Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1234: Vụ án bắt cóc (8)




Tôi cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Sau cơn nhức đầu, một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện, không phải ánh lửa, mà là ánh sáng mắt trời.
Tôi đã nhìn thấy cảnh vật trước mắt mình.
Đối diện vẫn là bộ xương của Lý Mặc Tiên, dựa lưng vào vách, đầu vẹo qua một bên.
Hình như, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Tôi không hề chứng kiến cảnh tượng đã xảy trong vụ bắt cóc Lý Mặc Tiên, cũng chưa hề cứu cô ta, càng không vì chuyện đó mà khiến cho bọn bắt cóc trở nên điên loạn, phóng lửa thiêu rụi khu ổ chuột.
Tôi thở hồng hộc từng hơi, nhịp tim đập dữ dội vẫn chưa điều hòa được, trên người hình như đã vã mồ hôi. Từng giọt mồ hôi hệt như mũi dao nhọn, trượt dài trên da.
Tôi nhắm mắt lại, hồi lâu, đột nhiên chợt ý thức được điều gì đó.
Lý Mặc Tiên đã không còn kêu cứu nữa.
Tôi nhớ lại cảnh tượng cô ta ngã quỵ trên cầu thang.
Tôi cảm thấy vừa hoang mang, vừa đau lòng.
Tôi biết cái cảm giác áy náy tự trách hành hạ con người ta cỡ nào. Tôi cũng từng vì chuyện ở phim trường mà buồn bã suốt một thời gian dài. Nếu không có đám Tí Còi bên cạnh, không có Cổ Mạch và Nam Cung Diệu dùng cách nhìn cởi mở an ủi tôi, thì tôi đã không thể nào nhanh chóng thoát ra khỏi cảm giác ấy.
Nhưng Lý Mặc Tiên thì chẳng có gì cả.
Cô ta… có lẽ cũng có đủ ba đoạn kí ức.
Tôi ý thức được, mình thay đổi quá khứ, nhưng đã khiến cho cái “quá khứ” ban đầu khôi phục lại. Lý Mặc Tiên hai lần gặp phải số mệnh bị bắt cóc. Một lần duy nhất tưởng như sắp thoát nạn, thì cái kết lại là liên lụy đến những người khác, khiến họ chịu cảnh chết cháy.
Nếu như cô ta là một người ích kỉ, thì e là cảm thấy ấm ức, hận tôi không cứu được cô ta. Nhưng chắc hẳn cô ta không phải người như thế. Mấy năm nay cô ta…
Tôi cảm thấy rất buồn.
Tôi đã cho cô ta một tia hy vọng và cũng chính tôi đã phũ phàng thiêu rụi hy vọng ấy.
“Tôi xin lỗi…” Tôi lẩm bẩm.
Năng lực của tôi… chẳng đem lại chuyện gì tốt đẹp cả.
Đây có lẽ chính là vận mệnh, là Ông Trời đang tác quái, cũng có thể vì tôi quá yếu. Tôi chỉ có thể thay đổi những “quá khứ” xảy ra thật gần, như thế mới có thể cứu được người khác. Nhưng nếu đi thay đổi một “quá khứ” thật xa, thì cái kết luôn luôn là… Không, dù cho có là “quá khứ” gần, thì sau khi bị tôi thay đổi, cũng chẳng hề trở nên tốt đẹp hơn. Chuyện trong phim trường là một bài học. Những chuyện khác không chừng chỉ là tôi chưa biết đó thôi. Ở những nơi mà tôi không hay biết, đã có những “tương lai” tồi tệ hơn xảy ra rồi.
Tôi nhớ đến Mộc Ca. Năng lực của anh ta cực mạnh và vô hại đối với bản thân anh ta. Nhưng kết quả là gì? Cha mẹ, người vợ thân yêu đều bị bức đến chỗ chết.
Mắt tôi chợt cay xè, khó lòng lấy lại được bình tĩnh.
