Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 310: Tử chiến




Bảy người đứng đó, áp lực họ tạo ra không hề yếu hơn vài chục người của Long gia.
Với sự xuất hiện của bảy người, trong đội ngũ Long gia đã xuất hiện chút hoảng sợ.
Bảy người mai phục ngay trước mắt bọn họ nhưng ngay cả Long Quang Diệu cũng không phát hiện ra. Chỉ riêng điều này đã mang lại rất nhiều áp lực tâm lý không nhỏ cho mọi người trong Long gia.
"Nếu tôi đoán lầm thì đây là Thất Hổ Bắc Cảnh, đúng không?"
Long Quang Diệu nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Lâm Vũ: "Mục Bắc Vương thật lắm thủ đoạn, lặng lế điều động Thất Hổ Bắc Cảnh tới đây!"
Lâm Vũ cười nhạt, lắc đầu nói: "So với thủ đoạn giết người diệt khẩu của các ông vẫn kém hơn một chút!"
Hai người nói năng lý luận qua lại.
'Trận chiến tuy còn chưa bắt đầu nhưng bầu không khí đã bắt đầu trở nên căng thẳng.
Long Quang Diệu không nguy biện thêm nữa mà đột nhiên cao giọng, lớn tiếng nói: "Con cháu của Long gia! Nếu Mục Bắc Vương đã quyết tâm tiêu diệt Long gia chúng ta, hôm nay, hãy cho thiên hạ biết sự lợi hại của Long gia!"
"Tử chiến!"
"Tử chiến!"

Khi giọng nói của Long Quang Diệu vang lên, mọi người trong Long gia lập tức trở nên tràn đầy ý chí chiến đấu.
Vài chục giọng nói tạo thành luồng sóng âm xông phá bầu trời.
Lâm Vũ khế mỉm cười nói: "Nếu muốn tử chiến, vậy thì... để các người được toại nguyện!"
Nói rồi, Lâm Vũ nhẹ nhàng xua tay. Một hành động đơn giản chính là tín hiệu tấn công.
Ninh Loạn là người đầu tiên không kiềm chế được mà lao thẳng về phía Long Quang Diệu.
'Thất Hổ Bắc Cảnh, danh bất hư truyền.
Dù ở thế bất lợi tuyệt đối về số lượng nhưng họ đều giống như mãnh hổ rời núi, lao thẳng vào những người của Long gia đông hơn gấp nhiều lần.
Trận chiến bùng nổ. €ó điều, Lâm Vũ không hề di chuyển, chỉ ở bên cạnh Diêm Thiền.
"Anh đang bảo vệ em à?" Diêm Thiền phớt lờ trận chiến khốc liệt trước mặt, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt quyến rũ. "Gô nghĩ nhiều rồi" Lâm Vũ lắc đầu nói: "Người cần tôi ra tay vẫn chưa xuất hiện!"
"Một người đàn ông không hiểu phong tình!"

Diêm Thiền hừ lạnh, tỏ vẻ bất mãn. Nhưng cô ta vẫn biết chừng mực.
Tuy rằng rất muốn "dạy cho Lâm Vũ một bài học” nhưng cô ta cũng biết bây giờ không phải lúc liền bĩu môi trừng mắt nhìn hắn, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Vũ chăm chú quan sát tình hình trên chiến trường, đặc biệt là phía Ninh Loạn.
Ninh Loạn biết rõ được thực lực của Long Quang Diệu, vừa xong lên đã kích hoạt cuồng huyết, lúc này cũng đang chiến đấu rất ác liệt với Long Quang Diệu.
€ó điều dù vậy, Ninh Loạn vẫn không chiếm ưu thế.
Ngay khi hai bên đang vướng vào một trận tử chiến chết, Hàn Hổ Bôn đang bị rất nhiều người bao vây đột nhiên gặp nguy hiểm.
Lúc này, bóng người của Lâm Vũ đột nhiên lóe lên giống như linh hồ xuất kích. "Bùm!"
Lâm Vũ một chưởng quét qua, tất cả những người tấn công Hàn Hổ Bôn đều bị đánh lật ngược lại, khí lãng mạnh mẽ ngay lập tức đánh bay bọn họ ra ngoài.
Thi thể của vài người rơi xuống đất cách đó hàng chục mét. Mặt đất nứt ra, có mấy người ngã xuống đất, nôn ra máu.
Chỉ bằng một chưởng, ngay lập tức khiến nhiều người mất đi sức chiến đấu. "Cảm ơn Mục Bắc Vương!" Hàn Hổ Bôn vẫn còn sợ hãi, nhìn Lâm Vũ đầy cảm kích.
Hắn khẽ gật đầu, không nói gì, rời khỏi chiến trường, quay lại bên cạnh Diêm Thiền.
"Anh ngầu quái"
Tận mắt chứng kiến dáng vẻ anh hùng của Lâm Vũ, vẻ mặt Diêm Thiền lập tức vô cùng sùng bái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.