Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1238: Móng tay (2)




Tôi nhanh chóng nhận ra, luồng âm khí mới xuất hiện này là của Tháng Mười.
Thế nhưng, tôi chưa kịp nhận thức rõ tình hình, thì ngón tay Tháng Mười đã bị nhấc lên và kế tiếp thì giống hệt chuyện của anh Ngũ.
Thân thể Tháng Mười cũng bị trói lại, không thể động đậy được. Nhưng giọng nói của anh ta thì lại xuất hiện giữa không khí, không hề phát ra tiếng khóc nghẹn ngào như anh Ngũ.
“Sao cô lại… đột nhiên trở nên…” Giọng nói Tháng Mười liên tục đứt quãng.
Anh ta chưa kịp nói hết câu, thì tôi đã nhận thấy cảnh vật trước mắt mình lại thay đổi.
Tôi đã ra khỏi cảnh mộng, trở lại phòng nghiên cứu. Chưa kịp định thần, thì qua khóe mắt, tôi đã thoáng thấy thứ gì đó trên bàn trà.
Cúi đầu nhìn xuống, nhận ra móng tay trên bàn trà đã nhiều hơn.
Những cái móng tay đầy máu…
Tôi rùng mình, quay phắt qua nhìn Diệp Thanh ở phía đối diện.
Anh ta vẫn im lặng, tư thế ngồi cũng không đổi.
Lát sau, một chiếc móng tay trên bàn trà đã trở nên trong suốt, rồi từ từ biến mất. Âm khí của Lý Mặc Tiên cũng dần tan.
Tôi thất thần hỏi: “Sao Lý Mặc Tiên... lại đi… Anh… vì lúc đó anh đã…”
Tôi chợt nhớ ra một sự kiện mà mình đã bỏ sót trước đây.
Diệp Thanh có thể sử dụng năng lực của tôi, nhưng không có nghĩa là năng lực của chính anh ta biến mất.
Năng lực của Diệp Thanh là một loại năng lực kích thích tăng cường bị động, mà không phải kích thích cho chính mình, mà là kích thích ma quỷ trong một phạm vi nhất định. Có hiệu quả cho tất cả mọi sự vật quái dị có liên quan và cũng sẽ khiến cho ma quỷ trở nên mạnh hơn.
Trong này, có lẽ đang hàm ẩn một ý nghĩa không dễ nhận thấy được.
Loại kích thích tăng cường này, ở bất kỳ một mức độ nào cũng là một loại ác hóa.
Sau khi cái thế giới này thay đổi, thì mức độ “ác hóa” này e là còn nghiêm trọng hơn.
Lỗ chân lông trên người tôi đều dựng đứng.
“Nghĩ thông rồi chứ?” Diệp Thanh hỏi tôi.
Tôi cứng ngắc gật đầu.
Diệp Thanh không thể tùy tiện đi lung tung, cũng không thể tùy tiện ra tay, vì sự xuất hiện của anh ta sẽ khiến cục diện trở nên tồi tệ hơn.
Tôi cảm thấy khá xuống tinh thần, ngã người dựa lên ghế sofa.
“Đừng có nghĩ đến chuyện lười biếng, cũng đừng nghĩ đến chuyện trốn chạy. Chẳng ai có thể chạy thoát khỏi cái thế giới này được đâu.” Diệp Thanh cười lạnh: “Mà có chạy thoát thì cũng chưa chắc là chuyện tốt.”
Tôi nhìn Diệp Thanh hỏi: “Thế cái kế hoạch đó thì sao? Nó do giới quái dị vạch ra…”
Diệp Thanh cười khẩy một tiếng, cắt ngang câu nói của tôi.
Tôi không thấy bất ngờ khi Diệp Thanh chế nhạo cái kế hoạch ấy. Cái kế hoạch mà tôi mô tả cho Diệp Thanh nghe không phải là toàn bộ của kế hoạch, mà chỉ có thể gọi là một phương hướng. Nếu kế hoạch thực sự được thi hành, thì chắc chắn sẽ kéo theo vô số chi tiết. Mà trong đó toàn là những nguyên lý phép thuật tôi vốn không biết gì.
