Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1460: Phân cục cảnh sát




Chúng tôi rốt cuộc cũng chẳng tìm được khách sạn để trọ. Thời điểm này, cả quán bar và tiệm thức ăn nhanh 24/24 cũng chẳng thấy đâu. Trong khu Dương Sơn không hề có gầm cầu.
Tính tới tính lui, chúng tôi quyết định đến đồn cảnh sát xem thử.
Trên đường chúng tôi còn trông thấy xe cảnh sát, xem ra chính quyền vẫn chưa chịu bó tay. Vì vậy, đến đồn cảnh sát sẽ an toàn hơn là ngủ ngoài lề đường hay đi lòng vòng khắp nơi.
“Có vấn đề đây.” Tí Còi nói: “Đồn cảnh sát nằm ở đâu?”
Tôi đã phòng trước, nên tải xuống bản đồ ngoại tuyến, tìm được vị trí của đồn cảnh sát.
“Có phân cục không?” Nam Thiên chỉnh lại kế hoạch.
So với đến đồn, có lẽ đến phân Cục cảnh sát đáng tin cậy hơn.
Tôi gõ tìm kiếm và tra được địa điểm.
“Hơi xa đấy.” Tôi khó xử nói.
Trước đó chẳng tính toán gì nhiều. Cứ lấy nhà của Tô Tiểu Vũ làm điểm xuất phát, tiện đường đến các trạm chuyển phát, lại đúng ngay cái hướng đi xa dần với Cục cảnh sát.
Bây giờ mà đi ngược trở lại, thì muôn vàn phiền toái.
“Vẫn phải đến đó thôi.” Tí Còi cho vào mồm một miếng bánh quy, rồi chia nước và lương khô cho tôi và Nam Thiên.
Chúng tôi chỉ ăn lót dạ để tỉnh táo mà đạp xe đạp.
Giữa đường, chúng tôi lại xúi quẩy gặp phải một băng cướp.
Tổng cộng ba tên, đang lái xe ô tô, trong xe đang chất đầy các thùng thực phẩm. Tôi không tin là lúc này vẫn có người mua được đồ ở siêu thị.
Chiếc xe tấp vào lề đường, có người bước xuống xe, chặn một người phụ nữ đang đi bộ lại.
“Mẹ kiếp!”
Vốn dĩ chúng tôi định làm ngơ như không thấy, lặng lẽ trốn đi. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ kia, Tí Còi liền chửi đổng một tiếng.
“Cướp xe liền chạy đi.” Nam Thiên đề nghị.
Chúng tôi đạp xe phóng qua bên đó, không ai dám la lớn, nhưng tiếng xe đạp chạy thì không được yên ắng lắm.
Người phụ nữ kia đang la hét, bị hai gã đàn ông trì kéo, bên cạnh còn có một tên khác đang xem trò.
Chúng tôi đến gần, nên cũng đã thấy được diện mạo của cô gái kia.
Cô ta mặc váy ngắn, kèm theo áo khoác ngoài, đeo túi xách nhỏ, chân mang giày cao gót. Xem ra là dân văn phòng.
Lúc này trên đường đã vắng tanh.
Người phụ nữ bị lột mất áo khoác ngoài. Chúng kéo lấy cô ta, muốn kéo lên xe.
Trong các tòa lầu dân cư xung quanh đang có ánh sáng lờ mờ.
Tôi thoáng nhìn thấy bóng người trên cửa sổ.
Có người đang từ trên lầu quát xuống, định ngăn cản hành vi của ba tên kia, nhưng sức uy hiếp lại quá yếu.
Một tên trong đám cướp bật cười ha hả: “Gọi cảnh sát không được, camera an ninh cũng hỏng nốt, tụi bây làm gì được ông?”
Tiếng nói đắc ý của hắn vang xa trong đêm.
Ba chúng tôi phóng xe lên hẳn vỉa hè.
Bấy giờ, đám kia mới chú ý thấy chúng tôi.
Tốc độ của Nam Thiên nhanh nhất, bánh xe ngay tức khắc đâm thẳng vào người của một tên cướp. Thuận đà, anh ta nhảy xuống xe, giơ chân đá cho tên khác một đá.
