Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1445: Hóa đơn chuyển phát nhanh




Thứ hai luôn khiến người ta cảm nhận được cái mệt mỏi của ngày đầu tuần.
Tôi và nhóm Gã Béo cùng đến thôn Sáu Công Nông, tiếp tục cái công việc quen thuộc của chúng tôi trong khoảng thời gian này.
Do thôn Sáu Công Nông liên tục xảy ra chuyện, nên người có quyền tài sản lúc này đang nôn nóng dọn đi, không còn hộ nào muốn làm “hộ đóng đinh” cả. Công việc của chúng tôi đã không còn nhọc nhằn và rối rắm, mà trở nên rất thuận lợi.
Đương nhiên, do một số tòa lầu biến thành địa điểm nguy hiểm, những người có quyền tài sản lo cho tính mạng mình, nên đã dọn đi sớm. Lúc chúng tôi làm việc, nhất thiết phải liên lạc trước với họ, để thẩm tra và xác định lại về các khoản diện tích nhà đất này nọ, có những văn bản cần đích thân họ kí tên.
Thôn Sáu Công Nông bây giờ trở nên rất vắng vẻ.
Nhân viên của Cục nhà đất đến kiểm tra phòng ốc vẫn chưa đi hết, nhưng số lượng còn lại không nhiều, công việc cũng tách biệt với chúng tôi. Nhóm Chủ nhiệm Mạo trong ủy ban khu dân cư thì đang thấp thỏm phập phồng, đã bớt nhiệt tình hơn so với thường ngày.
Lúc bốn người chúng tôi đang đợi người có quyền tài sản đến thì nghe thấy bên ngoài đang nhao nhao gì đó.
Điện thoại của tôi đổ chuông và thuê bao mà tôi để tên là “Nam Thiên” đang gọi đến.
Tôi có dự cảm chẳng lành, do mí mắt bắt đầu giật giật.
“A lô.” Tôi nghe máy.
“À, Lâm Kỳ, cậu đoán xem tôi phát hiện được gì?” Nam Thiết cất giọng đầy hào hứng.
Lúc này không phải chỉ mí mắt tôi giật, mà trong đầu đang có sợi dây thần kinh nào đó cũng giật theo rồi.
“Anh tìm được gì?” Tôi hít thở thật sâu.
“Tôi đã nói rồi, số tôi may mắn lắm.” Nam Thiên không trả lời ngay.
“Gọi điện cho anh trai anh đi.” Tôi thẳng thừng ném lại một câu, chuẩn bị ngắt máy.
“Đừng mà. Nói với một người trong ban hậu cần như anh ấy thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi chỉ muốn nhờ chuyên gia đến xem thử thôi.” Nam Thiên vẫn nói với giọng điệu đầy hào hứng.
“Anh của anh còn chuyên gia hơn tôi nhiều lắm. Nếu không được thì có Ngô Linh đấy. Anh cũng đã tự bỏ tiền thuê người rồi đúng không?”
“Nhưng tôi đang ở trước cổng thôn Sáu Công Nông, bị fan nhận ra rồi. Cần tôi vào tìm cậu không?” Nam Thiên hỏi ngược lại.
Nếu anh ta mà đang ở trước mặt tôi, thì tôi sẽ xách anh ta lên như thằng nhóc năm tuổi, rồi ném cho anh của anh ta xử lý.
Tôi bịt điện thoại, báo một tiếng với đám Tí Còi.
Họ liền đến bên cửa sổ nhìn ra, tôi cũng đi theo, quả nhiên đã trông thấy một chiếc xe đang bị hai ba người vây lấy.
Hiện tại thôn Sáu Công Nông đã vắng vẻ rồi. Các ông bà lão đều đã giảm đi. Nhưng lại có một số phòng đã được thuê từ lâu, cũng chẳng xuất hiện tổn hại nghiêm trọng sau cơn động đất, nên đám người trẻ tuổi vẫn còn sống ở đây. Phần lớn là dân đi làm, thích đường đi tiện lợi. Mà đoạn đường ở thôn Sáu Công Nông quả thật rất khá. Là một khu dân cư được xây dựng từ xưa, nên các công trình phụ trợ rất chu toàn, giao thông lại tiện lợi, chưa đến hai mươi phút chạy xe, đã đến mấy khu thương mại và một rừng các tòa nhà hành chính. Một năm nay liên tục xảy ra sự cố, cộng thêm sắp sửa giải tỏa, đã khiến nhà trống chỗ này tăng cao, nhưng giá thuê thì rất thấp. Vì vậy hấp dẫn không ít khách thuê. Mà trong số đó có không ít người trẻ tuổi.
Hiện tại ba bốn người đang vây lấy chiếc xe kia đều là những cô gái trẻ.