Thái độ của Cổ Mạch chắc cũng có thể đại diện cho thái độ của Ngô Linh. Có lẽ họ đánh giá rất cao kế hoạch ấy.
Đợi đã…
Đột nhiên tôi nhớ ra, Ngô Linh trước giờ chưa hề bảo tôi có thể buông bỏ được rồi, không hề báo cho tôi biết tôi đã có thể nhẹ lòng mà sống, không cần tiếp tục lo lắng về sự kiện này.
Tôi bất giác chau mày.
Diệp Thanh đổi thế ngồi và cũng dựa ra sau nhiều hơn.
“Kế hoạch ấy không thể nào thành công được đâu. Cứ làm tốt chuyện cậu phải làm đi.” Diệp Thanh không hề giải thích, chỉ đưa ra một kết luận và cho tôi một mệnh lệnh.
Tôi tiếp tục im lặng.
“Không cần nặng lòng về những người bị cậu hại chết. Đó chỉ là trả học phí mà thôi.” Giọng Diệp Thanh nhẹ nhàng như không.
Tôi siết chặt nấm đấm, nhìn chằm chằm Diệp Thanh: “Tôi không có cách nào… Không phải tôi trách anh, nhưng để có được thái độ như hiện tại, anh cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Tôi…”
“Vậy thì cứ tiếp tục trải nghiệm.” Diệp Thanh nói: “Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn và cũng đừng đeo lên người những gánh nặng không đâu. Cậu không nhất thiết phải cứu tất cả. Chắc tôi đã từng nói với cậu rồi, cái cậu cần thay đổi là quy tắc của thế giới này.”
Tôi vẫn đang siết chặt nắm đấm, móng tay muốn bấm thủng cả da thịt.
“Nếu cậu thật sự thay đổi được thế giới, thì những thứ này đều sẽ được làm lại.”
Tôi vô cùng kinh ngạc, trợn to hai mắt.
“Một thế giới từ lúc bắt đầu cho đến lúc sụp đổ đều không hề có ma quỷ, một thế giới chấp hành một quy tắc tử vong khác. Cậu có thể hiểu như kinh – vĩ tuyến của thế giới bị biến động vậy. Đến lúc đó, có thể chưa có cậu, cũng chưa có tôi, tất cả chúng ta đều chưa ra đời và cũng không cần bàn đến cái chết của một số người.” Diệp Thanh nói.
Tôi cảm thấy lo sợ.
Lời của Diệp Thanh không phải tôi không hiểu, chỉ là xưa nay tôi chưa từng suy nghĩ kĩ càng.
Đó là một chuyện quá xa vời.
Ý tưởng ban đầu là tôi sẽ đi tìm một con ma thật cổ xưa, rồi thông qua nó xuyên đến thời kì ma quỷ vừa xuất hiện và thay đổi cái quá khứ ấy. Muốn tìm một con ma như thế thì vô cùng khó khăn. Lần gần đây nhất là Diệp Vấn. Nhưng tôi đã phá hỏng. Có lẽ trong tương lai, vĩnh viễn sẽ không thể nào có được một cơ hội nào như thế nữa.
Xưa nay tôi cũng chưa hề suy nghĩ kĩ, nếu thật sự đã có một kế hoạch như vậy, thì sau khi tôi thay đổi được thế giới, sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế giới bị tôi thay đổi trước giờ, có người sẽ sống lại, có người chết đi, một số ít người sẽ có thêm một đoạn kí ức, chỉ như thế mà thôi.
Nhưng nếu như tôi thay đổi cả một thế giới, thì sẽ dẫn đến việc, tất cả đều phát sinh thay đổi…
Tình huống này đã không còn là “có người sống lại, có người chết đi” nữa rồi.
Thứ hiện ra trong đầu tôi đầu tiên chính là một tình tiết trong một bộ phim nào đó. Nhân vật chính sở hữu năng lực tương tự như tôi, vì muốn cứu được người yêu đã thay đổi cả thế giới. Nhưng cuối cùng thì người yêu đã biến mất hoàn toàn như chưa bao giờ tồn tại.
Tôi mở miệng, định nói gì đó nhưng lại chẳng biết nói từ đâu.
“Tại sao…” Tôi chỉ có thể đưa ra một câu hỏi.