Tôi và Tí Còi áp đến ngay lập tức, nhưng không được phóng khoáng như anh ta, chỉ có thể dùng xe đạp đập.
Máy tên kia quá ngông cuồng nên không hề phòng bị.
Tôi liếc nhìn vào trong xe, la lên: “Chìa khóa vẫn nằm trên xe!”
Nam Thiên ngay lập tức tung thêm cước nữa vào ngực một một gã khác, khiến hắn văng ra.
Rõ ràng anh ta đã từng tập võ.
Trên lầu đang có người tung hô khen ngợi.
Tí Còi cố đẩy cô gái đang vô cùng hoảng hốt lên xe, tôi thì vội vàng phóng lên ghế tài xế, nổ máy.
“Con mẹ nó…” Ba gã kia vừa chửi vừa nhào tới.
Nam Thiên cũng đã nhảy lên xe. Tôi liền giẫm chân ga, để nguyên cửa xe chưa đóng mà phóng đi, bỏ ba tên kia lại đằng sau.
“Phù… Làm tốt lắm.” Tôi thở phào, nói với ba người đang chen nhau trên ghế đằng sau.
Tí Còi đang lục đục chuyển mấy thùng thực phẩm lên trên ghế phụ.
Cô gái kia vẫn đang run lẩy bẩy, hình như vẫn chưa hoàn hồn.
“Từng luyện mấy năm.” Nam Thiên điềm tĩnh nói, rồi nhìn qua người phụ nữ kia: “Cô không sao chứ?”
Cô ta lắc đầu khóc rấm rức.
“Hiện tại chúng tôi đang đến Cục cảnh sát. Nhà cô ở đâu?” Nam Thiên hỏi tiếp.
Cô ta vẫn lắc đầu, lát sau mới đáp: “Nhà tôi không phải ở đây. Do tàu điện ngừng hoạt động, xe buýt cũng thế… Tôi cũng không biết phải làm sao…”
Thì ra cô ta không phải người ở khu Dương Sơn.
Tôi thầm hoảng hốt, nhận ra đây là vấn đề mà trước giờ mình chưa từng nghĩ đến.
E là có không ít người có tình cảnh giống cô gái này và chúng tôi. Và họ sẽ ra sao trong tối nay?
Chính quyền hình như không có biện pháp ứng phó. Cũng có thể tuy là có cách, nhưng do hệ thống thông tin bị đứt, nên không thể tiến hành toàn diện.
Trong xe lúc này chỉ còn lại tiếng khóc của người phụ nữ.
“Đến Cục cảnh sát có thể sẽ ổn hơn. Chắc họ đã có chuẩn bị rồi đấy.” Nam Thiên an ủi.
Có xe nên tốc độ di chuyển nhanh hẳn.
Tí Còi đã tranh thủ lấy nước và đồ hộp trong thùng ra, phân phát cho chúng tôi ăn.
Khi đến Cục cảnh sát, trong phòng làm việc đang được chiếu sáng bằng đèn dự phòng.
Trước cổng vẫn có cảnh sát đang gác, họ chặn chúng tôi lại, sau khi nghe chúng tôi trình bày thì vừa thở dài vừa để cho chúng tôi chạy vào.
Tôi và Tí Còi lúc vừa lạc đến đến chỗ này, còn cố gắng sao cho đừng bị bắt vào đồn cảnh sát, bây giờ thì “tự chui đầu vào lưới”, nghĩ cũng thấy thật châm chọc.
Xe đỗ ở bãi đậu xe, tôi trông thấy có đến mấy chiếc xe ô tô tư nhân.
Sau khi vào trong cục, tôi càng thấy nhiều người kì lạ hơn. Bảo là lạ vì họ không phải tội phạm, cũng không giống cảnh sát mặc đồng phục.
“Các vị có chuyện gì?” Một cảnh sát hỏi.
“Không có nơi để đi. Chúng tôi không phải người ở Dương Sơn này, khách sạn cũng không thuê được.” Nam Thiên đáp.
Cảnh sát đưa mắt quan sát anh ta một lát.
“Ý! Nam Thiên!” Có người đã nhận ra.
“À, là ngôi sao kia.” Cảnh sát cũng đã nhận ra.
