Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1235: Vụ án bắt cóc (9)




“Á!” Cuối cùng đã có người hét to, rồi quay đầu bỏ chạy.
Đám người còn lại không phải mềm chân thì cũng đang không ngừng lùi lại.
Người đàn ông cầm micro tuy rất sợ, nhưng đã lấy lại được bình tĩnh đầu tiên.
Gã ta nuốt nước bọt, cẩn thận tiến vào trong gian phòng.
“Anh Ngũ!” Người quay phim la lên.
Người đàn ông không hề quay đầu lại, mà từng bước từng bước đến gần.
Lý Mặc Tiên đã không còn động đậy nữa.
Người đàn ông đang đứng bên thân Lý Mặc Tiên.
Tôi không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được gã ta huơ huơ tay quanh vùng đầu của Lý Mặc Tiên, kế đó lại thò tay chạm thử vào vùng trán của cô ta. Tay gã ta rụt lại nhanh như chớp, rồi lại thò đến, sờ quanh một lượt nữa.
Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của gã.
Gã ta lắp bắp nói: “Không có… không có dây… vừa rồi… á!
Hình như gã đã bất chợt đã hiểu ra, nửa bò nửa chạy, phóng về phía cửa.
Đám người còn lại cũng không dám nấn ná nữa, sau một trận gà bay chó chạy, thì ngay cửa vào đã trống hoắc.
Bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào. Tiếng bước chân loạn xạ một lần nữa vang lên, đang tiếng lên tầng hai.
Tiếng bước chân đang cuống cuồng chạy xuống vẫn tiếp tục vang lên. Những người ùa lên đã xuất hiện trong tầm mắt của Lý Mặc Tiên.
Tôi đã nhìn thấy đồng phục quen thuộc của cảnh sát.
Tiếng nói của họ trở nên xa xăm.
Ngay lúc một cảnh sát nhìn thấy tay sau lưng của Lý Mặc Tiên, cầm lên chiếc máy quay trong tay cô ta, thì ý thức của tôi đột nhiên bừng tỉnh.
“Anh Kỳ!” Tí Còi mừng rỡ la lên. Tay cậu ta đang nắm chặt tay tôi, khiến tay tôi đau đến tê buốt.
“Tỉnh lại là được rồi.” Gã Béo thở phào.
Tôi nhìn xung quanh, nhận ra mình vẫn còn trên xe. Cổ Mạch cũng vậy.
Anh ta hừ mấy tiếng, trên màn hình laptop, đang dừng lại ở một màn hình trình chiếu.
Đó là màn hình màu đen khi kết thúc một màn livestream. Trên màn hình vẫn còn đang bình luận trực tiếp, khung bình luận bên dưới vẫn đang không ngừng được cuộn lên.
Tôi thoáng trông thấy tiêu đề của video livestream, thấy dòng chữ “Tuần san Thiên Hạ” thì đã hiểu ra vấn đề.
“Được rồi, tôi trở lại khách sạn đây. Lề mề biết bao nhiêu thời gian.” Cổ Mạch thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống xe.
Tí Còi buông tay tôi ra, hỏi tôi rốt cuộc đã mơ thấy gì.
“Cần phải hỏi sao? Chắc chắn là mơ thấy Lý Mặc Tiên rồi.” Cổ Mạch vừa mở cửa vừa nói, lúc bước xuống xe còn ném cho Tí Còi một ánh nhìn khinh khi.
Tí Còi tức muốn điên mà chẳng biết trút vào đâu.
“Đúng là mơ thấy Lý Mặc Tiên. Tôi không thay đổi gì cả. Nhưng mà…” Tôi há miệng, nhưng không biết nói từ đâu.
Tí Còi và Gã Béo chỉ nghĩ là tôi đã chứng kiến tấm thảm kịch của Lý Mặc Tiên mà không ngăn lại được, nên cất lời an ủi tôi.
“Lúc nãy tôi sợ muốn chết. Anh thình lình rơi vào hôn mê, không chút phản ứng. Tôi cứ ngỡ anh lại rơi vào trạng thái đó lần nữa chứ…” Tí Còi hơi ám ảnh nói.
