Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1260: Định vị (1)




Âm khí sau lưng giống như một con mãnh thú đang thèm thịt người, lồng lộn gào rống trong lồng giam.
Tôi đã nghe thấy tiếng chuông thấp thoáng vang lên, gấp rút và không có tiết tấu, lại còn rất mạnh, hệt như chiếc chuông đang bị rung lắc dữ dội đến sắp vỡ tới nơi.
Chuyên gia tự tìm đường chết bị tôi lôi đi, hốt hoảng chạy ngay xuống tầng trệt, phóng thẳng ra khỏi tòa lầu, tôi mới buông tay anh ta ra.
Tôi quay người lại nhìn lên.
Âm khí đang trùm phủ tầng 6, trong mắt tôi nó giống như một đám mây hình nấm kì quái. Trong khoảnh khắc sắp bùng nổ thì bị ai đó định hình lại, kế đến là bị lôi đi, đám âm khí đột nhiên rút hết vào trong phòng nghiên cứu, không còn lưu lại một chút vết tích nào.
Leng keng – tiếng chuông vang lên văng vẳng và êm dịu, tất cả đã trở lại bình thường.
Bây giờ nghĩ lại mà tôi vẫn còn sợ, thở hắt ra một hơi.
Âm khí phà ra từ trong phòng nghiên cứu khác hẳn âm khí trên đường Quảng Nguyên. Âm khí ở đây nguy hiểm hơn rất nhiều, hung bạo hơn, giống như vừa ra đời đã tồn tại nhờ vào việc hủy diệt vậy.
Tôi đang rất lo lắng cho Diệp Thanh.
Tuy luồng âm khí kia đã bị trấn áp trở lại, nhưng ai biết được Diệp Thanh đã phải trả một cái giá như thế nào chứ? Vết rách to lớn trên tường bên trong phòng nghiên cứu, trạng thái suy yếu của Diệp Thanh, tôi vẫn còn nhớ như in trong đầu. Không khéo bây giờ Diệp Thanh đang rất yếu cũng nên.
“Này, anh là người trong phòng nghiên cứu à? Vừa rồi anh từ trong đó chạy ra đúng không?” Chuyên gia tự tìm đường chết đã thở đều trở lại, giọng nói đầy hứng thú kích động.
Xem ra anh ta đã bình phục từ sau sự kiện kinh hồn bạt vía, thừa sống thiếu chết ở nông trường bỏ hoang, không còn tỏ ra một chút dị thường nào. Đồng thời, có vẻ anh ta cũng chẳng cảm nhận được âm khí bên trong phòng nghiên cứu.
Tôi quan sát anh ta một lát, nhận thấy anh ta không có dấu hiệu lừa dối.
“Đúng không? Anh đừng sợ, tôi sẽ không tùy tiện để lộ ra ngoài đâu. Hầy, đúng lúc tôi cũng đang có việc. Vốn dĩ tôi đã bỏ qua manh mối này rồi.” Chuyên gia ù ù cạc cạc, nói năng không đầu không đuôi, nên chẳng biết rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì.
Tôi không muốn quan tâm đến anh ta, nhưng không thể mặc kệ anh ta được. Anh ta dai như đỉa, muốn không thèm đếm xỉa đến cũng không được.
“Tôi là nhân viên của Phòng Di dời, vì lý do công việc nên tôi có chìa khóa chỗ này.” Tôi nói với Chuyên gia tự tìm đường chết.
Chuyên gia tự tìm đường chết trợn to mắt, mở miệng cười nham nhở, nói với tôi: “Anh trai à, đừng vậy mà, tôi thực tình sẽ không để lộ ra ngoài đâu. Tôi chỉ muốn nhờ anh giúp một tí. Tôi muốn điều tra chỗ này, chỗ này ma quái lắm. Nếu anh giúp được tôi, thì anh muốn sao cũng được hết. Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi đây cũng lắm tiền lắm đấy. Tôi là một Streamer, chắc anh biết nghề này chứ nhỉ? Sự kiện lớn trước đây, cái vụ ma tác quái, cương thi ở cái nông trường bỏ hoang bên khu ngoại ô phía Tây đều là tôi làm đó.”
