thì bị giết, cũng có người đã phản bội ông ta.
Không biết có phải do thời gian của cảnh mộng thay đổi hay không, mà đột nhiên Trình Cửu cảm thấy khiếp sợ.
Ông ta đã cảm nhận được hơi thở của một con ma khác.
Có một con ma mới đã mò đến địa bàn của ông ta.
Tâm tư của Trình Cửu ngày càng tệ hại.
Đến lúc ông ta mở mắt ra, trước mắt tôi xuất hiện ánh sáng, tôi nhìn thấy ánh trăng.
Trong chậu nước đang phản chiếu một vầng trăng tròn trĩnh.
Trình Cửu đang lau mình, chợt trông thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong chậu nước, liền tung chân đá văng cái chậu.
Nước văng tung tóe, thấm ướt nền nhà.
Chiếc chậu lăn phát ra âm thanh leng keng, rồi từ từ dừng lại.
Trình Cửu bần thần nhìn sững nền nhà hồi lâu, rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài khoảnh sân.
Nơi ông ta sống đã có thay đổi, chứng tỏ đời sống của ông ta đã tốt hơn.
Dẫu sao đi nữa thì ông ta cũng là một con ma, nên vốn sở hữu rất nhiều kĩ năng.
Tôi không cảm thấy âm khí phát tán ra từ thân thể của Trình Cửu, nhưng lúc này nơi mà ông ta đang nhìn chăm chú có âm khí bay lại.
Trình Cửu chau gắt chân mày lại, giận dữ sải bước đi ra khỏi khoảnh sân.
Ông ta nhắm về nơi có âm khí bay lại.
Tiếng rên rỉ khẽ khẽ thoáng ẩn thoáng hiện vang lên trong đêm khuya.
Âm khí đang bay ra từ một căn nhà.
Trình Cửu còn cảm nhận được mùi vị của án mạng.
Khả năng cảm nhận của ông ta rõ ràng đã khác hẳn tình huống mà tôi đã gặp trước đó.
Chỉ ngửi mùi, Trình Cửu đã biết được trong ấy đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta tung chân đá văng cánh cửa.
Âm khí bên trong căn nhà đã hơi xao động.
Trình Cửu không chút sợ hãi, sau khi đi vào còn tự động mở đèn lên.
Trong gian nhà sáng sủa, có hai người chợt hét toáng lên. Một bé gái và một người phụ nữ.
Trình Cửu lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ đang la hét.
Cô ta là ma, âm khí trên người đậm đặc. Cô ta mặc áo cưới kiểu cũ, trước ngực còn đeo hoa dâm bụt, trên đầu cũng có cài hoa, trang điểm rất đẹp. Có điều, sắc mặt cô ta đang trắng bệch, đôi mắt cũng chỉ còn tròng trắng, giống như được dán lên một lớp giấy vậy, nhìn vào rất rợn người.
Người phụ nữ đó ôm mặt gào thét, ánh mắt hung tợn lộ ra đằng sau kẽ các ngón tay. Cô ta thò bàn tay có móng sắc nhọn ra, nhào về phía Trình Cửu.
Trình Cửu không khách sáo, đấm ngay một đấm vào mặt cô ta.
Mặt của cô ta giống như được làm bằng đất nung vậy, Trình Cửu vừa đấm một phát thì nứt toác, mảnh vỡ trắng rớt xuống đất. Trong các khe nứt, hàng đống côn trùng điên cuồng túa ra, vừa rơi xuống đất liền bay lên đầy cả gian nhà.
Trình Cửu chau mày gớm ghiếc: “Cút!”
Cùng với tiếng hét của ông ta, ma nữ biến thành một đống mảnh gốm vụn, bỏ lại chiếc áo cô dâu, hóa thành khói đen bay ra khỏi cửa sổ.
Đám côn trùng thì chạy tứ tán, mất hút trong các góc phòng.
Trình Cửu giẫm lên áo cưới và gốm vụn tiến về phía trước, những thứ ấy vừa bị ông ta giẫm nát, cũng hóa thành khói đen, tan biến trong chớp mắt.
