Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1243: Mã số 013 – Lái xe gặp ma (4)




“Có thể xin phương thức liên hệ của người thân nạn nhân không?”
“Chuyện này… để tôi liên lạc cho họ, rồi họ tự liên lạc đến các cô cậu được không? Những thông tin này chúng tôi không tiện tiết lộ.”
“Vậy cũng được. Vô cùng cảm ơn ông.”
Ngày 26 tháng 7 năm 2002, chưa phát hiện được hồn ma của Triệu Trì.
Ngày 27 tháng 7 năm 2002, phân tích file ghi âm. File ghi âm 01320020724G.wav.
“… Rè rè… Không biết là ai đốt, nhưng chắc không phải người nhà của người đó đâu…”
“Không có âm thanh. Xem ra không ổn rồi. Hồn ma này không phải luôn ở chỗ ấy.”
Ngày 27 tháng 7 năm 2002, nhận cuộc gọi của vợ Triệu Trì là Tôn San. File ghi âm cuộc gọi 200207271132.mp3.
“A lô, xin chào.”
“Chào cô, chuyện là… tôi là vợ của Triệu Trì… Cảnh sát giao thông bên Từ Bộ đã liên lạc, báo với tôi có phóng viên muốn phỏng vấn.”
“Vâng ạ, chúng tôi là phóng viên của nhật báo Huy Châu. Xin chào bà Triệu.”
“Xin chào, tôi tên Tôn San, cứ gọi tên tôi là được rồi.”
“Vâng. Bà có thể kể cho chúng tôi biết một chút về chuyện của ông Triệu được không?”
“Ừ… Tôi biết các cô muốn hỏi chuyên đêm hôm đó. Nhưng thực ra tôi biết cũng không nhiều… Sau khi Triệu Trì lấy tôi, anh ấy luôn luôn bận rộn với công việc. Anh ấy tốt nghiệp cao đẳng chưa được mấy năm đã mở công ty. Tôi thì lúc anh ấy vừa tốt nghiệp, thông qua giới thiệu đã quen anh ấy. Người giới thiệu vốn là người trong công ty cũ của anh ấy. Tôi nhỏ hơn anh ấy một tuổi và chỉ học trung cấp nghề. Anh ấy khá… khá xem thường tôi. Nhưng do gia đình anh ấy hối thúc, nên sau khi chúng tôi hẹn gặp nhau vài lần, thì đã tiến đến hôn nhân ngay.”
“Vâng.”
“Cho nên, chuyện… anh ấy mở công ty, chuyển nhà máy, tôi đều không rõ lắm. Anh ấy không nói với tôi những chuyện này, cảm thấy có nói cũng như không, cảm thấy tôi không hiểu. Tôi… tôi chỉ chăm nom trong nhà, chăm sóc cả nhà lớn bé, hệt như người ở vậy… Anh ấy bên ngoài… bên ngoài không có bồ nhí, chỉ là bận bịu với công việc thôi. Tôi cũng không khuyên gì được… Nhưng chuyện đó… Chiều hôm ấy, anh ấy nói phải đi Mậu Lăng gấp. Tôi bảo trễ quá, dù chạy cả đêm cũng phải đến tận ngày mai mới đến. Tôi bảo anh ấy gọi thêm một người nữa cùng đi, bằng không thì mua vé tàu hỏa mà đi. Anh ấy còn mắng tôi một trận, bảo tôi chỉ biết tiêu tiền, chứ đâu biết kiếm tiền vất vả thế nào, không biết người trong công ty và trong xưởng đều đang làm việc, đâu có ai rảnh mà đi với anh ấy chứ? Tất cả đều có việc phải làm. Hằng ngày tôi chăm lo cho cả gia đình, bản thân cũng có việc của mình, anh ấy lại không nói cho tôi biết, thì làm sao tôi biết anh ấy đang bận rộn chuyện gì? Tôi đã có lòng khuyên, nhưng anh ấy không nghe… Mà thường ngày anh ấy rất chú ý đến an toàn, trước đó lái xe chưa hề gặp phải chuyện gì. Anh ấy nói với tôi như thế, nên tôi cũng thôi luôn. Tôi thực sự không ngờ… cha mẹ chồng bây giờ vẫn còn trách tôi… Nhưng tôi còn cách nào chứ?”