Tôi nghe đến đây, không khỏi chau mày lại.
Sự kiện đó làm không ít người bỏ mạng, bản thân anh ta cũng sợ đến khủng hoảng, bây giờ nhắc lại, anh ta cứ như người vô can vậy.
Tôi đánh giá anh ta lại một lần nữa, xác nhận là trên người anh ta không vấn đề gì, nhưng đó chỉ là trên thân thể, còn tâm lý chắc chắn có vấn đề.
Tôi nhớ đến Trịnh Ma Thiên, tâm trạng buồn bực lại trào ra.
Tôi xua tay với Chuyên gia tự tìm đường chết, cắt ngang lời anh ta, rồi bỏ đi ngay.
Chuyên gia tự tìm đường chết quả nhiên là một con đỉa, cứ lẽo đẽo sau lưng tôi, sau khi nhận ra tôi không nhận của đút lót, bèn hỏi qua chuyện của Thanh Diệp, kế đó là hỏi tôi vừa rồi sao mà chạy như ma đuổi vậy.
Tôi phiền muốn phát điên.
Lúc sắp tới ủy ban, trông thấy trước mặt có một người phụ nữ đi lại gần, bước chân tôi khựng lại ngay.
“Tổ trưởng Lâm.” Mặt phóng viên Viên của tuần san Thiên Hạ đầy kinh ngạc, nhìn tôi rồi nhìn qua Chuyên gia tự tìm đường chết.
“Phóng viên Viên, cô cũng quen người anh em này à?”
Phóng viên Viên gật đầu, ánh mắt vẫn lượn lờ quanh chúng tôi: “Tổ trưởng Lâm là tổ trưởng thuộc Phòng Di dời khu thôn Sáu Công Nông này, trước đây chúng tôi từng gặp nhau. Trong tay của tổ trưởng Lâm còn đang giữ chìa khóa của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.”
“Hả, người của Phòng Di dời thật à?” Chuyên gia tự tìm đường chết tỏ ra thất vọng, nhưng ngay lập tức đổi qua phấn chấn: “Tổ trưởng Lâm, vừa rồi anh nhìn thấy gì đó trong phòng nghiên cứu đúng không? Ma đúng không?”
Bấy giờ, đôi mắt của của phóng viên Viên cũng sáng lên.
“Tôi chỉ chiếu theo công việc chung, đến kiểm tra thử bên trong có ai trở về hay không mà thôi.” Tôi lạnh lùng đáp.
Chuyên gia tự tìm đường chết còn định nói nữa, nhưng trong ủy ban đã có hai bóng người đi ra.
Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu nắm tay nhau đi ra, lúc nhìn thấy chúng tôi thì đến hỏi thăm.
Quách Ngọc Khiết trừng mắt nhìn Chuyên gia tự tìm đường chết. Đương nhiên là cô ấy không ưa cái thằng cha thích lao đầu vào chỗ chết, lại còn làm liên lụy đến người khác này. Còn Trần Hiểu Khâu thì tỏ ra bình thường.
Chuyên gia tự tìm đường chết rụt cổ lại, tìm cách né tránh ánh mắt của Quách Ngọc Khiết.
Tôi thì cảm thấy khá bất ngờ, nhưng ngẫm lại mới nhớ ra, anh ta nay đã sống trong thôn Sáu Công Nông một thời gian để điều tra về chuyện của Thanh Diệp, nói không chừng là đã nghe kể về cô nàng lực sĩ Quách Ngọc Khiết.
