Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1467: Ông trình (1)




Khu dân cư mà Lưu Miểu đang chỉ nhìn vào chẳng có gì đặc biệt.
Các tòa lầu trong khu dân cư có màu lam nhạt, không giống mấy những tòa nhà vàng nhạt trong hình.
Có điều, sau khi đi vào thì nhận thấy các tòa lầu còn có màu sắc khác. Các tòa dọc tuyến đường thì có màu lam nhạt, còn các tòa bên trong thì có màu xanh lục nhạt.
Đi qua các tòa lầu màu xanh lục nhạt ấy, tôi liền nhìn thấy mấy tòa lầu có màu vàng nhạt.
Đập vào tầm mắt đầu tiên chính là tòa lầu số 11 mà Lưu Miểu từng nhắc đến, kế đó là tòa số 12 và 13.
Hai tòa lầu có vấn đề là 13 và 14 đang nằm sánh đôi, từ bên ngoài nhìn vào thì chẳng có chút khác thường nào.
Cửa sổ ở tầng 3 tòa lầu số 13 đang có ánh đèn vàng đục hắt ra. Nhìn kĩ mới nhận ra đó là do đèn pin cầm tay đang chiếu lên rèm cửa sổ.
Các ô cửa sổ còn lại của tòa lầu này đều tối đen, phần lớn đều mở rèm để ánh trăng chiếu vào bên trong.
Vì đã cúp điện, nên cửa chống trộm ở tầng trệt đã mất tác dụng, ít nhất thì chuông cửa cũng không xài được nữa.
Lưu Miểu lấy từ trong túi áo ra một chiếc bao nhỏ, bên trong đang chứa những công cụ cạy khóa nhìn thấy ở trong phim.
Tôi há mồm trợn mắt.
Nhìn thấy Lưu Miểu xoay vài cái, cái khóa của cửa sắt liền bung ra.
Trong đêm khuya, tiếng mở khóa vang lên khá chói tai. Nhưng tiếng bước chân đi bộ của chúng tôi trước đó cũng chẳng yên ắng gì.
Tôi quan sát chung quanh thì thấy không có ai thò đầu ra dòm ngó.
Chẳng biết là do nửa đêm hầu hết đang ngủ say, hay là trong khu này có vấn đề gì.
Lưu Miểu kéo cửa sắt, ra hiệu bảo chúng tôi đi theo, còn anh ta thì bước qua vạch cửa trước.
Đường đi bên trong tòa lầu đương nhiên không có ánh đèn, kính cửa vẫn bám đầy bụi bẩn do nhiều năm không được lau chùi, cả ánh trăng cũng chẳng thể xuyên qua.
Tôi ngửi thấy mùi ẩm mốc không nặng lắm và cũng chỉ bốc ra từ góc cầu thang ở tầng trệt. Bên trong đang chất xe đạp và xe máy cũ, nhìn chúng đang bị bụi bám đầy, đoán là đã bị người ta bỏ đi.
Tòa lầu này có năm tầng, mỗi tầng hai căn hộ, đây là mô hình thường thấy ở trong các khu dân cũ của Dân Khánh. Chắc đã có hai ba mươi năm lịch sử rồi, trông còn mới hơn thôn Sáu Công Nông đôi chút. Nhưng loạt căn hộ cũ ở thôn Sáu Công Nông đã được trùng tu lại trong khoảng những năm 2010. Còn tòa lầu này hình như không được chăm chút như thế, cùng lắm thì trát và sơn lại tường vách mặt ngoài.
Hai căn hộ ở tầng trệt đang khóa kín cửa, bên trái là cửa chống trộm, bên phải là tổ hợp các cửa sắt lồng khung gỗ loại thường. Tôi quan sát thấy không có âm khí hay khí lạ chui qua từ khe cửa hai cánh cửa của hộ dân tầng trệt.
“Đi lên trên trước xem sao.” Lưu Miểu vừa nói vừa rút ra một chiếc đèn pin nhỏ.
Đồ đạc anh ta đang mang theo không hề ít. Ánh sáng của chiếc đèn pin kia rất mạnh, trước mắt chúng tôi lập tức xuất hiện một vầng sáng nho nhỏ.
Cầu thang rất hẹp, chỉ đủ cho một người đàn ông trưởng thành đi lên.
Góc cầu tháng nối giữa tầng trệt và tầng hai, có mấy tờ quảng cáo đã rơi xuống nền nhà. Trên mặt giấy sặc sỡ đang in tiêu đề “Các bạn bè lâu năm, tin tốt lành! Tin đặc biệt tốt lành!”. Bên dưới là những hàng chữ nhỏ chằng chịt, phối với mấy tấm ảnh. Trên mấy tấm ảnh hình như là mấy loại dược liệu thiên nhiên gì đó.
Lưu Miểu không dừng bước mà tiếp tục đi lên.
Cầu thang của tầng trên thì có sơn dòng chữ “Sửa đường ống nước”, dưới hàng chữ ấy là số điện thoại. Trên vách còn có một khoảng bị sơn trắng, chắc trước đó cũng được dán bảng quảng cáo nhỏ.
Hai căn hộ ở tầng hai đều là lắp cửa chống trộm, một đen một xanh, nhìn vào rất bình thường.
Đến tầng ba cũng chẳng có gì mới mẻ.
Ở góc cầu thang nối tầng ba và tầng bốn đang có một chiếc xe đạp, cũng là đồ bỏ đi, nhìn bụi bẩn kinh khủng.
