Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1447: Sẩy chân




Đến chỗ thùng rác, quan sát thật kĩ, tôi nhận ra đây là loại thùng rác phổ biến nhất. Bên trên có nắp chống mưa, phía dưới chia làm hai ngăn có đề “Thu hồi được” và “Không thu hồi được”. Toàn bộ thùng rác đều làm bằng kim loại vuông vức, không hề có hoa văn trang trí. Do sử dụng đã nhiều năm, nên nhìn vào rất bẩn.
Hai ngăn rác là cùng một bộ, nằm sát cạnh nhau, nhìn hơi giống loại trò chơi chọn lựa trong các khu giải trí, người chơi sơ suất, kết quả là thao tác nhầm lẫn.
Tôi nhìn cả buổi trời mà chẳng thể phát hiện ra khe hở giữa hai ngăn rác bằng mắt thường.
Rác trong thùng cũng chẳng nhiều, nhìn vào trống trơn.
“Tìm được ở chỗ này ấy hả?” Tí Còi chỉ vào giữa hai ngăn rác.
Nam Thiên gật đầu.
Tôi quan sát hồi lâu, men theo tiếp điểm của hai con đường đi một vòng, nhưng chẳng phát hiện được gì.
Bấy giờ, tôi chợt nghe thấy tiếng xe hơi. Trên đường Thuận Thủy có một chiếc đang xe chạy lại. Và tôi cũng biết chiếc xe này.
Ngô Linh lái xe, cho xe tấp vào lề, ngồi bên ghế phụ là Cổ Mạch. Cửa xe đằng sau được mở ra, Nam Cung Diệu mặc đồ bệnh nhân, khoác thêm áo bên ngoài leo xuống xe.
Tôi vừa quay đầu lại, quả nhiên liền trông thấy Nam Thiên đang trợn to hai mắt.
Anh ta đang rất giận, có vẻ đang định tranh cãi với anh mình.
Khi anh ta vẫn chưa qua đến bên kia đường, ba người của Thanh Diệp cũng chưa đi qua đây, thì tôi chợt nghe thấy một tiếng hét.
Ngay sau đó, Tí Còi la to một tiếng.
Tôi vội vàng nhìn ra đằng sau mình.
Cô Hàn vừa rồi đứng mãi bên thùng rác, thấp thỏm nhìn chúng tôi kiểm tra con đường.
Lúc này, cô ta đang tóm lấy cái thùng rác, thân thể thì đã té nhào trên mặt đường.
Đôi chân của cô ta đã biến mất giữa không trung, toàn bộ thân thể giống như bị dùng photoshop xóa mất một phần.
Tí Còi đứng gần nhất, thò tay đến kéo lấy cánh tay của cô ta.
Tôi và Nam Thiên chạy đến, đồng loạt chụp lấy hai tay của cô ta.
Ba người đàn ông cùng gồng người lên kéo lại, nhưng vẫn không ăn thua.
Cô Hàn không lộ vẻ đau đớn, chỉ là đang rất hoảng loạn.
Tôi cảm thấy sức nặng trên đôi tay mình, nhưng sức nặng này là của một người phụ nữ.
Cô Hàn không hề mập, thân thể cân đối, cao gầy.
Sức nặng trên đôi tay tôi đang dần dần biến mất. Cô ta không phải bị kéo vào trong dị không gian, mà đang bị xóa đi sự tồn tại trong thế giới hiện thực!
Tôi hoảng hồn, phát động năng lực của mình trong vô thức.
Nhưng năng lực của tôi cứ như kim chìm đáy bể, hoàn toàn không có chút tác dụng nào. Trên người tôi đã đầy mồ hôi.
“Mẹ nó, chuyện gì đây!” Nam Thiên vừa chửi vừa quay đầu nhìn lại.
Tôi nhớ đến Ngô Linh, vội vàng quay qua: “Cô ấy đang bị xóa bỏ! Năng lực của tôi không có tác dụng!”
Bước chân đang đi qua của Ngô Linh chợt khựng lại.
Lòng tôi vô cùng bàng hoàng.
Qua sắc mặt của Ngô Linh, tôi đã nhìn ra được chuyện chẳng lành.
Cô ấy cũng không biết làm sao cả!
Đây là thứ gì?
Nó rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì đây?!
Tôi nghiến răng kèn kẹt.
“Cứu, cứu tôi!” Cô Hàn đã bật khóc.
Mấy người chúng tôi vây lấy cô ta. Xung quanh còn có mấy cụ già đi đường đang đứng từ xa xa hỏi han, nhưng chúng tôi không có thời gian để quan tâm.