“Xin bà bình tĩnh lại. Đừng vội, chuyện này hoàn toàn không phải lỗi do bà, chúng tôi đều rất rõ.”
“Phù…”
“Vừa rồi bà nói, khoảng thời gian ông Triệu bận rộn với công việc của công ty, hôm đó đã lái xe một thời gian dài, chạy suốt cả đêm, đúng không?”
“Ừ. Cảnh sát gọi điện, bảo tôi đi… đi nhận xác… Tôi cứ ngỡ ai đó đang đùa ác, tôi không hề tin. Sau đó vẫn chưa yên tâm, bèn gọi điện cho anh ấy, nhưng điện thoại đã khóa. Cảnh sát gọi đến lần nữa… tôi bèn gọi anh tôi cùng đi qua. Tôi không dám báo cho người nhà biết. Đang yên đang lành, nói mất là mất sao, làm sao mở miệng ra nói cho được chứ? Tôi muốn qua đó xem trước thế nào đã… Tôi còn nghĩ bụng không biết có nhầm lẫn gì không… Lúc đến nhà xác, vừa nhìn thấy… trước khi vào nhà xác, cảnh sát đã cho tôi xem di vật, các giấy tờ này nọ. Có cả một chiếc áo… vấy máu. Lúc đó tôi đã phát hoảng rồi. Vào nhà xác, nhìn thấy bộ dạng anh ấy… nát bét… phần dưới hệt như bị thối rữa, phần đầu vỡ nát. Cảnh sát nói với tôi cái gì, tôi cũng chẳng nghe thấy. Anh tôi ở cùng với tôi, rất lâu sau tôi mới dần tỉnh táo trở lại.”
“Cảnh sát đã thông báo với bà, ông Triệu do lái xe quá sức mới dẫn đến tai nạn đúng không?”
“Cũng không phải nói thế. Họ chỉ kể tình hình ở hiện trường, chủ yếu là anh tôi nghe, chứ tôi đâu có hiểu những chuyện ấy. Không có thứ gì khác cả… không có vết tích va chạm với xe khác. Khi lái xe, anh ấy luôn rất cẩn thận. Họ có hỏi tôi anh ấy lái xe được bao lâu rồi. Họ điều tra được xe mang biển số của Huy Châu. Tôi cứ biết sao thì nói vậy. Nói tới nói lui thì cũng cảm thấy như vậy. Tôi cũng cảm thấy… Nhưng anh ấy cực kì cẩn thận mà, xưa giờ luôn rất cẩn thận. Tuyến đường đó không phải chưa đi lần nào, đã đi rất nhiều lần rồi, đi từ cái lúc mà khu dân cư đó chưa được xây lên, chưa có đèn đường cơ. Anh ấy không kể tôi nghe chuyện này, nhưng anh tôi thì biết, quan hệ giữa họ cũng rất khá. Anh tôi làm bên vận tải, cũng có giúp anh ấy lôi kéo quan hệ cho công ty. Anh tôi bảo, ban đầu không có đèn đường nên rất cẩn thận, sau này có đèn rồi thì trở nên lơ là. Cảnh sát cũng có ý như thế. Hơn nữa trước đây anh ấy chưa hề chạy xe nửa khuya như vậy… Có lẽ chính là… Cha mẹ chồng oán tôi miệng quạ đen. Trước đó không nói gì, thì không hề xảy ra chuyện. Lần này vừa nói thì có chuyện ngay… Tôi hoàn toàn không có ý đó. Tôi cũng chỉ vì lo lắng cho anh ấy thôi…”
“Bà đã hỏa thiêu thi thể của ông Triệu ngay tại chỗ?”
