Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1259: Quốc lộ quảng nguyên (5)




Kế đến, admin đã kể lại chuyện này cho vợ của Trịnh Ma Thiên biết, cô ta cũng vô cùng hoang mang. Không lâu sau, cô ta đã chủ động liên lạc với anh ta, bảo người trong nhà đã nhận được cuộc gọi của Trịnh Ma Thiên. Sim của Trịnh Ma Thiên vẫn chưa bị hủy, nhưng cả sim lẫn máy đều nằm trong tay cô ta, hoàn toàn không có ai sử dụng đến. Chân tướng của sự tình đã rõ như ban ngày.
Dù không muốn tin, nhưng họ vẫn phải đưa ra kết luận, Trinh Ma Thiên đã biến thành ma, hơn nữa còn là một con ma đang tác quái, cực kì nguy hiểm.
Họ từ chối mọi liên lạc từ Trịnh Ma Thiên và sự tình trong nội bộ của họ đến đây là kết thúc.
Sau đó, quốc lộ Quảng Nguyên lại xảy ra nhiều tai nạn giao thông nữa.
Ly kì nhất chính là sự cố rơi xuống sườn núi. Một chiếc xe từ trong không khí hiện ra trên đỉnh núi Thái An, bị tông từ trên đỉnh lăn xuống chân núi, nổ tung. Cả nhà ba người trên xe đều chết ngay tại chỗ, đến lúc được phát hiện, thì chẳng biết sự tình đã xảy ra được bao lâu rồi. Cả gia đình này trước đó cũng chưa từng xuất hiện ở Tùy Ninh hay Mạnh Hương, mà là lái xe đến Từ Bộ, đồng thời biến mất ngay tại Từ Bộ.
Xem hồ sơ của ba người tử nạn, tôi không khỏi ngớ người.
Người lái xe, cũng là người cha và chồng trong gia đình ba người đó, tên là Lý Thạch. Chính là người ủy thác Lý Thạch mà Thanh Diệp đã từng nhận, anh ta đến nhờ Thanh Diệp điều tra về hồn ma của Triệu Trì.
Mà cái chết của Triệu Trì thì có liên quan đến Trịnh Ma Thiên.
Tôi nhớ lại những diễn biến trong cảnh mộng.
Trịnh Ma Thiên điên cuồng tìm người thế thân, kết quả là…
Nhưng mà sao lại là Lý Thạch chứ? Trịnh Ma Thiên và anh ta chưa từng gặp nhau, thậm chí còn không hề biết về sự tồn tại của nhau. Chỉ đơn giản là vì duyên cớ của Triệu Trì sao?
Nếu mà như vậy thì…
Mấy sự cố sau đó tôi đã không còn tâm trạng nào để xem tiếp.
Người của Thanh Diệp sau cùng đã viết ra một bài phân tích, nhìn cách hành văn thì chắc là do Ngô Linh viết.
Nội dung thế này: “Không cách nào tra rõ được diễn biến của sự tình lúc bấy giờ. Nhưng có thể đoán được, xe chở mấy bộ xương khô là nguồn gốc của mọi chuyện. Và tất cả mọi chuyện đều có kế hoạch từ trước. Ban đầu mỗi tháng một vụ chính là giai đoạn con ma đó bày binh bố trận. Về sau, quốc lộ Quảng Nguyên đã trở thành con đường ma, không cần nó phải nhọc lòng bố trí nữa, cũng đã có thể lấy mạng người ta. Hơn nữa, cùng với số lượng tăng lên liên tục của đám hồn ma bị kẹt trên đường, âm khí ở đường Quảng Nguyên mỗi lúc một thịnh, sức ảnh hưởng của nó mỗi lúc một mạnh hơn, quay lại chăm sóc con ma ghê gớm đó. Hiện đang nghi ngờ con ma đó ra đời trong khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên, đồng thời cũng trốn trong khu nghỉ dưỡng, lợi dụng địa danh ‘Quảng Nguyên’ để mở rộng địa bàn. Tình hình ở khu nghỉ dưỡng vẫn chưa có manh mối nào, cần phải đến thực địa điều tra. Còn các con đường, núi, sông có tên Quảng Nguyên khác, tạm thời chưa có gì dị thường.”
Trong đầu tôi bất chợt hiện ra một cái bóng.