Mồ hôi trên đầu tôi đang rớt xuống cánh tay, rồi từ đó nhỏ xuống đất.
Vùng eo của cô Hàn đã biến mất, chỉ còn lại nửa thân trên. Chỗ bị tan biến không hề có vết thương, cũng chẳng có máu chảy, mà đang phủ lên lớp ánh sáng lờ mờ. Quầng sáng ấy cứ như một con thú, đang từ từ nuốt cô ta vào.
Đầu óc tôi đang rất rối rắm, bất chợt nảy ra một ý, đánh liều đưa tay đến chạm vào quầng sáng kia.
Tay tôi giống như vừa chạm vào thứ gì đó rất mềm mại. Không phải vật thể có thực thể, mà giống với cảm giác gió thổi qua kẽ bàn tay, sau khi không khí trôi qua, mang theo một cảm giác rất nhỏ nhặt.
Tôi không thể đảm bảo cảm nhận của mình lúc này có chuẩn xác hay không.
Tôi phát động năng lực lần nữa, lần này có thể cảm nhận được dòng chảy của năng lực, nhưng hình như năng lực cũng đang bị thứ đó nuốt vào, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động của nó.
Lưng của cô Hàn đã hoàn toàn biến mất. Cô ta cũng không còn kêu cứu và vùng vẫy nữa, mà đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Nam Thiên.
“Nam thần, cảm ơn anh. Có thể chốc nữa anh sẽ quên mất tôi… Tôi… chắc là sắp gặp cha mẹ rồi … Nếu như tôi gặp được Lưu Miểu, còn nhớ được anh ta là ai, nhớ được các anh, tôi sẽ…”
Cô ta giống như đang trăn trối.
Nam Thiên nổi giận mắng: “Câm mồm! Cô sẽ không chết đâu!”
Lệ trong đôi mắt của cô Hàn lại trào ra, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một vẻ mặt cười mà chẳng khác gì khóc.
“Các người mau mau tìm cách đi chứ? Các người chẳng phải đều là chuyên gia sao?!” Nam Thiên quay lại quát nhóm Ngô Linh.
Tôi quay lại thì bắt gặp Cổ Mạch đang ôm đầu, được Ngô Linh đỡ lấy.
Vẻ mặt của Ngô Linh vô cùng phức tạp.
“Cổ Mạch!” Tôi quát lên.
Chắc chắn Cổ Mạch đã nghe thấy gì đó!
Còn Nam Cung Diệu đâu?
Tôi thấy Nam Cung Diệu đang đứng sau hai người họ. Anh ta đang quan sát cô Hàn, cũng có thể đang quan sát vầng sáng kia.
Cổ Mạch không trả lời tôi, mồ hôi trên người anh ta còn nhiều hơn cả tôi, cả người đang ướt nhẹp, giống như xông hơi. Anh ta đang thở hồng hộc, chẳng còn phát ra bất kì âm thanh nào khác.
Lòng tôi rối như tơ vò, vắt não suy nghĩ xem lúc này chúng tôi có thể làm được gì.
Năng lực của tôi đã thất bại rồi.
Cổ Mạch và Nam Cung Diệu thì chưa quan sát ra kết quả.
Còn phép thuật của Ngô Linh hình như cũng vô ích trong lúc này.
Năng lực của Tí Còi luôn phải dựa vào thứ gì đó. Nhưng dẫu cho bây giờ Ngô Linh lấy ra một lá bùa, nói đây là bùa của Cửu Thiền Huyền Nữ, cũng không thể khiến Tí Còi tin ngay, mà càng thấy nghi ngờ nhiều hơn.
Hết cách rồi sao?
Tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Chỉ biết trợn mắt nhìn một cô gái bị nuốt chửng như vậy, dù cho cô ta bị kéo vào dị không gian, không phải bi đem đi tử hình, những vẫn khiến người ta không tài nào chấp nhận được.
Sức nặng trên tay tôi mỗi lúc một nhẹ đi. Cô Hàn chỉ còn lại đầu, cổ, vai và hai tay.
Cô ta đã hoàn toàn buông xuôi, đôi tay đã không còn trì kéo nữa.
Từ lúc chuyện bắt đầu cho đến bây giờ, chỉ mới năm sáu phút mà thôi.
Mặt Nam Thiên đang đỏ gay, nhìn sang quầng sáng trên người cô Hàn.
Tôi thấy anh ta quay đầu ra sau, rồi lập tức quay lại, đôi tay đang nắm lấy cô ta đã buông ra.
Tôi hoảng hồn, trước mắt tôi, cô Hàn đang nở một nụ cười rất khó coi, mắt nhắm lại.