Tôi không dám nhìn hài cốt của Lý Mặc Tiên nữa, nhưng vẫn không thôi nghĩ ngợi, rằng năng lực của tôi làm được gì. Kỳ thực, chẳng làm được bao nhiêu việc cả.
Tôi…
Đùng đùng!
Tiếng đập cửa cắt ngang dòng suy tư của tôi, xoay đầu lại, cánh cửa vẫn đang đóng chặt.
Âm thanh đó vang lên từ bên trên.
Tôi định đi xem thử trong vô thức, nhưng sực nhớ đến Ngô Linh.
Tim tôi đập thình thịch, thình thịch.
Không lẽ bây giờ… chính là “hiện tại”? Ngô Linh và Nam Cung Diệu đã đưa Tháng Mười đến rồi?
Đùng đùng!
Tiếng đập cửa lại vang lên mấy lần nữa.
Nếu như Tháng Mười có ở đây, e là tôi không nên xuất hiện trước mặt anh ta.
Tôi dần lấy lại bình tĩnh, nhìn thi thể của Lý Mặc Tiên.
Tôi cần phải đi trốn đi. Nhưng chỗ này, chẳng có gì cả, không có chỗ mà tôi có thể trốn được.
Bên cạnh thì có một tòa nhà khác, nhưng tôi không dám chắc là cứ lộ liễu xuyên tường mà đi như thế, sẽ không ai phát hiện ra.
Tôi vẫn còn đang suy tính, thì thình lình có một cánh tay nắm lấy cổ tay tôi.
Chưa kịp định thần, thì cảm thấy mình bị lôi một cái, đi vào một trạng thái khác.
Người lôi tôi tuy rất mạnh nhưng cũng rất có chừng mực, tuyệt đối làm chủ sức lực của mình. Người đó chỉ nhè nhàng kéo tôi một cái, đã có thể khiến tôi chui vào bên trong cơ thể của người đó.
Anh mắt tôi đang nhắm thẳng về phía cửa, tầm cao vừa khớp vị trí đôi mắt của Lý Mặc Tiên.
“Lý Mặc Tiên…” Tôi khe khẽ kêu lên.
Không ai trả lời tôi.
Nhưng tôi nhận thấy trên tay mình đã có thêm thứ gì đó.
Tôi quay đầu qua, định xem thử, nhưng có một tia kí ức đã lóe lên trong đầu.
Đó là một chiếc camera.
Lúc đám người kia hành hạ Lý Mặc Tiên, đã ghi hình lại. Chúng xem việc bắt cóc như một trò chơi và đã quay lại toàn bộ quá trình vụ bắt cóc một cách vô cùng thích thú. Nhưng sau khi đưa Lý Mặc Tiệm đến đây, thì bọn chúng đã rơi vào hoảng loạn, nên cũng mặc kệ những chuyện này.
Lúc Lý Mặc Tiên chết đã bị nhét camera vào trong tay.
Thế nhưng… là ai?
Tôi không hiểu.
Đột nhiên tôi ý thức được, người kéo tôi trước đó, có lẽ không phải Lý Mặc Tiên.
Tôi cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng nhớ đến luồng sức mạnh truyền qua từ cánh tay đó, thì lại thấy không đáng sợ lắm.
Tôi đang định mở miệng thì cảm thấy dưới tầng vang lên nhiều tiếng động lớn hơn.
Tiếng bước chân loạn xạ, cùng với tiếng reo hò, xuýt xoa ồn ào của một đám đàn ông.
Không thể là tiếng của Nam Cung Diệu và Tháng Mười được.
Không phải họ?
Mà nếu không phải họ thì ai vào đây? Người bình thường không liên can gì sao?
Nghĩ đến đây, tôi nghe thấy tiếng bước chân dưới tầng vang rõ hơn.
Những âm thanh đó vẫn tiếp tục, khiến tôi muốn đi thăm dò thử.
Nhưng vừa định nhúc nhích, thì tôi cảm nhận được một làn âm khí chẳng lành.
Tôi khựng lại ngay tức khắc.
Một cái bóng đã xuất hiện ở tầng hai.