Tại sao Diệp Thanh có thể bình tĩnh như không mà nói ra những lời này? Anh ta đã đoán được tình huống này từ lâu và tự tin là mình sẽ không biến mất, hay là anh ta hoàn toàn không đặt nặng chuyện này? Diệp Thanh chỉ mong muốn sáng tạo ra một thế giới mới tốt đẹp hơn? Vĩ đại đến thế sao?
Tôi đưa mắt nhìn sững Diệp Thanh.
Tuy tôi không thấy được diện mạo của anh ta, mà chỉ có thể nhìn thấy vết lõm trên ghế sofa.
Tôi muốn có được một câu trả lời, để lấy đó làm điểm tham khảo. Bây giờ tôi đã không tài nào giữ được bình tĩnh nữa rồi, tôi cảm thấy sợ hãi. Một thế giới tốt đẹp hơn mà tôi hằng mong muốn, tuyệt đối phải có gia đình và người thân tôi tồn tại. Dù cho có hy sinh chính mình, dù tôi vẫn chưa được sinh ra đời, thì họ vẫn phải còn tồn tại. Nhưng nếu đổi lại một tình huống khác thì sao? Tôi vẫn được sinh ra bình thường, nhưng không có em gái, không có đám Tí Còi và bao nhiêu người thân quen khác… Tôi thực sự cảm thấy sợ hãi vì chuyện này.
Diệp Thanh trả lời: “Đó là một khả năng. Còn một khả năng khác, là tất cả chúng ta đều còn tồn tại và cái thế giới này chỉ bị rút mất nhân tố “quái dị” đi thôi. Người bị ma quỷ giết chết, có lẽ sẽ vẫn sẽ chết, nhưng chết vì tai nạn, thậm chí là chết vì bị mưu sát, nhưng tuyệt đối không phải là bị ma giết.”
“Tôi không hiểu…” Tôi lắc đầu.
“Cậu đã tiếp xúc với Ông Trời của thế giới này. Tiếp xúc với quy tắc của thế giới này rồi, mà vẫn chưa hiểu ra sao? Nó thích cái thứ gọi là ‘vận mệnh’. Bất luận là có ‘quái dị’ hay không, thì quy tắc tối căn bản của thế giới này vẫn là ‘vận mệnh’. Tất đã được định sẵn, tất cả đều có nhân có quả. Thiếu đi nhân tố “quái dị”, cũng chỉ là thiếu đi yếu tố sắp đặt và trùng hợp mà thôi. Ngay tại chỗ này, cô gái đó đã bảo với tôi rằng cô ta tin vào vận mệnh. Một con người, vừa ra đời đã được định sẵn sẽ tiếp nhận sự giáo dục như thế nào, lớn lên sẽ trở thành một người ra sao, làm công việc gì, có quan hệ xã hội như thế nào và kế đó là sẽ kết hôn với ai, rồi dùng cách nào để dạy dỗ con cái… Cứ thể mà tuần hoàn tiếp. Truy ngược về quá khứ, thì cũng như vậy thôi. Trong đó, có vài nhân tố ngoài ý muốn, đối với từng cá thể sẽ sản sinh ra những khác biệt to lớn, nhưng xét trên tổng thể là toàn thế giới thì nó vô cùng bé nhỏ.”
Tôi hiểu, điều mà Diệp Thanh nói, chính là những lời mà Trần Hiểu Khâu đã từng nới với tôi.
Đó là chuyện xảy ra gần một năm về trước. Lúc đó Trần Hiều Khâu vẫn còn khá nghi ngờ về sự tồn tại của ma quỷ. Nhưng cô ấy tin vào thuyết vận mệnh tất nhiên. Nhận thấy mấy người chúng tôi tụ họp lại một chỗ, đảm nhận công tác di dời giải tỏa ở thôn Sáu Công Nông, gặp nhóm Thanh Diệp, tất cả đều là do vận mệnh. Như Diệp Thanh đã nói, hoàn cảnh gia đình của mấy người chúng tôi sẽ quy định chúng tôi tiếp nhận sự giáo dục như thế nào, tính cách ra làm sao. Tôi và đám Tí Còi đều thi vào trường tổng hợp khá có tiếng ở Dân Khánh này, sau đó thuận theo xu thế và suy nghĩ của cha mẹ học đại học Pháp luật & Chính trị, sau khi tốt nghiệp thì thi vào ngành công chức, vào làm việc trong ban ngành của chính quyền, đúng lúc công trình di dời giải tỏa khu thôn Sáu được vận hành và lẽ tất nhiên là chúng tôi được điều vào Phòng Di dời để làm việc… Đây không hẳn là những chuyện tuyệt đối sẽ xảy ra. Chỉ cần bất cứ người nào trong chúng tôi thi cử trục trặc, thiếu một điểm thôi, thì tình hình sẽ khác hẳn. Nhưng đây đích xác là một chuỗi sự kiện có khả năng xảy ra cao nhất.