“Ừ… không dám đưa về. Xe anh tôi nhỏ, không chứa nổi quan tài. Taxi chuyên dụng nghe nói đến vận chuyển xác chết thì đều không chịu đi. Trả bao nhiêu họ cũng không chịu. Xe của nhà tang lễ bên đó cũng không đồng ý đưa đi, vì thấy xui xẻo. Anh ấy… anh ấy tông đến mức thân thể trở nên như vậy… Sau đó mới quyết định đem thiêu luôn. Nếu đưa về, người lớn tuổi trong nhà mà nhìn thấy thì cũng không hay. Nên đành thiêu tại chỗ luôn.”
“Sau đó có gặp phải chuyện gì không?”
“Cha mẹ chồng oán trách tôi, mà chuyện của công ty cũng cần phải xử lý. Tôi không rành, cha mẹ chồng cũng vậy. Giám đốc công ty của anh ấy thì muốn trốn tránh… chỉ có anh tôi là chịu qua giúp tôi. Mà thực ra anh ý cũng không rành lắm. Cha mẹ chồng còn nghi ngờ tôi trộm tiền. Con trai của chúng tôi đã lớn đến thế, tôi có trộm tiền cũng chẳng phải cho cháu của họ sao? Tôi… tôi cũng cảm thấy rất mệt… Đã gần nửa năm, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong. Còn có chuyện người ta đến đòi nợ nữa chứ… Nếu biết trước như vậy, thì hôm đó kiểu nào cũng không cho anh ấy đi rồi. Thế nhưng… thế nhưng ai mà ngờ…”
“Mạo muội hỏi một câu, sau khi ông Triệu qua đời, bà có gặp phải chuyện gì kì lạ không ạ? Ý tôi là… kiểu như ma quỷ chẳng hạn?”
“Sao cơ?! Các cô… báo các cô sao lại…”
“Chuyện là vậy. Lúc chúng tôi đến hiện trường tai nạn phỏng vấn, thì nhận được phản ánh có ma quỷ quấy phá của những hộ dân gần địa điểm xảy ra vụ tai nạn. Tiếng động phát ra do vụ tai nạn hôm ấy rất lớn. Sau ngày hôm đó, mãi cho đến hiện tại, nhưng hộ dân bên đó đều thường xuyên nghe thấy tiếng xe đụng. Họ cũng đã nghĩ ra một số cách để giải quyết, nhưng đều vô dụng. Hỏi bà như thế có lẽ khá là mê tín và phản khoa học. Nhưng chúng tôi vẫn muốn biết, bà có gặp phải tình huống tương tự không? Chúng tôi cũng hy vọng có thể viết một bài có nội dung điều tra sâu sắc. Nhìn vào thì giống như một hành vi mê tín, nhưng đằng sau có thể là bệnh chứng về tâm lý và thần kinh.”
“Tôi không có, thời gian này tôi bận lắm. Cha mẹ chồng cứ bảo nhớ anh ấy. Con trai tôi cũng… nhưng chuyện đó… chắc không liên quan đến chuyện mà cô nói đâu. Tôi nghĩ chắc cũng như cô vừa nói, vấn đề của tâm lý… Tôi không dám xem hình, nhưng anh tôi thì có xem. Lúc cảnh sát trình bày với chúng tôi, có cho xem vài bức ảnh, để giải thích tình hình… Tôi còn nhớ cảnh sát đó cũng có nhắc đến, lúc ấy có người sống gần đó vừa nhìn thấy đã ói ngay…”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn bà Tôn.”
“Không cần không cần. Tôi cũng chẳng có ai để tâm sự những chuyện này. Có thể giãi bày hết, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều lắm. Cảm ơn các cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.