Cái bóng đó xuất hiện giữa không khí, rồi bay đến trước mặt Lý Mặc Tiên.
Tôi chỉ nhìn thấy đôi chân của người đó, không dám ngẩng lên nhìn trực diện với anh ta.
“Haizz…” Tiếng thở dài khe khẽ, kèm theo một chút thất vọng và vui mừng. Tiếng của Tháng Mười vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Đừng lo lắng, cô đã được người ta tìm thấy rồi. Không sao nữa… À, trước đó sẽ có một vài rắc rối. Có điều, cô Ngô đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ nhanh chóng có mặt thôi, sẽ không để cho chúng xâm phạm đến thi thể của cô đâu.”
Anh ta vừa dứt lời, thì tiếng bước chân từ dưới tầng đã vang đến tầng hai.
Đằng sau đôi chân của Tháng Mười, đã xuất hiện thêm mấy đôi chân nữa.
Có người mừng rỡ: “Tìm thấy rồi! Có thật!”
“Anh Ngũ, em đã bảo là không hề gạt anh mà. Tin của em mà lại không chuẩn xác được sao?”
“Chú em mày được lắm. Vậy mà cũng tìm ra. Sao tìm được hay vậy?”
“Chuyện này, hí hí, không tiện nói. Có điều em báo trước anh hay. Viết báo thì không sao, chứ đừng có đào sâu thêm nhé. Đặc biệt là vụ án bắt cóc năm xưa. Cảnh sát thích tra thì tra, còn những kẻ khác hả…”
“Tụi bắt cóc có thế lực à?”
“Hí hí…”
“Được rồi, kiếm ra rồi thì chúng ta đã có thể triển khai livestream. Mẹ nó! Nếu cái tên của cái trang livestream gì đó không gây ra một đống chuyện, thì bây giờ livestream đâu có phiền phức như vậy! Các cậu chuẩn bị, bắt đầu từ ngoài cửa. Để tôi gửi cho ông chủ tấm ảnh. Đến lúc đó còn phải nhờ bộ phận kĩ thuật làm mờ khuôn mặt nữa.”
“Livestream mà còn che mặt được hả?”
“Livestream kéo dài, hiểu không?”
Tôi nghe thấy tiếng chụp hình của di động.
Lát sau, đám người đó cười cười nói nói đi xuống lầu.
Tháng Mười cũng theo đó rời đi. Có điều không phải xuống lầu, mà là biến mất ngay tại chỗ.
Rất lâu sau, tôi nghe thấy dưới tầng có tiếng động. Lần này, tiếng nói và tiếng bước chân đều rất trật tự. Tiếng bước chân từng chút một đến gần cầu thang, từ từ lên lầu.
“… Kính thưa các vị, vui lòng đi theo ống kính lên lầu hai nào. Theo thông tin chúng tôi nhận được, ở đây được cho biết là hiện trường tội ác sau cùng của vụ án bắt cóc năm 2018. Đằng sau cánh cửa này, có điều gì đang chờ chúng ta nhỉ?”
Cót két - cánh cửa đang khép hờ được đẩy ra.
“Bây giờ chúng tôi đang mở cửa, ống kính di chuyển vào… Mọi người có thể nhìn thấy, bên trong căn phòng này…”
Sau cánh cửa là một hàng người, dẫn đầu là một người cầm micro, người đi gần như song song với gã ta thì đang vác theo máy quay chuyên dụng.
Tôi cảm thấy tầm mắt của mình đang khẽ di chuyển.
Không phải tôi cử động, mà là Lý Mặc Tiên!
Cô ta đang ngẩng đầu lên, nhấc cái đầu lâu của mình, nhìn thẳng về phía cửa.
Mấy gã đàn ông kia há mồm trợn mắt, không thể phát ra bất kì một âm thanh nào.
“Các người… cuối cũng đã đến rồi…” Đồng thời với giọng nói của Lý Mặc Tiên là âm thanh va đập của hộp sọ, vang dội trong gian phòng trống trải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.