Trước đây, tôi đã từng vì đi vào cảnh mộng mà hôn mê té xuống trước mặt mọi người và cũng đã từng đi vào cảnh mộng, mà bất tỉnh ở ngoài hiện thực suốt hai ngày. Tuy những lúc đó đều đáng sợ chứ không nguy hiểm, nhưng ai biết được rồi sẽ có một lần nào đó tôi mãi mãi không thể quay lại chứ?
Rốt cuộc, đối với những người như tôi, năng lực chẳng hề giống như “siêu năng lực” trong phim ảnh, nó thực sự không phải là sức mạnh để cứu người, mà là công cụ để trừng phạt chúng tôi.
Tôi cảm thấy mình lành vết thương thì quên đi đau đớn, quên đi thân phận của chính mình.
Dù cho quy tắc của thế giới này có biến đổi, sức mạnh của ma quỷ được nâng cao, cả thế giới đều biết đến sự tồn tại của sự vật quái dị, thì chúng tôi vẫn là đám người bị đày đọa.
Diệp Thanh không giữ được người thân, không thể bảo vệ được bạn bè.
Mộc Ca mất đi chân tình.
Và còn rất nhiều, rất nhiều những đồng loại như tôi, phải đối mặt với vấn đề tương tự.
Chúng tôi có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, hơn nữa còn phải chết một cách cực bi thảm.
Tôi nhắm mặt lại, kìm nén cảm xúc phiền muộn trong lòng.
Cổ Mạch đã rời đi rồi.
Tí Còi oán trách một hồi, rốt cuộc cũng đã im lặng.
Cậu ấy vẫn đang cầm điện thoại, loa ngoài vẫn mở, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng trầm tĩnh của Trần Hiểu Khâu.
“Lâm Kỳ, anh đã thay đổi gì đó phải không?”
Tôi có chút bất ngờ nhìn qua điện thoại của Tí Còi.
“Chú em đã gửi tin nhắn. Bên đó đã tìm được hài cốt của Lý Mặc Tiên, còn tìm được một chiếc máy quay. Máy quay đã tắt, nhưng khi mở nguồn thì đang trong trạng thái đầy pin. Cảnh sát tại hiện trường đã xem, bên trong có ghi lại quá trình Lý Mặc Tiên bị bắt cóc và hành hạ, diện mạo mấy tên hung thủ đều được ghi lại rõ ràng. Quá trình họ sát hại Lý Mặc Tiên cũng được quay lại rất rõ. Còn nữa, đoạn cuối của file video quay cảnh La Vĩnh Hoa đi vào căn phòng, lén trích máu và cắt thịt của Lý Mặc Tiên, đồng thời còn có cả những nội dung mà anh ta lẩm bẩm một mình.”
Tôi càng thấy cực kì kinh ngạc.
“Rõ ràng là đoạn video cuối cùng có vấn đề. Bấy giờ, trong phòng chắc đã không còn ai cả. Lý Mặc Tiên e là cũng chẳng có năng lực đó, đúng không?” Trần Hiều Khâu hỏi.
Tâm tư tôi lại một phen xao động.
“Anh làm tốt lắm. Như vậy là đủ để đưa chúng ra vành móng ngựa rồi.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tuy đây là lời khen tặng, nhưng cô ấy đang nói bằng một giọng điệu ngang ngang, nghe không giống đang khen chút nào.
“Được lắm, anh Kỳ!” Tí Còi reo lên.
Tôi trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu: “Chuyện đó không phải do tôi làm.”
Nụ cười của Tí Còi tắt ngấm, cậu ta hoang mang hỏi: “Không phải anh, cũng không thể nào là Lý Mặc Tiên được… Trong căn nhà đó còn có ma nữa à?”
Đúng là thói quen suy tư của cậu ta luôn sặc mùi quái dị.
Tôi lại lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa.
Xe đang đỗ dưới hầm đỗ xe của khách sạn.
Ở đây rất chật chội, các điểm đậu hầu hết đã có xe và cũng hầu hết là xe bên ngoài đến đậu ké.