Trong thôn Sáu Công Nông, phần lớn thời gian thì hình ảnh Quách Ngọc Khiết vẫn là một cô gái trẻ trung nhiệt tình và hoạt bát, rất được nhiều người già ưa thích. Có điều, năm ngoái có một lần cô ấy giúp một bà cụ xách đồ, sau khi thi triển một chút sức mạnh “thần thánh” của mình, ôm nguyên một thùng dầu ăn đi thẳng lên tầng năm mà không hề thở dốc, thì mấy dì mấy mẹ vốn đang nóng lòng muốn giới thiệu cậu này cậu kia cho Quách Ngọc Khiết đều tắt đài hết.
Tranh thủ thời gian rảnh, Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu ra ngoài mua ít đồ, họ đến chen ngang vào thì Chuyên gia tự tìm đường chết không thể nào tiếp tục lằng nhằng nữa, còn phóng viên Viên thì không hề có tác phong làm việc đu dai như đỉa giống anh ta. Tôi đúng lúc cũng đi vào ủy ban.
Tôi nghĩ nếu phóng viên Viên và tay Chuyên gia tự tìm đường chết này hợp tác với nhau, thì có chút không chân thực. Nhưng cả hai đều có tinh thần “mạo hiểm”, nếu chỉ lấy tính mạng mình ra mạo hiểm thì không sao, chỉ sợ là họ còn làm liên lụy đến những người vô tội nữa.
Nghĩ lại thì chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, thôi mặc kệ.
Sau khi tan làm về nhà, tôi mới nhớ đến câu nói sau cùng mà Diệp Thanh nói với mình.
Anh ta dặn tôi chuẩn bị thật tốt, để tối nay làm gì đó. Tuy anh ta nói chưa hết câu, nhưng tôi cũng có thể đoán được anh ta muốn nói gì. Chắc hẳn là chuẩn bị tối nay vào cảnh mộng, đến quốc lộ Quảng Nguyên lần nữa.
Nếu nhóm Ngô Linh đến khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu tôi vào cảnh mộng thì sẽ bớt nguy hiểm đi rất nhiều. Vốn dĩ có Diệp Thanh đồng hành, thì tôi không có gì phải sợ. Nhưng hôm nay trong phòng nghiên cứu vừa xảy ra chuyện đó, nên hiện tại tôi rất lo cho tình trạng của Diệp Thanh.
Tôi leo lên giường từ sớm, nhưng trăn trở qua lại mãi mà vẫn chưa ngủ được.
Cũng không biết lăn qua bao nhiêu lần, lúc tôi vừa nghĩ chắc đêm nay sẽ không vào cảnh mộng đâu, thì ý thức tỉnh táo của tôi chợt chìm vào bóng tối.
Tôi nghe thấy tiếng xe hơi, cảm nhận thấy một tâm trạng lo âu mãnh liệt.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy một chiếc xe van cũ nát. Trong xe có tất cả sáu người. Đối tượng mà tôi nhập vào đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu ở phía sau cùng, bên cạnh đang chất mấy chiếc túi vải chật cứng.
Năm người ngồi đằng trước đang cãi nhau, một người đang bảo chạy hướng Đông, một người lại đang bảo chạy tiếp tới rồi quẹo cua. Ba người còn lại, kẻ trách móc, người chửi thề, gã còn lại thì không ngừng than vãn. Đối tượng mà tôi nhập vào cũng không hề yên tĩnh, nhìn vào thì giống như đang can gián, nhưng thực ra là đang châm dầu vào lửa.
“Đủ rồi, tụi mày câm hết coi!” Người lái xe thắng gấp, quát to.
Trong xe liền trở nên yên tĩnh.
Người cầm lái ngửa mặt lên, rút thuốc ra châm lửa, nhưng người khác chép miệng một cái, cũng bắt đầu hút theo.
“Lão Tam, rốt cuộc là sao đây? Mày chỉ đường không sai đó chứ?” Tài xế phà khói, quay qua hỏi người đang ngồi bên ghế phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.