Nam Thiên huênh hoang như vậy khiến tôi không thể không thỏa hiệp.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Tôi hỏi.
“Tôi sẽ vòng một vòng, rồi dừng lại ở cổng khu dân cư.” Nam Thiên đáp.
Tôi ngắt máy, gọi qua cho Ngô Linh. Cuộc gọi được nhận thì chiếc xe ở bên ngoài đã thoát khỏi vòng vây của các cô gái, quay đầu chạy đi.
Ngô Linh nghe tôi nói xong, cũng cảm thấy kinh ngạc: “Cậu ta thực sự đã có phát hiện sao? Chúng tôi vẫn còn chưa hoàn chỉnh mảnh ghép ấy nữa.”
Trần Hiểu Khâu cộng thêm hai người họ, hiện tại chỉ tìm ra được bảy tám cái công trình và cơ sở hạ tầng bị mất đi của thành phố Dân Khánh. Mà chỉ dựa vào nhiêu đó thì chưa thể hoàn chỉnh bản quy hoạch của một khu vực.
Tôi không biết Nam Thiên có nói thật hay không, nhưng sự uy hiếp của anh ta thì rất thật.
Mức độ ồn ào của thôn Sáu Công Nông đã đủ nhiều rồi, giờ thu hút thêm giới truyền thông với đám fan của Nam Thiên, thì thực sự rất phiền. Nếu khiến ai đó hứng chí, điều tra rạch ròi về sự việc ở thôn Sáu Công Nông, thì rất khó để che giấu tình trạng dị thường của nơi này.
Không chỉ công việc của chúng tôi gặp rắc rối, mà cả đời sống của chúng tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đồng thời nếu thu hút các nhân vật trong giới quái dị tìm đến đây, họ liên tưởng đến Thanh Diệp, đoán ra năng lực của tôi, thì còn tệ hại hơn nữa.
Tôi không thể không thấy lo, trong đầu trào ra hàng loạt suy nghĩ tiêu cực. Tí Còi rất dũng cảm, quyết định cùng tôi đi gặp Nam Thiên.
“Anh đi thì thà em đi còn hơn.” Quách Ngọc Khiết nói.
“Ít nhất anh cũng có chút năng lực mà. Nếu thực sự phải chạy đến nơi quỷ quái nào đó, tốt xấu gì cũng có thể dựa vào tín ngưỡng và hiểu biết để làm cho một vài thứ xuất hiện, đúng không?” Tí Còi ưỡn ngực nói, chỉ tay về Quách Ngọc Khiết: “Năng lực của em không rõ ràng.” Cậu ta lại chỉ qua Gã Béo: “Còn cậu thì sẽ kéo thù hận của ma quỷ.” Cuối cùng, cậu ta chỉ vào chính mình: “Anh, vẫn là có ích nhất.”
Phân tích này kể ra cũng không sai.
“Cậu đi cũng chưa chắc có chỗ cần đến, tôi đi một mình là được.” Tôi nói.
“Mình anh đi, nếu có chuyện gì vậy cả người báo tin cũng không có.” Tí Còi lắc đầu.
Không thuyết phục được Tí Còi và cũng không thể phụ ý tốt của cậu ta, nên hai chúng tôi đã cùng nhau đến cổng thôn Sáu Công Nông.
Chiếc xe khi nãy từ đầu đường quay lại, đỗ trước mặt chúng tôi.
Tôi mở cửa sau, ngồi vào xe, Tí Còi cũng vào theo.
Người lái xe là Nam Thiên, còn cô Hàn thì đang ngồi bên ghế phụ.
Khung cảnh khiến tôi hơi bất ngờ, vội cất lời chào hỏi cô ta.
Cô Hàn đang rất kích động và còn khá là ngượng ngùng nữa.
Tôi ngờ vực hỏi: “Cô Hàn không sao chứ? Không khỏe trong người ư?”
Tôi đang nghĩ, phải chẳng do cô ta sắp bị “xóa sổ”, nên Nam Thiên mới phát hiện được gì đó.
Mặt cô ta càng đỏ hơn: “Vừa rồi đã bị fan của Nam thần nhìn thấy…”
Thì ra là do chuyện này.
Tôi hơi thất vọng và cũng dở khóc dở cười.
Nam Thiên nổ máy, không mở định vị trong xe, mà cho xe chạy khỏi phạm vi của khu dân cư ngay.
“Rốt cuộc anh đã phát hiện được gì?” Tôi hỏi.
“Hôm đó, chẳng phải cậu Sở đã nhắc đến những mấy nơi hay sao?” Nam Thiên đáp: “Tôi đã thuê người điều tra rồi.”
Tôi há hốc mồm: “Anh đã tra ra rồi?”