Nam Thiên không hề rụt tay lại, mà đưa tay vào trong quầng sáng kia.
“A Diệp!” Nam Cung Diệu la thất thanh.
Tay của Nam Thiên chạm vào quầng sáng, rồi rụt ngay lại như điện giật.
Nhưng cũng đã muộn rồi.
Vùng sáng ấy lập tức phình to, biến thành cửa của một dị không gian. Và tôi đã nhìn thấy trọn vẹn thân thể của cô Hàn.
Lúc nãy giống như có ai đó che mất cửa ra vào của dị không gian và thân thể của cô ta. Bây giờ, mọi thứ đã lộ ra.
Nam Thiên phản ứng rất nhanh, vội kéo cô Hàn ra ngoài.
Cửa ra vào dị không gian vẫn đang phình to!
Tôi thò tay đến nhưng chẳng chạm được gì.
Giống như có thứ gì đó đang ngăn không cho tôi chạm vào đó. Bên trên tựa như có một lớp ngăn cách mờ ảo.
Cái này khác hoàn toàn các dị không gian mà tôi từng gặp phải.
Cửa ra vào này không đen như hũ nút, mà là có thể nhìn thấy cảnh tượng ở không gian bên kia.
Tôi đã nhìn thấy đường sá và nhà cửa.
Không thấy có người.
Có thứ gì đó bị gió thổi tung lên, bay trở lại.
Hóa đơn chuyển phát nhanh?
Tôi chưa kịp nhìn rõ, thì cơn gió bất chợt trở nên mãnh mẽ dị thường.
Thân thể của tôi bị hút qua bên kia.
Nam Thiên trở tay xô cô Hàn ra, thân thể va vào tôi.
Tôi loạng choạng một hồi, tông vỡ lớp màng ngăn cách kia, cả người lộn nhào, lăn vào bên trong cửa của dị không gian.
Nam Thiên đang đè lên người tôi.
Tôi cảm thấy có ai đó đè chặt tay tôi, nhưng không thể kháng cự lại sức mạnh của luồng gió kia.
“Anh Kỳ!”
Tôi nghe thấy tiếng hét của Tí Còi, luống cuống định nhổm dậy, nhưng vẫn bị đè bẹp xuống.
Đến lúc tôi cố gắng lắm mới quay đầu qua được, thì nhìn thấy nhóm ba người của Thanh Diệp và cô Hàn đang đứng bên ngoài cửa vào dị không gian.
Nam Cung Diệu đang đỡ lấy cô Hàn, rồi thò tay đến.
Chớp mắt cửa dị không gian đã biến mất.
Tôi hất người đang đè mình ra, rồi nhìn sang bên cạnh.
Tí Còi đang nằm trên đất thở hồng hộc. Nam Thiên vừa bị xô ra, cũng đang nằm ngã ngửa.
Luồng gió ấy… đã dừng lại.
Tôi cúi đầu, nhặt tấm hóa đơn chuyển phát nhanh lên.
Phòng giáo dục trường trung học số 4 Dân Khánh…
Đưa mắt nhìn quanh, nơi đây giống như một bãi rác, còn là bãi rác ở điểm thu phát chuyển phát nhanh, khắp nơi đang trải đầy hóa đơn.
Không có người, chẳng có xe, khu đất xanh này giống như đã bị bỏ hoang.
Trên đầu trời xanh mây trắng rất bình thường, ánh nắng lung linh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Tôi đi về nơi cửa dị không gian đã biến mắt, thò tay đến nhưng chẳng chạm được thứ gì cả.
Bước tới nữa, vượt qua khu vực ấy nhưng cũng chẳng gặp phải cản trở nào. Dõi mắt nhìn ra xa, vẫn là một màu xanh mướt, tầm nhìn bị những hàng cây xanh um chắn lại.
“Hai người có nhớ ra gì không?” Tôi hỏi hai người đang nằm trên đất.
Cả hai lắc đầu.
“Vậy… có quên chuyện gì không?” Tôi ngờ vực hỏi tiếp.
Nếu thực sự đã quên, thì phải không nhớ gì cả chứ.
Hai người họ vẫn lắc đầu.
Tôi liền tự nhớ lại thật kĩ, hơn hai mươi năm cuộc đời, chuyện đáng nhớ tôi đều nhớ hết, bao gồm quá trình gặp gỡ nhóm Thanh Diệp, tất cả đều cực kì rõ ràng.
Hình như… không bị ảnh hưởng gì hết.
Không nhớ ra chuyện gì, cũng chẳng quên mất chuyện gì.
“Anh làm cái quái gì vậy hả?” Tí Còi thở hắt ra một hơi, giận dữ nhìn Nam Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.