Ở góc nối tầng bốn và tầng năm thì có mấy chiếc thùng giấy, bên trong chứa đồ chơi, đèn bàn và máy đánh chữ cũ.
Trên trần nhà của tầng năm có một vết tích hình vuông. Nơi đó chắc có thể mở ra được để đi lên sân thượng. Lúc đi vào khu này, tôi đã nhìn thấy thùng nước được lắp trên nóc mấy tòa lầu, có cả những đường ống nước lộ thiên.
Trước đây nơi này chắc được cung cấp nước bằng đường ống. Nhưng mấy năm trước đó Dân Khánh đã thay đổi phương thức cấp nước, chuyển qua dùng nước cấp trực tiếp hết. Nhưng tình hình ở chỗ này thì tôi không chắc.
Lưu Miểu đang chiếu ánh đèn thẳng vào khu vực đó.
Tỉ mỉ nhìn, tôi cũng chẳng nhận ra điểm gì.
Nhưng Lưu Miểu thì có phán đoán: “Cái cửa này đã lâu rồi chưa được mở.”
Nói xong, anh ta bỏ đèn pin xuống, nhìn về phía hai căn hộ ở tầng năm.
Bên trái là cửa chống trộm. Trước cửa có đặt một giá đựng giày dép màu hồng nhạt được lau chùi rất sạch. Trên nền gạch có trải tấm chùi chân, cũng sạch sẽ và có màu hồng đáng yêu, bên trên in hình mèo con.
Cửa nhà bên phải là loại cửa gỗ bình thường, ổ khóa nhìn vào cũng là loại khóa chữ nhất đơn giản nhất, còn sơ sài hơn cả ổ khóa chữ thập ở cửa chính dưới tầng trệt. Chất liệu gỗ cũng chẳng mấy chắc chắn. Vừa cúi đầu xuống còn trông thấy trên góc dưới bên phải bản cửa có một lỗ hổng, hình như do chuột gặm.
Cả tòa lầu này chỉ có mười hộ dân, nhưng nhìn vào lại thấy khả nghi nhất.
Lưu Miểu tiến tới trước, không tìm thấy chuông cửa, nên gõ cửa luôn.
Tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” vào lúc nửa khuya bao giờ nghe thấy cũng rất đáng sợ.
Dù người gõ cửa là Mưu Miểu và vẻ mặt của anh ta đang rất trầm tĩnh, nhưng tim tôi vẫn cứ muốn nhảy ra ngoài.
Do giá đựng giày dép khá lớn, cộng thêm tôi và Lưu Miểu đã chiếm hết ban công. Nên Nam Thiên và Tí Còi còn đang đứng trên bậc cầu thang.
Do Tí Còi đang đứng ngay sau lưng nên tôi có thể nhận thấy cậu ta đang run như cầy sấy.
Điểm này có lẽ đã ảnh hưởng đến tôi.
So với việc đối mặt với con ma có diện mạo hung tợn, hoặc thực lực cực mạnh có thể giết chết tôi, thì cảnh tượng trước mắt còn tạo cho tôi nhiều áp lực hơn.
Cái cảm giác chờ đợi và chưa biết thế nào ấy khiến người ta nổi da gà.
Lưu Miểu gõ cửa một lần mà chẳng thấy hồi đáp thì gõ lần nữa, lần này anh ta vừa gõ vừa gọi.
Đột nhiên động tác của anh ta khựng lại.
Trong đêm yên vắng, có tiếng chống gậy vang ra sau cánh cửa.
Tôi cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Trong đầu cứ hiện ra hình ảnh hồn ma già chống gậy trong Cục cảnh sát.
Nhưng hai âm thanh này khá khác nhau. Tôi cũng không thể giải thích rõ chúng khác nhau thế nào. Hình như là do chất liệu của chiếc gậy khác nhau, hoặc là do nguyên nhân khác.
Cốp – sau cánh cửa vang lên tiếng bình rỗng rơi xuống nền nhà. Chiếc bình lăn lông lốc, hình như nó đã đụng vào cánh cửa gỗ.
Tiếng chống gậy thoáng dừng lại rồi tiếp tục vang lên, áp sát cánh cửa.
Lạch cạch.
Khóa cửa được mở.
Kẽo kẹt…
Cánh cửa từ từ hé ra.
Sau cửa tối thui.
Chiếc đèn pin của Lưu Miểu lập tức chiếu sáng cảnh tượng bên trong.
Một người đàn ông ủ rũ đang chặn kín khe cửa.
Ông ta dựa đầu lên tường, tóc lưa thưa rũ bờ vai, râu và tóc dài tương đương nhau.
Ông ta đang nheo mắt để tránh ánh sáng.
Tôi đã nhìn thấy chiếc gậy mà ông ta đang chống.
Đó là loại gậy hiện đại, kim loại nguyên khối, có màu đen. Trên tay cầm uốn cong có bọc mút. Chân gậy chia ra bốn nhánh như hình vòi bạch tuộc. Phần đế còn được trang bị đệm chống trượt và chống sóc.
Chiếc gậy này trông rất tiện dụng, dưới ánh đèn pin chiếu vào, kim loại đang phản quang lấp lánh.
Nhưng người đàn ông này lại ăn mặc rất nhếch nhác, áo cụt tay và quần dài vừa cũ kĩ vừa rộng thùng thình, lại còn không được giặt sạch cho lắm.
“Chào ông, cho hỏi ông có phải là ông Trình không?” Lưu Miểu hỏi.
Ông ta nheo mắt nhìn chúng tôi.
“Đúng.” Ông ta gật đầu, nhường lối đi: “Vào đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.