Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1437: Manh mối (1)




Tôi là người ngoài cuộc, nên cảm thấy chỗ mình đang đứng khá là không thích hợp.
Tôi đang đứng ngay chính giữa hai anh em, công thêm ba người đám Tí Còi, ít nhiều cũng đã che bớt đi ánh mắt của đôi bên.
Không khí căng như dây đàn của họ khiến tôi thấy bất an. Còn cái cô fan hâm mộ kia, thì ngọn lửa hóng chuyện đang bừng bừng trong ánh mắt.
Ngẫm lại, tôi vẫn phải lên tiếng phá vỡ thế cục căng thẳng này: “Thế, chúng tôi đi trước đây.”
Tôi thực sự không muốn chen vào chuyện gia đình của hai anh em họ. Sự khó xử này khác hẳn với lúc đối diện với Diệp Thanh. Diệp Thanh luôn luôn ra lệnh cho tôi, trong lòng tôi có thấy bất mãn, có cãi lại vài câu, sau đó vẫn bị Diệp Thanh thuyết phục được. Đổi lại là Ngô Linh, chúng tôi giao tiếp bình đẳng, cô ấy giống như cô giáo của tôi hơn, đã dạy cho tôi rất nhiều điều, nhẫn nại giải thích cho tôi nghe những chuyện quái dị. Dù cho người đương sự trong trường hợp này là Cổ Mạch, thì tôi cũng sẽ tự nhiên hơn một chút. Cái ông chú trung niên đó luôn luôn bày tỏ thái độ lười nhác, dễ giận nhưng cũng mau nguôi, không khiến người ta cảm thấy áp lực. Trước mắt, trong bốn thành viên của Thanh Diệp, thì quan hệ của tôi và Nam Cung Diệu chắc là giống người xa lạ nhất. Nửa lạ nửa quen, trước giờ cũng có tâm sự một chút, nhưng chưa đến mức thiết lập tình thân thiết. Sau khi biết được gia thế hiển hách của Nam Cung Diệu, tuy tôi không có ý đu chân bám cẳng để nịnh bợ, nhưng trong lòng cũng thầm thấy mình không xứng tầm với người ta.
Lúc rời khỏi gia đình, chắc Nam Cung Diệu đã đến tuổi thành niên, có lẽ đã lên đến đại học. Phong cách cư xử của anh ta không giống những đứa trẻ bụi đời lớn lên từ hè phố. Ngô Linh cũng vậy, nhưng cô ấy dễ gần gũi hơn Nam Cung Diệu nhiều lắm.
Tôi nói xong là tỏ ý rời đi ngay.
Nam Cung Diệu mỉm cười, ngó lơ Nam Thiên, gật đầu nói với chúng tôi: “Về cẩn thận.”
Bốn người chúng tôi lặng lẽ quay người, đi về phía cầu thang.
Đằng sau, Nam Thiên kêu lên: “Đợi đã, mấy cậu lái xe đến đúng không?”
Giọng của anh ta rất vang, nên tôi không làm lơ được.
“Lái xe đến.” Tôi vội đáp: “Gặp lại sau.”
“Vậy cùng nhau xuống hầm đỗ xe đi. Bên này có thang máy xuống thẳng đưới đó nè.” Vừa nói, Nam Thiên vừa chỉ tay về một hướng nọ.
Tôi cạn lời.
Anh ta đã quyết lòng đu đeo theo chúng tôi rồi. Có lẽ anh ta không ngây thơ đến mức nghĩ rằng sẽ thu hoạch được chút thông tin gì đó từ chúng tôi, nhưng cái thái độ đối đầu với Nam Cung Diệu của anh ta cũng quá mức ấu trĩ.
Chân mày Nam Cung Diệu lập tức chau lại.
Nam Thiên cũng rất quyết đoán, thò tay đến, quàng lấy vai tôi, dáng vẻ như anh em thân thiết, còn xoay thân thể tôi quay lại một vòng.
Quách Ngọc Khiết “trượng nghĩa” ra tay ngay, lập tức đè chặt người tôi đứng yên tại chỗ.
Nam Thiên trước là không hiểu, dần dần thì vô cùng kinh ngạc.
“Xe chúng tôi không đỗ dưới hầm, mà đỗ ở bên ngoài.” Tôi nói.
Đây là nói thật.
Hầm của bệnh viện đã đầy xe, Gã Béo đành cho xe đỗ bên khu dân cư nằm đối diện bên kia đường.
“Tạm biệt.” Tôi nói.