Nghiền nát âm khí.
Trình Cửu chẳng để tâm, đi đến góc của gian nhà.
Nơi đó có một chiếc kệ, chất đầy đồ linh tinh.
Bé gái đang núp trong khe hẹp giữa kệ đồ và vách tường.
Cô bé đang khóc rấm rứt như mèo con.
“Nín đi.” Trình Cửu bực dọc nói: “Khóc thì có ích gì chứ! Cha mẹ em chết cả rồi, chẳng có ai đến dỗ em đâu!”
Nghe xong câu nói này, cô bé oa một tiếng khóc lên, từ sướt mướt chuyển qua gào thét, đến nước mắt cũng chẳng còn để chảy.
Tiếng khóc cũng đã khiến người bên ngoài chú ý.
Những người đó sợ hãi nhìn Trình Cửu và cũng có chút không biết làm sao.
Tôi nhìn ra được, những người này có lẽ đều biết thân phận của ông ta, đồng thời còn tôn sùng ông ta.
So với thế lực trước đây của Trình Cửu, thì hiện tại chẳng bằng cái móng chân, nhưng dẫu sao cũng có được mười mấy người tôn sùng.
Cảnh mộng trở nên lộn xộn.
Tôi trông thấy bé gái ôm chặt chân Trình Cửu, không chịu buông tay; tôi thấy trong đám tang, bé gái nhìn cỗ quan tài đặt vào lòng huyệt mà rơi nước mắt; tôi thấy bé gái lui cui trước bếp lò.
“Cửu Vương, em có thể đi học không?” Bé gái vừa cho gà ăn, vừa quay qua hỏi Trình Cửu.
Trình Cửu đang nhìn chằm chằm bé gái.
Cô bé phát hoảng, rồi lập tức cất giọng đầy quả quyết: “Lúc trước cha của em bảo, người hầu hạ cho thiếu gia con nhà giàu, đều được đi học. Em cũng sẽ hầu hạ anh, cũng phải đi học để biết chữ chứ.”
Tôi không nghe thấy Trình Cửu đáp lời.
Bé gái nhanh chóng lớn lên. Bím tóc tết đuôi sam đã chuyển thành tóc xõa kiểu học sinh, sau đó là tóc đuôi ngựa. Cách ăn mặc của cô gái cũng dần trở nên đẹp đẽ hơn, đồng thời trên người cũng đã xuất hiện những món trang sức của thiếu nữ.
“Cửu Vương, lần này em được 100 điểm đó! Cả lớp chỉ có ba người được 100 điểm thôi!”
“Cửu Vương, cuộc sống ở nội thành ra sao nhỉ? Em có thể thi vào trung học trong thành phố không?”
“Trình Cửu, em không thích Hương Đại Bảo. Mẹ của bạn ấy chửi em là hồ ly tinh, chửi em là đồ không cha không mẹ, là đồ con hoang…”
“Trình Cửu, họ nghĩ anh là anh ruột của em rồi đấy. Sau này… có khi nào họ nghĩ anh là con của em không nhỉ? Hi hi hi…”
Các cảnh mộng rời rạc và những lời nói của cô gái lướt nhanh qua mắt tôi.
Dần dần tôi đã nhận ra, đây chính là kí ức của Trình Cửu.
Cảnh mộng đã đến một mốc thời gian mới.
Trình Cửu và cô gái kia đang ngồi tựa vai vào nhau.
“Trình Cửu à, em có thể sinh cho anh một đứa con không? Nếu một ngày nào đó, anh trở về bên kia, hoặc em chết đi, thì ít nhất… có một người bầu bạn với người ở lại, để không phải cô đơn quạnh quẽ.” Cô gái khe khẽ nói.
Tôi cảm thấy Trình Trình đang siết chặt bàn tay của cô gái.
Trên tivi đang chiếu chương trình thời sự, có một nơi nào đó đang gặp phải lũ lụt, đính kèm hình ảnh một người mẹ đang bồng con nhỏ khóc sướt mướt.
“Được.” Trình Cửu đã đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.