Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 398: Cái gì




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Trường Phong kinh ngạc hỏi: “Cái đỉnh ba chân đó thật sự là đồ giả à?”
“Ừ!" Trần Học Hải đang định gật đầu, thì đột nhiên kinh ngạc nhìn hai người: “Hai ngươi đã sớm nhìn ra cái đỉnh đó là hàng giả sao?”
Trần Dao cũng vô cùng ngạc nhiên. Thậm chí, có chút khó tin.
“Tôi không nhìn ra nhưng ngài ấy nhìn ra.” Lạc Trường Phong chỉ vào Lâm Vũ.
Trần Học Hải ngạc nhiên nhìn hắn: “Bởi vì cậu biết cái đỉnh là giả nên mới nhận ra sơ hở của chúng tôi?”
Lâm Vũ gật đầu mỉm cười. “Không thể nào!”
Trần Dao đột nhiên lắc đầu, kiên quyết nói: “Tài nghệ làm hàng giả của ông nội ngay cả chuyên gia đồ cổ cũng không thể nhìn ra được!”
Cô ta rất tin tưởng vào kỹ năng làm đồ giả của ông nội mình.
Lúc trước đồ giả do ông nội tôi làm ra đã được hơn chục chuyên gia công nhận là hàng thật.
Cho đến nay, chưa có người nào nhìn ra được. Huống hồ còn là một người trẻ như vậy.

Dù kinh nghiệm của hắn có phong phú đến đâu, thì làm sao có thể bằng những chuyên gia đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu đồ cổ?
“Kỹ năng làm giả của ông quả thực rất đỉnh!” Lâm Vũ mỉm cười nhìn Trần Học Hải: “Thật ra tôi vốn không thể nhìn ra cái đỉnh là thật hay giả, nhưng tôi biết cái đỉnh thật ở đâu, vì vậy cái đỉnh của ông chắc chắn là giả.”
“Cái gì?”
Trần Học Hải và Trần Dao đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Trần Học Hải không khỏi cười khổ.
Chẳng trách hắn chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết cái đỉnh là hàng giả.
Không ngờ chuyện như vậy cũng có thể xảy ra được, vậy nên ông lão chỉ đành thừa nhận thất bại.
Sau khi cười khổ, Trần Học Hải nhẹ nhõm: “Nếu như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, hai người muốn làm gì với tôi cũng được, chỉ mong thả cháu gái của tôi đi. Đây đều là ý tưởng của tôi, không liên quan gì tới con bé cả.”
“Không!”
Trần Dao hét lớn, lập tức đưa tay chắn trước Trần Học Hải: “Có vấn đề gì thì hãy để tôi chịu trách nhiệm, đừng làm khó ông nội tôi!”
“Không phải việc của con!” Trần Học Hải mắng rồi kéo Trần Dao về phía sau.
“Con không muốn!” Trần Dao bướng bỉnh lắc đầu, lại đứng ở trước mặt ông nội cô.
“Dao Nhi!”
Trần Học Hải bỗng nhiên cao giọng, nghiêm nghị nói: “Nếu con còn tiếp tục không nghe lời, ông sẽ không nhận đứa cháu này nữa.
“Ông nội!" Trần Dao gấp gáp đến mức dậm chân, mặt đỏ bừng. “Dừng!”
Nhìn thấy hai người bọn họ giằng co qua lại trước mặt, Lâm Vũ rốt cục. không nhịn được, buồn cười nói: “Tôi có nói sẽ xử lý hai người à?”
“Hả? “Cậu... bỏ qua cho chúng tôi sao?” Hai người đồng thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, có chút khó tin.
Lâm Vũ sờ cäm, mỉm cười nhìn hai người: “Bỏ qua cho hai người cũng được, nhưng có chuyện này tôi phải hỏi rõ ràng.”

“Chuyện gì?” Cả hai đều hỏi.
Lâm Vũ nhếch khóe miệng, hứng thú nói: “Đồ vật ông trao đổi với Lương Trung Nguyên là gì vậy?”
“Chỉ là một đồ cổ mà thôi.”
Trần Học Hải cười nói: “Nhưng tôi đã đổi đồ giả lấy đồ thật.”
“E rằng không phải như vậy?” Lâm Vũ lộ ra ý cười.
“Tại sao lại nói như vậy?”
Trần Học Hải ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.
Dường như vô tội.
Lại dường như không hiểu lời nói của Lâm Vũ là gì.
Lâm Vũ cười thầm trong lòng.
Không hổ danh là cao thủ làm hàng giả, kỹ năng diễn xuất cũng rất tuyệt vời.
Đã đến lúc này rồi mà vẫn muốn diễn kịch!

“Lúc ở trấn nhỏ này hai người đã bắt đầu diễn kịch, một mạch diễn đến chợ Quỷ Sương, tôi đoán ngay từ đầu hai người đến đây là vì món đồ đó phải không?” Lâm Vũ cười hỏi.
“Tôi chỉ tùy tiện lấy thôi, có giá là được.”
Trần Học Hải lắc đầu, vẫn không chịu thừa nhận. “Những gì ông nói đã rất mâu thuẫn.”
Ánh mắt Lâm Vũ khẽ lóe lên, cười nói: “Tay nghề làm đồ giả của ông tốt như vậy, còn cần xem món đồ kia có giá trị hay không à?”
“Ông cố ý yêu cầu tiền mặt, bởi vì ông biết người ở chợ Quỷ Sương vốn không thể mang theo nhiều tiền như vậy.”
“Ngay từ đầu ông đã gài bãy Lương Trung Nguyên, chỉ chờ ông ta chủ động tiến vào!”
“Bởi vì ông biết, nếu ông chủ động muốn trao đổi, Lương Trung Nguyên rất có thể sẽ không đồng ý.”
“Cho nên ông cố ý giả làm một ông lão quê mùa, để cho Lương Trung Nguyên buông lỏng cảnh giác, khiến ông ta không bao giờ nghĩ rằng ông sẽ chọn món đồ nhỏ như vậy.”
“Hao tâm tổn sức nhiều như vậy để có được nó, vậy nên chắc chẳn không phải vì tiền!”
“Còn nữa sau khi hai người rời đi, Lương Trung Nguyên đã đến tìm tôi, nhờ tôi giúp ông ta mua lại. Hiển nhiên, Lương Trung Nguyên cũng rất coi trọng món đồ này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.