Quách Ngọc Khiết liền lôi tôi một cái, làm tôi đau muốn chết, nhưng chỉ biết cắn răng mà chịu.
Nam Thiên bị lôi theo, loạng choạng mấy bước, càng tỏ ra kinh ngạc hơn.
Cũng may chuyện này đã di chuyển sự chú ý của anh ta, khiến anh ta không để mắt đến chúng tôi nữa.
Bốn chúng tôi liền nhanh chóng chạy đi, không màng đến thang máy, mà đi thẳng xuống cầu thang bộ.
Quách Ngọc Khiết vừa buông tay ra, tôi liền ôm lấy cánh tay mình.
“Em làm gì mà mạnh tay vậy. Anh ta cũng chẳng kéo mạnh mấy mà.” Tôi trách Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết lè lưỡi: “Làm sao em biết được? Chẳng phải vì em lo anh ta sẽ bám anh không chịu thả đó sao?”
“Mà hai anh em này cũng mệt thật.” Tí Còi vừa nói, vừa làm bộ đưa tay vuốt trán, cứ như đổ mồ hôi cả người vậy.
“Cái anh Nam Thiên này được chiều hư đây mà.” Gã Béo nói: “Nam Cung Diệu chắc chắn cũng rất đau đầu.”
“Nếu thực sự là trẻ trâu, thì đập một trận là chừa thôi. Đằng này…” Tí Còi lắc đầu.
Nam Thiên không phải trẻ con. Anh ta giẫm vào giới hạn của Nam Cung Diệu, có thể nói là không hề sợ hãi. Đương nhiên, cũng có thể là anh ta chưa biết mức độ nguy hiểm của thế giới quái dị, chưa từng nếm trải nỗi tuyệt vọng ấy, nên khá liều lĩnh.
“Gặp ma là sợ tối thôi.” Tôi nói, mà cũng đang mong là như thế.
Nhưng sợ là gặp ma rồi, Nam Thiên sẽ không sợ, mà còn bám anh mình chặt hơn.
Nếu như trong phim tình cảm, thì đây chính là mô tuýp sến súa kiểu như: “Em đi nhanh đi!; “Em không đi!, “Em đi nhanh đi mà!, “Không! Có đi thì cùng đi!”, “Anh đi không được nữa rồi. Em cứ đi trước đi!”, “Em ở lại, anh đi đi!”... sau đó là một chuỗi tình tiết lằng nhằng.
Nếu muốn có một kết thúc có hậu, thì chỉ có thể dựa vào sức mạnh của tình thân, mới có thể khiến hai người họ đột nhiên sinh ra sức mạnh cực lớn.
Nhưng tôi thấy hiện thực thường không ngọt ngào như vậy, mà cái kết có khả năng cao nhất vẫn là cả hai người đều đi đời.
E là suy nghĩ của Nam Cung Diệu cũng giống như tôi.
Như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Đây không phải là nhận thức chung do cùng là anh trai, mà là những tiếp xúc của tôi với thế giới quái dị đều là do người của Thanh Diệp dẫn dắt “nhập môn”, nên tôi bị ảnh hưởng từ họ rất nhiều. Quan điểm của họ trên căn bản chính là quan điểm của tôi.
Tôi đã sớm thấy buồn cho Nam Cung Diệu.
Đến lúc chúng tôi lên xe của Gã Béo, chuẩn bị về nhà, thì tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Số điện thoại này không hiển thị định vị, xem ra nếu không phải là phường lừa đảo thì cũng là số dân môi giới nhà đất.
Tôi cứ ngỡ là người có quyền tài sản nào đó, nên nghe máy ngay.
“Chào cậu Lâm, tôi là Nam Thiên.” Giọng nói sang sảng của Nam Thiên vang lên.
Khóe miệng tôi giật giât, trong đầu cũng có sợi thần kinh nào đó đang giật theo.
“Anh Nam Thiên à, anh thực sự nên nghe theo lời của anh mình đi. Những chuyện này rất nguy hiểm. Chúng tôi và anh trai anh đều bị ép vào đường cùng, mới đi trên con đường này, vùng vẫy mà cầu sống. Anh cứ sống cuộc đời bình yên không tốt hơn sao? Nếu anh cứ như vậy thì anh trai anh sẽ rất lo đấy.” Tôi cất giọng chân thành khuyên nhủ Nam Thiên.
Giờ khắc này tôi thật sự đã hiểu được sự phiền não của Nam Cung Diệu. Nếu em gái tôi làm như vậy thì tôi nhất định mỗi ngày sẽ buồn bực đến rụng tóc, ngủ không ngon.