Nên, thuyết vận mệnh không phải là vô lý.
Còn nói trong bối cảnh lớn hơn, thì đây là một loại tất nhiên của lịch sử.
Diệp Thanh nói: “Không còn quái dị, chỉ có thể là một thế giới như vậy. Nếu lúc cậu thay đổi cả thế giới mà Ông Trời vẫn còn đang bình thường, thì nó sẽ khiến cho tất cả phát triển theo quy trình đã được định sẵn này. Lịch sử của thế giới, xét về tổng quát cũng sẽ không thay đổi. Người đáng tồn tại sẽ được tồn tại. Đương nhiên, sau khi loại trừ mất nhân tố quái dị, một số người vốn sẽ bị ma sát hại từ trước sẽ sống tiếp, điều này sẽ tạo ra một số ảnh hưởng đến thế giới.”
Tôi đã dần lấy lại được bình tĩnh.
“Nếu nói, tất cả mọi thứ được định sẵn sẽ bắt đầu trở lại, thì trước đó mọi việc mà cậu làm bất quá cũng chỉ là luyện tập. Bất luận cậu cứu được bao nhiêu người, giết chết bao nhiêu người; mà cái thế giới này vẫn chưa được thay đổi thì tất cả vẫn đều sẽ phải chết hết. Và mọi việc cậu làm sẽ là vô nghĩa.” Diệp Thanh dùng một giọng điệu lạnh lùng nói: “Trước khi cậu ưu tư những chuyện có thể xảy ra trong tương lai, thì cứ nên làm thật tốt những việc trước mắt đã. Tôi đã nói rồi, chuyện duy nhất tôi có thể làm lúc đó là tìm được cậu. Còn tiếp theo thì tôi không biết phải làm thế nào. Vì chuyện xảy ra sau này, hoàn toàn do cậu quyết định.”
Tôi cảm thấy hổ thẹn.
Diệp Thanh không quan tâm đến sự thay đổi trong tâm trạng của tôi, mà đổi đề tài: “Nếu còn để tôi phát hiện cậu muốn trốn chạy, hoặc trì trệ tiêu cực, thì tôi sẽ khiến cho cậu nhìn thấy hồn ma của cậu giết chết cha mẹ và em gái của cậu như thế nào.”
Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận, trợn mắt nhìn chằm chằm ghế sofa ở trước mặt.
“Chắc cậu cũng tưởng tượng được, đúng không? Lúc cậu chết thì chấp niệm lớn nhất chỉ có thể là người nhà của mình. Cậu muốn bảo vệ họ, muốn được bên cạnh họ. Sau khi mất hết lý trí, cậu sẽ giết họ, mong mỏi họ sẽ biến thành ma để bầu bạn với cậu. Có điều, năng lực của cậu quá mạnh, nên cậu sẽ hủy diệt linh hồn của họ trong vô ý.” Diệp Thanh thong thả nói.
“Nhưng trước đây anh đã nhận lời với tôi…”
“Đúng là tôi đã nhận lời, khi cậu chết bởi một tai nạn nào đó, tôi sẽ giết cậu trước khi cậu biến thành một con ác ma.” Diệp Thanh cắt ngang lời tôi: “Nhưng nếu cậu trốn chạy, thì tôi sẽ giết chết cậu ngay, rồi đi tìm một người khác có năng lực tương tự như cậu.”
Tôi cắn chặt răng.
“Nhớ lời tôi mà làm việc cho tốt.”
Cùng với câu nói của Diệp Thanh, vết hằn trên ghế sofa từ từ biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.