Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 89: Sự kiện quỷ dị của cửa hàng bán hoa





Lúc này Phương Hiểu Như mới hiểu ra, thật ra cũng không phải nàng "thông minh đột xuất ngu bất thình lình", chẳng qua nàng còn chưa tiếp nhận sự chuyển biến này mà thôi. Nếu xét về phương diện khác thì Phương Hiểu Như không phải là Tôn Hinh Hinh, đám thủ hạ của Đinh Báo mỗi khi thấy Tôn Hinh Hinh đều cung kính chào một tiếng thiên tẩu, điều này cũng làm cho Tôn Hinh Hinh cảm nhận được thân phận biến hóa. Nhưng Phương Hiểu Như thì không có kinh nghiệm như vậy, vì thế vào lúc này nàng cũng không nghĩ đến vấn đề tìm đám người kia hỗ trợ.
Phương Hiểu Như lập tức điện thoại cho tên mập, tuy nàng rất bất mãn vì hắn xưng hô anh em với đám giang hồ, nhưng lúc này nàng hiểu rõ, nếu không tìm sự hỗ trợ của đám tiểu đệ tên mập thì không còn cách nào khác.
Tên mập nghe thấy như vậy cũng cảm thấy quỷ dị, trước đó hắn nghĩ rằng lập trang web cũng chưa chắc sẽ làm cho cửa hàng hoa Hinh Hinh làm ăn khấm khá hơn, nhưng Tôn Hinh Hinh đã muốn thì hắn cũng phải làm. Dù sao lập trang web cũng không tốn nhiều tiền, nhưng hắn không ngờ mới lập tối qua thì hôm nay đã có đơn đặt hàng.
Dù tên mập cảm thấy quỷ dị nhưng hắn không thể không giúp. Những ngày gần đây Đinh Báo đã phục vụ hắn mà không còn gì phản đối, hắn đã trở thành đại ca được đám đàn em phụng dưỡng. Nhưng tên mập biết tất cả đều được Hạ Thiên đem đến, nếu Hạ Thiên mất hứng thì hắn có thể rơi rụng bất cứ lúc nào.
Ít nhất tên mập cũng ở cùng với Hạ Thiên vài ngày, hắn biết chuyện làm cho đại ca mất hứng phần lớn đều liên quan đến người đẹp. Rõ ràng, nếu có người làm Tôn Hinh Hinh mất hứng thì Hạ Thiên sẽ mất hứng, đến lúc đó phiền phức của hắn sẽ lớn bằng trời.
Vì vậy sau khi nhận được điện thoại thì tên mập lập tức thông báo cho Đinh Báo, để Đinh Báo sắp xếp nhân thủ chuẩn bị đi làm nhân công tặng hoa cho Hinh Hinh. Đinh Báo cũng không chần chừ, hắn lập tức triệu tập đàn em thân tín, sắp xếp xe cộ, cả đám cùng nhau đến cửa hàng hoa Hinh Hinh.
Đêm hôm đó tên đầu bóng gọi Vương Kiếm đến, tên cảnh sát này thấy Hạ Thiên thì như chuột thấy mèo, điều này làm cho Đinh Báo ý thức được mình không dựa nhầm "hàng". Bây giờ quán bar của tên đầu bóng đã về tay hắn, tên đầu bóng cũng trở thành thủ hạ của hắn, có thể nói vị đại ca mới kia đã mang đến cho hắn một khoản lợi nhuận vài triệu đồng.
Mà Tôn Hinh Hinh cũng nhanh chóng phát hiện ra ý nghĩ gọi tên mập dẫn người đến tặng hoa là rất sáng suốt, vì ngày hôm nay đơn đặt hàng đến như tuyết rơi, đặc biệt là vào buổi sáng cứ mười phút lại có một người đặt hoa. Có người đặt bó hoa, lẵng hoa, thậm chí là công ty đặt lẵng hoa lớn, tất cả đều tập kết ở cửa hàng và phân tán ra khắp nơi.
Hoa tươi ở cửa hàng cũng hết rất nhanh, Tôn Hinh Hinh không thể không đến chợ hoa để mua sắm số lượng lớn lần đầu tiên. Cũng may đến chiều thì đơn đặt hàng giảm hẳn, hơn nữa cũng có những đơn đặt hàng phải giao vào ngày mai. Nhưng dù là như thế thì những đơn đặt hàng phải giao ngày hôm nay cũng đến con số năm mươi, bán đi bốn mươi bó hoa tươi, còn hơn hai mươi lẵng hoa, thu vào gần hai mươi ngàn đồng.
Chỉ thời gian một ngày mới mở trang web mà nghiệp vụ bán hoa lại khủng bố như vậy, dù là Tôn Hinh Hinh, Phương Hiểu Như, hay tên mập và đám đàn em Đinh Báo đều cảm thấy rất khó tin. Đinh Báo thậm chí còn nghi ngờ, có phải thiên ca đang bợ đỡ thiên tẩu mà cố ý tìm người đặt hàng hay không?
Đinh Báo thấy thiên ca bối cảnh hùng mạnh chắc chắn sẽ có năng lực như vậy.
Nhưng thực tế thì Hạ Thiên lại không biết gì về sự kiện này, hắn đang nằm trên giường, ôm Kiều Tiểu Kiều xinh đẹp, hai ngón tay đang khẽ ấn lên một bộ vị rất co giãn... ....
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi nhìn thấy tình cảnh này mà cảm thấy rất khó hiểu, sắc lang đổi tính rồi sao?
Ngày hôm qua Kiều Phượng Nhi trúng đạn, sau đó nàng ngủ một buổi tối, sáng hôm sau miệng vết thương đã khép lại như kỳ tích. Hơn nữa điều làm nàng cảm thấy khó tưởng chính là chỗ bị thương thậm chí còn không để lại sẹo, vì vậy mà nàng chợt sinh ra hoài nghi, chẳng lẽ hôm qua mình trúng đạn chỉ là nằm mơ, bây giờ tỉnh rồi thì chẳng có gì xảy ra?
Nhưng Kiều Hoàng Nhi lại nói cho Kiều Phượng Nhi biết, đó không phải là mơ, mà sự thật đúng là có chuyện phát sinh. Kiều Hoàng Nhi nhìn cánh tay trơn láng của Kiều Phượng Nhi mà cũng cảm thấy rất khó tin, ngày hôm qua nàng nghĩ rằng Hạ Thiên là vua nói khoác, nhưng bây giờ mới biết người ta thật sự có bản lĩnh.
Kiều Phượng Nhi biết Hạ Thiên dùng y thuật thần kỳ để mình khôi phục nhanh hơn, vì vậy cũng không thể không có vài phần kính trọng đối phương. Lần trước ăn cơm ở Mã Xuân Viện thì nàng biết đối phương rất giỏi đánh đấm, không ngờ hắn lại có cả y thuật thần kỳ.
Tất nhiên ấn tượng của Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi về Hạ Thiên vẫn khó thể thay đổi, các nàng vẫn cho rằng Hạ Thiên là đại sắc lang. Đặc biệt là khi hai nàng đi vào phòng và thấy Hạ Thiên ôm chặt Kiều Tiểu Kiều thì càng cảm thấy như vậy là đúng.
Nhưng hai người chờ đợi một lúc lâu mà không thấy gì, vì vậy cả hai đều hoài nghi, chẳng lẽ người này không phải sắc lang?
Bàn tay Hạ Thiên vẫn chậm rãi xoa nhẹ lên các bộ vị co dãn của Kiều Tiểu Kiều, nhưng hắn ra tay rất nhẹ, vẻ mặt rất ôn hòa không cợt nhả như ngày thường, cũng không có biểu cảm dâm ô. Đồng thời động tác của hắn cũng không làm Kiều Tiểu Kiều bừng tỉnh, mà ngược lại nàng còn ngủ sau hơn.

- Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?

Kiều Phượng Nhi rốt cuộc không nhịn được phải hỏi. Tuy nàng biết với thân phận của mình hỏi vậy là không phù hợp, nhưng cuối cùng cũng khó thể chống lại lòng hiếu kỳ.
Chưa nói đến điều gì khác không thích hợp, lúc này hai nàng tiến vào thăm Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều ôm nhau ngủ lại càng không thích hợp. Nếu chuyện không thích hợp nhất đã làm thì còn gì không thích hợp để không làm?

- Mát xa cho Tiểu Kiều.

Hạ Thiên nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Tiểu Kiều ngủ không ngon giấc, mà đầu óc hoạt động quá độ, anh phải mát xa cho cô ấy, như vậy sẽ ngủ sâu hơn, có lợi cho sức khỏe.

- Anh còn biết mát xa sao?

Kiều Hoàng Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, sắc lang này đổi tính rồi à?

- Tất nhiên phải biết, nhưng bình thường anh không mát xa cho người ngoài.

Hạ Thiên nhìn Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi:

- Nhưng các em là vệ sĩ của vợ anh, nếu các em muốn mát xa thì cũng có thể đến tìm anh. Thật ra mát xa cũng có nhiều lợi ích, có thể làm cho ngực lớn lớn, tất nhiên còn có thể giảm béo... ....

Khi nghe đến hai chữ ngực lớn thì Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng chính thức giật mình thanh tỉnh, thì ra sắc lang vẫn chưa đổi tính, vẫn dâm tục như cũ.
Khi bàn tay Hạ Thiên di chuyển nhẹ nhàng thì tiếng hít thở của Kiều Tiểu Kiều ngày càng nhẹ, hơn nữa còn kéo dài. Khoảnh khắc này nàng giống như một cô bé ngủ say, dù bên ngoài có động tĩnh gì cũng không bị ảnh hưởng.
Hạ Thiên cuối cùng cũng rời khỏi giường, hắn không tiếp tục mát xa cho Kiều Tiểu Kiều. Hắn nhìn Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi, hắn chợt sinh ra một ý nghĩ, vì vậy mở miệng nói:

- Anh dạy võ cho hai em nhé.

