Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1429: Linh hồn của diệp thanh




Tôi thực sự đã quá ghê tởm với những người này.
Trần Ái Hoa giả chết, đẩy người đến trước mặt chúng tôi, do chức trách vẫn còn, nên chúng tôi mới buộc lòng ra đối đáp.
Cái đám kia nhao nhao đáp trả, chúng tôi cũng phải thay phiên nhau lải nhải đôi câu với họ.
Chuyện này họ không có lý, xét về mặt luật pháp cũng không có chỗ chen chân, nhưng người ta đã muốn kiếm chuyện, thì chúng tôi không thể đuổi đi.
Người của Cục nhà đất đã ăn cơm xong, sau khi hóng chuyện một lát, bước đến vỗ vỗ vai chúng tôi, biểu hiện đồng cảm.
Ủy ban khu dân cư không rộng lắm, người của Cục nhà đất muốn đi ra để làm việc, nhưng đám người kia dứt khoát không tránh đường.
Cục diện vô cùng hỗn loạn, mạnh ai nấy nói, hình như đang đánh liều, hễ ai mất kiên nhẫn trước thì nhận thua.
Tôi cảm thấy đau đầu, nhỏ giọng xin lỗi người của Cục nhà đất. Bên đó tuy giận sôi, nhưng cũng rất thông cảm cho chúng tôi.
Bên ngoài ủy ban cũng đã tụ tập đông người, phần lớn đều là người quen.
Có một ông lão ở tòa nhà số 19 lớn tiếng mắng: “Các người làm trở ngại công tác của người ta, còn biết đúng sai không vậy! Mặt dày đến mức này, đứt dây thần kinh xấu hổ rồi hả!”
Bên ngoài đã có người theo đó rần rần lên.
Có người nhận ra Trần Ái Hoa, điểm đích danh mà chửi: “Trần Ái Hoa, cậu có phải đàn ông không vậy! Nhu nhược! Yếu đuối nên mới bị em vợ dắt mũi, nhà cho con trai ruột lấy vợ cũng bị người ta chiếm rồi! Sao không qua ở rể nhà họ Nghê luôn đi!”
Trần Ái Hoa im re, hình như đã quen với cảnh này.
Tôi tình cờ quay qua nhìn một cái, đồng thời nhân cơ hội nghỉ lấy hơi một chút, chợt nhìn thấy một bóng người trong đám đông bên ngoài.
Thân thể tôi lập tức cứng đờ.
Một người nước ngoài đội mũ bóng chày ngẩng đầu lên, hình như đang mỉm cười với tôi. Ngay sau đó, ông ta thò tay lên kéo vành mũ xuống, che mất hơn nửa khuôn mặt, lùi lại vài bước.
Là con ác ma!
Tôi thấy cả người lạnh toát, nhất thời chỉ biết siết chặt nắm đấm, nhìn sững nó, chứ chẳng làm được gì.
Lúc này tôi không có cách nào tiêu diệt được nó.
Nó đã tìm đến tận nơi, có nghĩa là nó đã biết tôi là ai và ở đâu rồi!
Sau lưng tôi đã có mồ hôi chảy xuống.
Cái bóng đó biến mất khỏi tầm mắt của tôi, chuyển qua góc mà tôi không thấy được.
Tôi cảm thấy nguy hiểm, muốn cảnh báo cho đám Tí Còi biết, nhưng lại sợ làm vậy sẽ khiến con ác ma chú ý tới họ.
“Cần giúp không?”
Một giọng nói vang ngay bên tai tôi, chui vào tai, luồn vào trong đầu tôi.
Tôi quay phắt đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặc ngơ ngác của một viên chức của Cục nhà đất.
Không phải anh ta nói.
“Có cần giúp tao giúp không? Chuyện này dễ lắm. Chỉ cần mày gật đầu, tao sẽ khiến cái đám phiền phức này biến mất hoàn toàn.”
Giọng nói đó lại vang lên, lần này còn nói nhiều hơn.
Tôi đã nhận ra, đây là giọng của con ác ma.
Nó đang giấu đi thân hình, tôi không thể nhìn thấy mà chỉ có thể nghe thấy nó nói.
Thân thể của tôi vẫn còn cứng đờ, cần cổ lại càng không dám quay lại.