Người dẫn đường…
Đây là một con ma tương tự như người dẫn đường.
Không, không chỉ là người dẫn đường. Những con ma thích chiếm cứ địa bàn, có ý định chiếm cứ địa bàn, đồng thời sáng tạo ra hiện tượng quái dị như thế, thì tôi đã gặp đến mấy đối tượng rồi. Người dẫn đường, Tống Tang, cái thứ mới… Có lẽ chúng đều là một loại mới nào đó.
Tất cả chân lông trên người tôi đều dựng đứng.
Tí Còi vỗ tôi một cái, khiến tôi còn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cậu ấy cũng giật mình, ngơ ngác hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi thở hắt ra một hơi, chuyển bảng thông tin Ngô Linh gửi qua cho đám Tí Còi xem, kể lại đại khái sự tình trên đường Quảng Nguyên.
Tí Còi tỏ vẻ sợ hãi, Gã Béo thì lo lắng, Quách Ngọc Khiết thì tức giận, Trần Hiểu Khâu đăm chiêu như đang suy tư gì đó.
“Nếu vậy thì đây có thể mới là một loài gì đó mới nổi lên, chứ không phải là hồn ma đơn thuần.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Loài mới?” Quách Ngọc Khiết ngạc nhiên nhìn qua Trần Hiểu Khâu.
“Ma, linh hồn đều là thứ mới sinh ra sau này. Bây giờ thứ này chính là ‘cái thứ mới’ của mới. Em đoán là, do sự xuất hiện của chúng, mới khiến cho Ông Trời phát sinh biến đổi. Tình hình thế giới đang nhanh chóng bị ác hóa, chắc cũng liên quan đến chúng.” Trần Hiểu Khâu nói.
Nghe rất có lý.
Dù là thay đổi về lượng sẽ dẫn đến thay đổi về chất, cũng phải thông qua một quá trình, tích lũy lượng đã. Giới quái dị chưa phát hiện ma quỷ trên thế giới đang tăng lên, nhưng tình trạng của Ông Trời thì mỗi lúc một tệ hơn. Mà Ông Trời không phải là người. Không phải người khi mắc phải một căn bệnh gì đó, rồi đột nhiên bạo phát. Mà dù cho có là người đi nữa, thì mắc bệnh thần kinh cũng sẽ không bỗng dưng mà mỗi lúc một điên.
Tôi gửi phán đoán của Trần Hiểu Khâu qua cho Ngô Linh. Ngô Linh đối với suy đoán này không đồng tình cũng không phản đối.
“Trước lúc đụng độ, chưa tận mắt chứng kiến, chúng tôi không cách nào đưa ra phán đoán.” Ngô Linh đã nói như thế.
Cái thứ mới đó hình như chỉ mình tôi gặp phải.
À, còn có Diệp Thanh nữa!
Đột nhiên tôi nhớ ra, Diệp Thanh có thể không chế năng lực của tôi, anh ta có lẽ luôn luôn để mắt đến tôi. Như vậy, những gì tôi thấy trong cảnh mộng, Diệp Thanh cũng sẽ thấy.
Diệp Thanh khẳng định kế hoạch của giới quái dị không thể thành công, đồng thời khẳng định năng lực của tôi mới là then chốt, phải chăng chính là vì điểm này? Không giống như tôi, nhìn thấy chỉ là nhìn thấy, cùng lắm thì miêu tả lại cho nhóm Ngô Linh nghe, để họ đưa ra phân tích. Còn Diệp Thanh, sau khi tận mắt nhìn thấy, bản thân anh ta liền có thể đưa ra kết luận rồi. Chắc là anh ta đã có câu trả lời từ lâu.
Bất giác tôi nhìn về phía tòa lầu số 6.
Gã Béo hỏi: “Anh Kỳ, anh muốn đi gặp Diệp Thanh à?”
Tôi chần chừ một chút rồi gật đầu.
Qua ý tứ của Ngô Linh, có lẽ cô ấy đang chuẩn bị đến khu khỉ dưỡng Quảng Nguyên. Mà như thế thì rất nguy hiểm, chuyện này nhất định phải báo cho Diệp Thanh một tiếng.
Tôi dặn đám Tí Còi một tiếng, rời khỏi ủy ban khu dân cư ngay, đến thẳng tòa lầu số 6.