- Không càn!

- Tôi không học.

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi hầu phản đối cùng một lúc, hai nàng hầu như cùng nhớ về Triệu Thanh Thanh, nghe lời nói của Triệu Thanh Thanh thì biết muốn học được võ thì phải trở thành vợ bé của Hạ Thiên. Mà hai nàng bây giờ không ai tình nguyện làm vợ bé của hắn.
Hạ Thiên có chút buồn bực, người khác cầu xin hắn còn chưa muốn dạy, bây giờ hắn chủ động dạy võ cho người, không ngờ người ta lại có cần, trên đời còn thiên lý nữa sao?

- Sao các em không học?

Hạ Thiên chẳng thể vui sướng, chẳng lẽ trên đời luôn là như vậy, hắn chủ động mở miệng thì người ta cho rằng võ công chẳng đáng tiền, giống như trước đó hắn chủ động chữa bệnh cho người nhưng lại bị xem là lừa đảo, bây giờ lại có người cầu xin hắn chữa bệnh.

- Tôi không muốn làm vợ bé của anh.

Kiều Phượng Nhi cũng không giấu diếm, nàng nói ra nguyên nhân thật sự.

- Đúng vậy, chúng tôi không giống như cô bé tôn sùng võ thuật đến mức mù quáng giống như Triệu Thanh Thanh kia.

Kiều Hoàng Nhi phụ họa.

- Anh có nói muốn các em làm vợ sao?

Hạ Thiên chợt mất hứng, hắn mà không biết thưởng thức vậy sao? Tuy hai người này cũng được xem là người đẹp nhưng so sánh với Kiều Tiểu Kiều lại kém quá xa. Các nàng không xinh đẹp và dịu dàng bằng Kiều Tiểu Kiều, ngực cũng không lớn như cảnh sát tỷ tỷ, mông không to, hắn làm gì có hứng thú ép các nàng làm vợ?
Nếu Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi biết Hạ Thiên nghĩ như vậy thì nhất định sẽ nhảy lầu tự tử, nhưng hai nàng không đọc được suy nghĩ của người khác, vì vậy cũng chỉ biết kinh ngạc. Tên sắc lang này không muốn hai nàng làm vợ mà tình nguyện dạy võ sao?
Không đúng, chắc chắn là có âm mưu hiểm độc.

- Sao anh lại có lòng tốt dạy võ cho chúng tôi?

Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải hỏi.
Hạ Thiên liếc mắt:

- Ai nói anh có lòng tốt? Anh chỉ muốn các em bảo vệ vợ anh cho tốt thôi.

Tam sư phụ đã từng dạy bảo Hạ Thiên, cần phải làm người tốt, nhưng Đại sư phụ lại nói làm người tốt không có tương lai, sẽ bị rất nhiều người đẹp bỏ rơi, rất khó tìm vợ. Vì vậy Hạ Thiên quyết định không làm người quá tốt, hắn không muốn quá tốt để rồi không có vợ.
Nhị sư phụ cũng nói người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm. Hạ Thiên là người hy vọng trường thọ, vì thần tiên tỷ tỷ giống như càng ngày càng trẻ mà chẳng già, vì thế hắn phải làm cho mình giống như thần tiên tỷ tỷ, hắn phải sống dai. Mà kẻ tạo ra tai họa sẽ sống lâu, vì thế hắn phải quyết chí tạo ra nhiều tai họa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Rõ ràng một Hạ Thiên muốn tạo ra tai họa sẽ chẳng thể đột nhiên trở nên có lòng tốt, nhưng hôm qua Kiều Phượng Nhi đã cứu vợ hắn, giúp nàng cản một viên đạn, vì vậy hắn phải đối đãi với các nàng tốt hơn một chút. Vì thế lúc này hắn muốn dạy võ cho hai nàng, xem như báo đáp công ơn của Kiều Phượng Nhi, đồng thời cũng đẩy mạnh công tác bảo vệ vợ, rõ ràng là một công đôi việc.
Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn muốn Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi có năng lực bảo vệ Kiều Tiểu Kiều.

- Dù bây giờ học võ cũng không thể trở nên giỏi ngay được.

Kiều Hoàng Nhi đưa ra nghi vấn, nàng cảm thấy Hạ Thiên có âm mưu.

- Không có gì là không thể, tư chất của hai em rất tốt, lạ có cơ sở võ công, chỉ cần ba ngày thì anh có thể giúp cho thực lực các em tăng lên gấp đôi.

Hạ Thiên dùng giọng tràn đầy tin tưởng nói.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy sự hoài nghi trong mắt đối phương. Các nàng học võ khi mới lên ba, đến bây giờ đã luyện mười lăm năm, người này chỉ cần ba ngày mà giúp các nàng gia tăng thực lực lên gấp bội sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.