“Không cần mày phải trả cái giá gì hết, lần này là giúp miễn phí. Chỉ cần mày gật đầu, thì tao sẽ giải quyết giùm mày cái đám rắc rối này. Chắc mày cũng hiểu, dùng cách của loài người để đối phó với loại dòi bọ này vừa lằng nhằng vừa kém hiệu quả, thậm chí là vô dụng. Đạo đức và pháp luật của chúng mày cũng chẳng thể quản thúc nổi đám dòi bọ như thế. Mà tao, có thể giúp mày xóa sổ mọi rắc rối.” Ác ma thì thầm bên tai tôi: “Từ xưa đến nay, ác ma được loài người sai xử, làm những việc mà loài người không tiện làm. Đây là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, là một phần của chuỗi sinh thái.”
Những lời nó nói vô cùng tà ác, nhưng không thể không công nhận, ác ma rất giỏi dụ dỗ con người.
Tôi biết nó rất nguy hiểm, nhưng vẫn không kìm được ánh mắt mình quét ngang qua người đàn ông bụng phệ và đứa con trai đang đắc ý của ông ta.
Pháp luật và đạo đức không kiềm chế được hạng người này, càng không thể ngăn cản.
Nhưng như thế không có nghĩa là thủ đoạn quái dị là biện pháp hay đáng được khuếch trương.
Tôi không thèm đếm xỉa đến ác ma, chỉ âm thầm tìm cách làm sao lén thông báo cho Ngô Linh biết chuyện này.
Có lẽ Ngô Linh không thể chạy đến kịp, đúng ra tôi phải tìm Diệp Thanh.
Tòa nhà số 6 sau cơn động đất đã bị phong tỏa. Nó đã bị xem là tòa nhà nguy hiểm, bên dưới đang giăng băng rôn nghiêm cấm của cảnh sát. Mà dẫu cho không có chuỗi băng rôn ấy, tôi cũng không thể nào chạy đi tìm Diệp Thanh ngay trước mặt ác ma được.
Càng tệ hại hơn là, lúc này tôi muốn rời khỏi ủy ban khu dân cư là việc khó trong khó. Người nhà họ Nghê đang chặn đường, cũng chẳng biết đến khi nào mới chịu bỏ cuộc.
Ác ma cất lên tiếng cười trầm đục, tràn đầy mỉa mai.
“Mày chưa nhận ra sự thay đổi của thế giới này sao?” Đột nhiên nó đổi đề tài, còn ngừng lại vài giây, giống như đang chờ câu trả lời của tôi.
“Thế giới này sẽ thay đổi. Trước đây, loài người thay đổi thế giới. Từ thời thị tộc bộ lạc hoang sơ, đến xã hội hiện đại sau cuộc cách mạng công nghiệp. Con người đã thay đổi chính mình, thay đổi tự nhiên, thay đổi toàn bộ thế giới. Ác ma bị loài người tàn sát, yêu quái bị đuổi khỏi thành phố, phù thủy pháp sự bị đưa lên giàn hỏa thiêu… Hiện tại, những thứ này đã đông đảo trở lại. Loài người bắt đầu say mê những quái vật ảo, game, điện ảnh… Con người dùng khoa học kĩ thuật để đưa những thứ mà tổ tiên mình tiêu diệt lên bàn thờ. Giới trẻ nghiện ngập những thứ huyễn ảo, vì chúng mà vung tiền, vì chúng mà cống hiến sức mạnh. Thế giới này lại phải thay đổi rồi.”
Giọng điệu của ác ma không hề kích động, cũng không giống đang diễn thuyết cao hứng và đanh thép, mà là một sự trần thuật đầy mỉa mai và trào phúng.
“Lần này, loài người đã không còn nắm quyền chủ đạo trong công cuộc thay đổi nữa đâu. Khặc khặc khặc… khặc khặc khặc… ha ha ha ha!”
Đột nhiên nó lại bật cười sang sảng, nhưng tôi lại nghe ra vẻ thê lương trong tiếng cười của nó.
Tôi cũng chẳng rõ nó đang lên cơn điên gì.
“Này, mày nên biết thuận theo thời thế, tham gia vào cuộc cách mạng này chứ?” Ác ma ngừng cười, dùng một giọng điệu đầy cám dỗ hỏi.
Tôi vẫn giữ im lặng.
Điều tôi muốn làm là thay đổi tất cả. Tôi thấy mình đồng tình với quan điểm của Diệp Thanh hơn và cũng hy vọng kế hoạch của Diệp Thanh có thể thành công.
Ác ma cũng được, ma quái cũng vậy, vẫn nên là những nhân vật hư cấu trong các tác phẩm, dưới ngòi bút của các tác giả, mới khiến người ta an tâm.
Ác ma hình như đã cảm nhận được thái độ của tôi, nên im lặng hồi lâu chẳng nói gì thêm.
