Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 17: Ông nói đi




Bên trong ngôi mộ không ngừng vang lên những tiếng la hét và cầu xin sự tha thứ.
Nhưng hắn lại không thèm quan tâm tới.
"Hoàn thành nhiệm vụ thì đến Thẩm gia tìm tôi!"
Để lại một câu nói, Lâm Vũ nhanh chóng ôm hai mẹ con rời đi.
Nhiệm vụ?
Ninh Loạn bỗng nhiên giật mình một cái.
Quân lệnh!
Đây là lần đầu tiên sau ba năm Mục Bắc Vương ban hành mệnh lệnh quân sự! Chỉ để kêu anh ta khiến cho hai tên khốn này hối hận khi đến thế giới này!
Quân lệnh như núi!
Làm sao anh ta có thể không thận trọng được?
"Tôi sẽ nghiền nát từng mảnh xương của các người!"

Ninh Loạn giơ tay, bẻ lệch khớp hàm của bọn họ, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn và hung ác, không để ý đến ánh mắt sợ hãi và cầu xin của hai người, anh ta tiếp tục nói: “Khi các người đau đến chết đi, tôi sẽ mượn đầu của các người dùng một chút!"
Nói xong, Ninh Loạn nắm lấy một bàn tay của bọn họ, bóp nát ngón tay cái của hai người.
Sau đó, ngón trỏ, ngón giữa...
Cơn đau khủng khiếp khiến mắt họ lồi ra ngoài, nhãn cầu gần như vỡ tung và khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn.
"Cảm ơn trời đất, hai người đều còn sống!" Thẩm gia, khi nhìn thấy Lâm Vũ ôm hai mẹ con trở về, Thẩm Vũ Nông liền bật khóc, không để ý đến mùi hôi thối trên người bọn họ, ông ấy theo sát bên cạnh
Lâm Vũ, nhìn bộ dáng hai mẹ con bị tra tấn, nước mắt không thể ngừng được.
Trên mặt Lâm Vũ phủ đầy sương giá, hắn đi qua chỗ nào mọi người đều tránh xa.
Không ai dám ghét bỏ mùi hôi thối trên người hai mẹ con. Bọn họ chỉ sợ Lâm Vũ đang tức giận sẽ giận cá chém thớt với bọn họ.
Cuối cùng, Lâm Vũ đứng yên trước mặt Thẩm Khanh Nguyệt, hai mắt đỏ ngầu nói: “Giúp tôi một việc!”
Thẩm Khanh Nguyệt bị bộ dáng của Lâm Vũ dọa sợ, nhưng cô vẫn cố lấy dũng khí nói: “Tôi biết phải làm sao, anh giúp tôi đưa bọn họ vào phòng vệ sinh trong phòng tôi, đi theo tôi!”
Cô không ngu ngốc.
Với thân phận Mục Bắc Vương mà cần cô giúp đỡ, chỉ có thể là giúp hai mẹ con này tắm rửa.
"Cảm ơn!"
Giọng nói của Lâm Vũ run run, hắn theo sát phía sau Thẩm Khanh Nguyệt. "Ngọc Linh, nhanh tới giúp đỡ đi!"
Thẩm Vũ Nông vừa lau nước mắt vừa sai bảo mẹ của Thẩm Khanh Nguyệt. Tô Ngọc Linh phản ứng lại, vội vàng chạy theo.
Sau khi đưa hai mẹ con vào phòng tắm, Lâm Vũ lại cảm ơn hai mẹ con Thẩm Khanh Nguyệt, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Lâm Vũ, Thẩm Vũ Nông bước tới vỗ vai an ủi hẳn: "Tiểu Vũ, đừng buồn, dù bọn họ có phải chịu đựng bao nhiêu, chỉ cần bọn họ còn sống là tốt rồi! Còn chuyện gì quan trọng hơn sự sống nữa!"
"Cảm ơn ông, cháu... hiểu rồi!"
Lâm Vũ nặng nề gật đầu.
Đúng vậy, chỉ cần còn sống là tốt rồi!
Hắn vốn tưởng rằng mình đã không còn người thân!
Đây chắc chắn là một niềm vui không ngờ tới.
Trên đời này không có gì có thể khiến hắn hạnh phúc hơn thế này!
Tuy nhiên, khi nghĩ đến sự tra tấn mà mẹ và em gái phải chịu đựng, hắn lại không thể nào vui được.
Hắn đã quyết định rồi.
Từ giờ trở đi, kẻ nào dám bắt nạt mẹ và em gái hắn thì hắn sẽ khiến kẻ đó phải hối hận khi đến thế giới này!
Suốt phần đời còn lại, bọn họ sẽ được chính hắn bảo vệ!
Thấy vẻ mặt Lâm Vũ dịu đi một chút, Thẩm Vũ Nông lại nói: "Tiểu Vũ, ông nói nhiều một lời, cháu đừng tức giận."

"Ông nói đi."
“Ông cảm thấy lệnh phong tỏa cấp S mà cháu ban hành không phù hợp.” Thẩm Vũ Nông chân thành khuyên nhủ hẳn: “Tuy cháu có địa vị cao nhưng lại công khai rầm rộ như vậy dễ bị người khác chỉ trích, ông không hiểu những
chuyện bên trên, chỉ muốn cháu vẫn luôn tốt."
Lâm Vũ im lặng, sau đó gật đầu: "Cảm ơn ông đã nhắc nhở cháu, làm việc công khai rầm rộ như vậy thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân!"
Hắn không sợ bị chỉ trích nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của những cháu người bình thường này.
Gây ra khủng hoảng cũng không tốt. Hai nhà Lâm - Triệu có tội, không cần phải làm người dân Giang Bắc sợ hãi.
Trước đây hắn quá tức giận, chỉ nghĩ không thể bỏ qua cho bất kỳ ai trong hai nhà Lâm Triệu, nên đã không suy nghĩ kỹ.
Nói xong, Lâm Vũ đi về phía hai Chu Tước Vệ: “Truyền lệnh cho Lạc Trường Phong: dỡ bỏ lệnh phong tỏa cấp SI Ngoài ra, cử người theo dõi chặt chế mọi người trong ba đời của hai nhà Lâm - Triệu, nếu dám để cho một người trốn thoát, bổn vương sẽ giết không thương tiếc!”
"Vâng!" Chu Tước Vệ nhận lệnh rời đi.
Sau khi Chu Tước Vệ rời đi, Lâm Vũ lại gọi cho một số khác: "Gọi... mời Bồ thần y tới Thẩm gia ở Giang Bắc! Khẩn cấp!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.