Nếu thực sự đơn giản đến thế, thì sao chỗ của Ngô Linh và Trần Hiểu Khâu vẫn chưa có kết quả gì cả?
“Tôi thuê người rà soát theo phương pháp cuốn chiếu, nhưng họ không tra ra đầu mối.” Nam Thiên nói.
Tôi chỉ biết câm lặng.
Rà soát theo phương thức cuốn chiếu nguyên một thành phố, nhóm Thanh Diệp cộng thêm nhóm của tôi cũng chẳng làm nổi.
Nhưng mà…
“Không ra đầu mối, mà anh lại bảo có phát hiện là sao?’ Tôi hỏi.
“Họ không phát hiện được, nhưng tôi thì có.” Nam Thiên hơi xoay đầu qua, hình như đang nhìn tôi qua kính chiếu hậu: “Tôi đã bảo số tôi may lắm. Lúc tôi mời Lam Nhiễm Tử dùng cơm, đã phát hiện ra một manh mối.”
Tôi và Tí Còi đều há mồm trợn mắt.
Nam Thiên trình bày rõ hơn: “Đường Ngũ Thái ở khu Quang Tân và đường Thuận Thủy ở khu Hoàng Nam nằm kề nhau và hình thành một góc hẹp. Đá lát trên hành lang dành cho người đi bộ, cây cối trên đường và cả vạch kẻ đường của hai tuyền đường này đều khác nhau. Nơi hai bên tiếp giáp, còn có hai cái thùng rác nằm sát cạnh nhau.”
“Chỉ vậy thôi à?” Tí Còi khá thất vọng.
Nghe ra thì rất quái lạ và đáng nghi. Nhưng cái kiểu thiết kế trục đường khác biệt do không cùng nằm trong một khu quy hoạch, cho đến thi công ẩu tả, đến cùng đều là những chuyện làm trò cười cho thiên hạ mà thôi. Bị đưa lên mạng, các quan viên của chính quyền và đội thi công bị ăn chửi một trận, đó vẫn chỉ được xem như một trò hề. Nếu đặt trong sự kiện quái dị, chỉ tàm tạm chấp nhận được, chứ không đáng được xem là bằng chứng xác đáng.
“Nếu đến hiện trường xem xét thì anh của anh làm tốt hơn tôi.” Tôi nói.
Tôi đâu phải người có đôi mắt siêu phàm đến vậy. Nhóm của Ngô Linh mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Nam Thiên liếc nhìn cô Hàn.
Cô ta lập tức mở túi xách, rút ra một tờ giấy.
Tôi nhận ra đây là hóa đơn chuyển phát nhanh đã bị xé, chỉ còn một nửa.
Chữ trên hóa đơn là viết tay. Địa chỉ của người gửi là “Tổ nghiên cứu giáo dục trường trung học số 4 thành phố Dân Khánh”. Phần kí tên chỉ có mỗi chữ “Sa”. Những nơi khác đều bỏ trống, còn phần người nhận hàng thì đã bị xé mất.
Tôi nhìn Nam Thiên ngồi phía trước.
“Cái này được tìm thấy ở khe giữa của hai chiếc thùng rác.” Nam Thiên nói: “Tôi đã nhờ người điều tra, Dân Khánh đích xác là không có trường trung học số 4. Bây giờ không có, trước đây cũng không có.”
Cô Hàn vẫn không ngừng lục túi xách, lôi từ trong ấy ra mấy tấm hóa đơn chuyển phát nhanh rách nát khác.
Mẫu mã của các tấm hóa đơn này đều tương đồng, cùng một hãng chuyển phát nhanh. Nhưng vết rách của mỗi tấm thì không giống nhau lắm, có điều tất cả đều chỉ lưu lại người gửi. Bên gửi gồm có các tổ nghiên cứu giáo dục ngoại ngữ, toán và các môn khác, cuối cùng là một tấm gửi đi từ văn phòng hiệu trưởng. Phần kí tên thì khác hẳn nhau. Chỉ có ba người là viết đủ tên họ.
Tôi đếm thử, tổng cộng có 19 hóa đơn. Thời gian thì 2018 đến 2019, mới nhất là ngày 23 tháng 4 năm 2021. Những tấm không có tháng ngày, thì không thể biết được thời gian gửi đi.
Tôi có chút hưng phấn, gọi điện cho Ngô Linh ngay trước mặt Nam Thiên, hỏi cô ấy về trường trung học số 4. Đúng là họ không tìm được bất kì một thông tin lịch sử nào liên quan đến trường này, điều đó khiến tôi càng thấy vui hơn.
Lần này thì hết chạy rồi nhé! Thực sự đã bị Nam Thiên tìm ra rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.