Người đến Cục cảnh sát “ngủ nhờ” không hề ít. Những người mà vừa rồi tôi thấy là lạ đều có cùng một mục đích như chúng tôi.
“Phòng tạm giam đã đầy, nên các vị chỉ có thể ngồi nghỉ ở đây. Ngôi sao lớn cũng không có ưu đãi đâu nha.” Cảnh sát tiếp chúng tôi tự giới thiệu mình họ Nghiêm, tính hơi hài hước. Ít nhất trạng thái của anh ta lúc này vẫn còn rất khá. Không biết là do cấp bậc quá thấp, không thể biết được tình trạng của khu Dương Sơn, hay là bản tính vốn lạc quan, nên khá cởi mở.
So với anh ta, thì những người khác trong sảnh chính đều đang vô cùng rầu rĩ căng thẳng.
Chúng tôi kể lại tóm tắt chuyện mà cô gái này vừa gặp phải, cảnh sát Nghiêm lập tức nghiêm mặt lại, gọi một nữ cảnh sát đến, đưa cô gái kia đi nghỉ ngơi. Chắc cô ta sẽ được ưu tiên một căn phòng đơn, thậm chí còn được uống cốc trà nóng nữa.
Những đồ vật trong xe, chúng tôi nhét một ít vào balo, còn đâu thì đều nộp lên.
Đây là chuyện không còn cách nào.
Mấy thùng đồ đó căn bản không có chỗ giấu.
Nếu giấu thì đối với chúng tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nếu thật sự chỗ này tuần hoàn thời gian vậy ngày mai chúng tôi liền phải bắt đầu lại. Nếu thời gian đi tiếp, vậy nghĩ đến thời gian hiện thực lúc chúng tôi vào đây, chỗ vật tư đó cũng không thể để được năm sáu năm. Xăng xe sẽ hết trước tiên. Chúng tôi cũng không thể khiêng mấy thùng đó đi khắp nơi hoặc là tìm chỗ giấu đồ được. Chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi thì chưa hề nghĩ mình sẽ cầm cự được lâu ở chỗ này.
Tí Còi cũng có suy nghĩ giống tôi.
Còn Nam Thiên, chúng tôi chưa nói chuyện kĩ lưỡng với nhau, những ngẫm lại, chắc anh ta cũng nghĩ vậy.
“Các anh rất có tính giác ngộ đấy.” Cảnh sát Nghiêm đã nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác.
Xem ra người ở trong Cục cảnh sát đều không thiếu ăn thiếu uống. Có lẽ chỗ này có chuẩn bị sẵn vật tư, hoặc được ưu tiên cung ứng vật tư. Tóm lại, chưa đến mức thê thảm cùng cực.
Phần lớn người ta cũng đang ôm hy vọng, ngay mai hay ngày mốt thôi, chắc sẽ có viện trợ của nhà nước đến Dân Khánh.
Có người còn đang oán thán là toàn thành phố sẽ bị tổn thất nặng nề, rất nhiều công ty bị thiệt hại lớn.
Chủ đề này dễ dàng được hưởng ứng.
Có không ít nhân viên đang lúc làm việc lại bị cúp điện, tài liệu còn chưa kịp lưu, mà công ty đã đuổi về.
Tôi nhìn vào bên trong Cục cảnh sát.
“Sao thế?” Tí Còi khẽ hỏi tôi.
“Tôi cảm thấy có âm khí.” Tôi thì thầm.
Loại âm khí mờ mờ ảo ảo này, khiến người ta khó lòng nắm bắt rõ. Nhưng vẫn đủ để tôi chắc chắn, chỗ này có ma.
Cục cảnh sát có ma, chuyện này hình như không hợp lẽ thường lắm nhỉ?
Đây đúng ra là nơi có dương khí thịnh mới phải chứ.
Trái lại, trong buồng tạm giam, đã từng nhốt rất nhiều nghi phạm, thì hơi thở nơi đó khá là tồi tệ.
Đặc biệt là âm khí hiện tại không nặng lắm, chứng tỏ ma ở đây không hề mạnh. Mà loại ma như thế sao có thể vào được Cục cảnh sát nhỉ?
Tim của tôi bắt đầu tăng nhịp đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.