Khung cảnh trong và ngoài phòng nghiên cứu vẫn như ngày nào. Tôi gọi tên Diệp Thanh nhưng chẳng thấy ai trả lời, đành giống như trước đây, ngồi một mình kể lại chuyện xảy ra ở quốc lộ Quảng Nguyên và khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên.
Kể hết mọi chuyện, hiển nhiên tôi sẽ báo lại ý định của Ngô Linh.
“… Cô ấy bảo cần phải đến hiện trường điều tra, chắc là…”
“Bảo cô ấy ở lại Dân Khánh.”
“… tự mình chuẩn bị… Hả?” Tôi không ngờ Diệp Thanh thình lình ngắt ngang lời tôi.
Không nhìn thấy bóng của Diệp Thanh, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự xao động của âm khí.
Hình như anh ta đang kiềm chế cảm xúc.
“Bảo cô ấy ở lại Dân Khánh.” Diệp Thanh lặp lại một lần nữa, ngữ khí cứng cỏi hơn hẳn, giống hệt như ra lệnh.
“Nguy hiểm lắm sao?” Tôi do dự hỏi lại: “Nhưng mà, cứ bỏ mặc như vậy…”
Bất chợt tôi cảm nhận được một ánh mắt bén ngót đang nhìn mình.
Toàn thân tôi cứng đơ, bất chợt nhận ra Diệp Thanh đang đứng sau lưng tôi. Tôi lập tức như bị dí dao sau lưng, không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám nói gì thêm.
Diệp Thanh đang tỏa ra một luồng âm khí tràn đầy sát ý.
“Bảo họ, ở lại Dân Khánh. Ngay.” Diệp Thanh nói từng lời rõ ràng.
Tôi luống cuống rút điện thoại ra, gọi cho Ngô Linh: “Diệp Thanh bảo tôi nói với mọi người, mọi người phải ở lại Dân Khánh, không được đến núi Quảng Nguyên.”
Tôi quýnh quáng nói như hét vào điện thoại.
Đầu dây bên kia, Ngô Linh vẫn chưa có phản ứng nào.
“Ngô Linh?” Tôi thấp thỏm kêu lên.
Diệp Thanh vẫn đang sau lưng nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi biết rồi.” Giọng Ngô Linh rất bình tĩnh: “Mở loa ngoài lên, để tôi nói chuyện với anh ấy.”
Tôi liền ngoan ngoãn mở loa ngoài lên.
Giọng Ngô Linh vang lên trong điện thoại của tôi: “Diệp Tử, sao anh lại chết vậy?”
Cô ấy vừa dứt lời, tôi liền ngơ ngác.
Diệp Thanh không trả lời.
“Đến cả chúng tôi mà cũng không được biết sao?” Ngô Linh lại hỏi một câu nữa.
Diệp Thanh vẫn im lặng.
“Tôi biết rồi.” Ngô Linh nói.
Chẳng biết là cô ấy đã biết cái gì. Tôi thực sự chỉ muốn hỏi cô ấy ngay.
Ngô Linh đã ngắt cuộc gọi.
Chịu hết nổi, tôi khẽ quay đầu lại, muốn xem thử ánh mắt Diệp Thanh đang nhìn mình. Nhưng tôi đã kịp nhớ ra, tôi không nhìn thấy được anh ta.
“Cậu chuẩn bị cho tốt đi. Tối này liền…” Diệp Thanh lên tiếng.
Nhất thời tôi chưa kịp hiểu, đến lúc thoáng hiểu ra thì đã cảm thấy âm khí trong phòng đã biến đổi.
Tôi bị ai đó lôi dậy, “đùng” một tiếng, cửa phòng nghiên cứu mở ra. Mà tôi trực tiếp bị đẩy ra khỏi đó, eo đập lên thành lan can trên hành lang, đau muốn tắt thở.
Tôi chụp lấy thành lan can, gượng đứng dậy. Cánh cửa phòng nghiên cứu đã đóng sầm lại.
Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có ai đó đang đứng trên cầu thang.
Lại là một gương mặt quen thuộc – Chuyên gia tự tìm đường chết.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau, tôi vừa định lên thì cảm nhận được âm khí bên trong phòng nghiên cứu đang cuộn trào dữ dội.
Nén cơn đau bên hông, tôi lao xuống cầu thang, đồng thời đẩy Chuyên gia tự tìm đường chết cùng xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.