“Tôi biết những chuyện các cậu đang làm rất nguy hiểm. Cho nên tôi mới muốn giúp một tay đấy!” Nam Thiên vừa cất cao giọng nói, thì liền hạ thấp giọng xuống: “Anh tôi có phải giữa đường gặp rắc rối lớn không? Tôi đã điều tra… trước đây tôi cũng đã từng điều tra rồi, hoàn toàn không tìm được anh ấy, một chút manh mối cũng không có. Năm ngoái là anh ấy đột nhiên xuất hiện đó… Sau khi xuất hiện, cũng rất khó mà biết được hành tung của anh ấy. Mãi cho sau chuyến gặp gỡ với các cậu lần trước, thì muốn tra ra đã dễ dàng hơn rất nhiều. Có phải… đây chính là chuyện thế giới thay đổi mà anh ấy nói không?”
Tôi khá ngạc nhiên khi Nam Thiên biết được nhiều chuyện đến thế, nhưng vẫn chọn cách im lặng.
Mà như thế thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Tôi thấy, nhưng thông tin ấy chẳng đáng ngại, nhưng điều quan trọng chính là, Nam Thiên đừng có nhúng tay vào nữa.
Nghe thấy tiếng thở gấp của Nam Thiên, tôi lại lên tiếng khuyên can: “Đến đây thì dừng lại được rồi đấy, Nam Thiên. Nếu anh cứ như vậy, trái lại sẽ khiến anh trai anh tổn thương thôi. Anh có thể tưởng tượng một chút, nếu một người bình thường khi đối diện với một con ma mà mình không thể nhìn và nghe thấy, sẽ bất lực biết bao nhiêu. Hoàn toàn bó tay. Chúng tôi có năng lực, ít nhất cũng có thể nhìn thấy ma, có cách đối phó được với những loài không phải người ấy. Anh thì không được. Đụng phải những thứ xảo quyệt, thì anh sẽ trở thành mục tiêu bị lợi dụng, để uy hiếp Nam Cung Diệu. Cái lẽ này chắc anh hiểu đúng không? Hơn nữa, nếu anh thực sự gặp nạn, còn vì Nam Cung Diệu mà gặp nạn, thì chắc chắn anh ta sẽ trách mình nhiều lắm, và cũng sẽ bị sốc nặng. Không phải tôi không thấu hiểu tâm tư của anh. Tôi cũng có người thân quan trọng của mình. Nếu thực sự yêu thương họ thì đừng làm những chuyện không cần thiết. Anh của anh biết rõ mình đang làm gì và cũng có được những người bạn đáng tin cậy. Anh ta… chắc hẳn sẽ bảo vệ được mình.”
“… Tôi hiểu rồi.” Nam Thiên trả lời.
Câu trả lời này khiến tôi thấy nhẹ lòng.
Chắc là xong chuyện rồi nhỉ?
“Thế, những chuyện ngoài rìa, ít nhất tôi cũng có thể giúp được chứ?” Nam Thiên lại xoay qua chuyện khác.
Tôi sững sờ.
“Các cậu đang tìm một người tên Lưu Miểu đúng không? Là bạn của anh trai tôi. Những năm đó, anh tôi đã cùng với người này và mấy người nữa sống chung với nhau. Tôi biết được họ đã lần lượt mất tích trong một khoảng thời gian dài. Chắc đã gặp phải tai nạn gì đó đúng không? Tôi không muốn anh mình gặp nguy hiểm, nên đã bỏ tiền, thuê thăm dò tình hình trước đây, chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?” Nam Thiên hỏi, giọng điệu rất chắc chắn.
Tôi giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Anh đã điều tra được gì?”
Nhóm của Nam Cung Diệu đã rà soát video trích từ camera quan sát lâu như thế, mà còn chẳng kiếm được manh mối nào. Nam Thiên chỉ vung tiền ra, là tra được ngay sao?
Nếu thực sự là vậy, thì Nam Thiên cũng đã vung tiền cho giới quái dị, nếu thế thì Ngô Linh đáng lẽ nên nhận được tin, nghe được gì đó mới đúng.
“Đương nhiên. Số tôi hên lắm, hên từ nhỏ cơ.” Nam Thiên tự tin nói.
Đây lại là cái lý do khỉ gió gì đây?
Lúc này, tôi cảm thấy anh ta đúng là một đứa trẻ trâu, đáng bị đè ra để đánh cho một trận thật nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.