Tôi khẽ nói: “Có khả năng, là Diệp Thanh.”
Trong xe trở nên yên lặng ngay, giống hệt sự yên tĩnh của hầm đỗ xe này.
Tí Còi nhún vai: “Diệp Thanh đi theo anh? Còn theo đến… Không phải chứ? Hay là, sau khi chết, anh ta rảnh quá nên đi lung tung, tìm được đám gấu, còn tìm được Lý Mặc Tiên?”
“Có lẽ anh ta có cách đi theo tôi.” Tôi trả lời.
Chuyện của Lý Mặc Tiên và đám gấu Teddy không giống nhau. Diệp Thanh tìm được đám gấu, đem về để trong phòng nghiên cứu, thì còn có thể hiểu được. Nhưng nếu anh ta tìm ra được Lý Mặc Tiên, thì không thể nào cứ mặc cô ta ở đó. Huống hồ, có thể quay được La Vĩnh Hoa, thì chứng tỏ lúc Lý Mặc Tiên bị hại, Diệp Thanh cũng ở ngay bên cạnh. Không thể nào trùng hợp đến mức, anh ta lại tìm được Lý Mặc Tiên ngay cái thời khắc đó. Chỉ có khả năng là anh ta có thể đi theo tôi vào cảnh mộng, mượn cảnh mộng của tôi để làm một số chuyện.
Kí ức tôi không có cảnh mộng liên quan đến La Vĩnh Hoa. Diến biến cảnh mộng của tôi chỉ có căn nhà trong khu ổ chuột và hài cốt của Lý Mặc Tiên trong căn nhà hoang thôi.
Chuyện này khiến tôi nhận ra, thông qua năng lực của tôi, Diệp Thanh đã làm được rất nhiều chuyện mà tôi không thể làm được. Tôi không cảm thấy bất an, mà chỉ cảm thấy khá chần chừ.
Diệp Thanh thực hiện rất dễ dàng những chuyện mà chủ nhân của năng lực là tôi không thể làm. Điều này có thể xem là sự chênh lệch về thực lực. Tôi đã ý thức được điều này từ lâu, nên không hề bị đả kích vì nó. Nhưng cái ý nghĩa bên trong những chuyện mà Diệp Thanh làm, lại khiến tôi cảm thấy buồn bã.
Tôi đã ra tay cứu Lý Mặc Tiên, kết quả là khiến cho cục diện tồi tệ hơn, hại chết rất nhiều người.
Lúc đó, Diệp Thanh chắc chắn có thể làm tốt hơn tôi, tôi không biết là tốt hơn bao nhiêu, nhưng chắc chắn là vẫn hơn tôi. Nhưng lựa chọn của anh ta lại là để mặc cho Lý Mặc Tiên bị giết, sau đó mới đem chứng cứ còn lưu lại giao cho Lý Mặc Tiên.
Tôi không phải không hiểu cách làm của Diệp Thanh, tôi còn có thể đưa ra muôn ngàn lý do để tán đồng với anh ta. Lựa chọn của anh ta là chính xác. Tuy không hoàn mỹ, nhưng quyết định được đưa ra vẫn có sự cân nhắc chín chắn hơn tôi.
Nhưng tôi sẽ để bụng với cách làm của anh ta. Trước đó, bao nhiêu cảnh mộng, bao nhiêu người bị hại, phải chăng Diệp Thanh cũng như lần này, làm một người quan sát lạnh lùng, đồng thời chọn lựa bỏ mặc họ một cách đầy lý trí, để chọn lấy phương pháp ổn thỏa nhất và cũng vì hòa bình nhất để giải quyết sự kiện?
Tôi thấy rất buồn.
Tôi ghét sự nhảy cảm của mình, nhưng cũng không ưa sự lạnh lùng của Diệp Thanh.
Những chuyện mà hai chúng tôi đã làm, đều khiến tôi chán ngán và tuyệt vọng.
Không lẽ nào, có những người đã bị định sẵn là phải chết thảm như thế sao?
Không thể cứu.
Và không ai cứu nổi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.