Tôi bị ai đó nắm lấy áo, vừa ngước mặt lên, nhận ra gã thanh niên kia đã sấn đến trước mặt tôi.
Gã Béo đưa tay ra ngăn lại, nhưng gã kia vẫn giữ chặt áo của tôi.
“Muốn gì đây? Giả ngu đấy à? Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày không đền tiền, thì chuyện này chưa yên đâu! Mày có giả ngu cũng trốn không thoát! Mày tên gì? Tao muốn tìm lãnh đạo của tụi mày! Tao sẽ lên mạng vạch mặt tụi mày!” Gã ta liến thoắng một tràng.
“Bỏ tay ra! Đừng có lôi kéo. Có gì thì nói chuyện đàng hoàng đi!” Gã Béo định kéo gã kia ra.
Vừa rồi tôi chỉ lo nghe con ác ma nói, không nghe thấy họ cãi nhau. Nhưng ngẫm lại, nhưng gì họ nói cũng chỉ nhiêu đó.
Tôi cảm nhận một lát, thấy chẳng có gì dị thường. Ác ma đã im lặng hồi lâu. Có lẽ là thấy tôi không đồng ý, nên bỏ đi rồi. Tôi cũng mong là nó từ bỏ.
Đang định lên tiếng ứng phó tình huống trước mặt, tôi chợt nhìn thấy gã thanh niên kia run lên bần bật, hai mắt trợn to, nhìn sững sau lưng tôi.
Tôi có cảm giác hình như sau lưng mình vừa xuất hiện thứ gì đó.
Gã Béo cũng liếc qua, đôi mắt nhỏ cũng trừng lớn ra.
Thân thể tôi một lần nữa cứng đờ, không dám nhúc nhích.
“Á! Ác ma! Trời ơi ác ma!” Gã thanh niên hét to, buông tay ra bỏ chạy như một thằng điên.
Người đàn ông bụng phệ đứng đơ ra, không hề ngăn lại.
Cùng đến đây còn có mấy người phụ nữ. Trong đó có một cô gái trẻ, hình như là vợ của gã thanh niên kia, túm lấy tay của gã, chưa kịp lên tiếng đã bị gã hất mạnh tay ra.
Tôi nhìn gã ta, hình như thần kinh đã có vấn đề, xô những người trước mắt, liều mạng chạy ra ngoài. Tôi còn ngửi thấy mùi khai của nước tiểu, trợn mắt há mồm nhìn gã ta từ từ ngã quỵ xuống.
“Á… á.” Vợ của thanh niên kia đột nhiên cũng hét toáng lên, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
Xung quanh bắt đầu hỗn loạn.
Những người nhà họ Nghê hình như đã nhìn thấy hình dạng đáng sợ của ác ma, sợ đến mất hết lý trí.
Tôi nghe thấy có người đòi báo cảnh sát, gọi cứu thương và cũng có người thì vội vàng dạt ra, bảo có bệnh truyền nhiễm.
Tôi nhân cơ hội này quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy hình dạng của ác ma đã từng thấy trong cảnh mộng.
Không, so với cảnh mộng còn đáng sợ hơn.
Con ác ma này cao hơn hai mét, sừng trên đầu dính đầy máu thịt, da thô ráp, ánh mắt hung ác, vẻ mặt dữ tợn, trên thân nó đang phát tán ra hơi thở nóng rát. Tay nó đang cầm roi da, trên cổ đang đeo một cái vòng được kết bằng đầu người, bên chân có một con chó ba đầu hung dữ đi theo.
Đây là hình ảnh tiêu biểu của ác ma.
Nhưng so với trong điện ảnh và hoạt hình, thì chỉ luồng khí nóng phát ra từ trên thân ác ma, cũng đủ khiến người ta hãi hùng đến vỡ mật.
Tuy vậy, những cái khí thế này cũng quá dọa người.
Người nhà họ Nghê đều đã điên điên khùng khùng, không bình thường.
“Mày thấy không, tao đã bảo rồi mà, rất đơn giản.” Ác ma nói với tôi, giọng nói đã trở nên ồm ồm: “Thế giới này rồi sẽ khác. Sức mạnh kiếm dễ như chơi. Ha!”
Tôi lên tiếng: “Mày… muốn gì?”
“Đương nhiên là linh hồn. Linh hồn của loài người, linh hồn thật mạnh.” Nói xong, ác ma nhìn về một hướng nọ.
Tôi không cần nhìn theo nó cũng biết.
Nó đang nhìn tòa nhà số 6.
Nhìn Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Nó muốn linh hồn của Diệp Thanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.