Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 297: Tôi rất ẩn nhẫn





- Giám đốc Diệp, cô đừng nghĩ rằng tôi sợ Hạ Thiên.

Lâm Tử Hào cắn răng nói, hắn ở lại đồn cảnh sát vài ngày, đây là những gì mà cả đời hắn chưa từng gặp phải. Dù không có chứng cứ nhưng Lâm Tử Hào nhận định đây là Hạ Thiên ra tay với mình, lúc đó trong đám người chỉ có mình Hạ Thiên làm được điều này.
Trên mặt Diệp Mộng Oánh lộ ra nụ cười cổ quái:

- Thì ra Lâm tiên sinh sợ chồng tôi sao? Đa tạ anh đã nhắc nhở tôi, tôi còn không biết chuyện này.

Diệp Mộng Oánh thật sự không phải dùng Hạ Thiên để uy hiếp Lâm Tử Hào, nàng chẳng qua chỉ tùy tiện nói ra như vậy, nàng rất muốn bớt chút thời gian ở bên cạnh Hạ Thiên. Nhưng nàng cũng không ngờ mình làm cho Lâm Tử Hào hiểu lầm, điều này làm nàng kỳ quái, Hạ Thiên rốt cuộc đã làm gì với Lâm Tử Hào?
Trong mắt Lâm Tử Hào lóe lên cái nhìn tức giận:

- Giám đốc Diệp, tôi nói cho cô biết, trên đời này có rất nhiều người trị được hắn.

- Thật ra anh không cần nói cho tôi biết, anh chỉ cần để chồng tôi đến nghe là được.

Vẻ mặt Diệp Mộng Oánh có chút cổ quái:

- Không bằng Lâm tiên sinh xoay người lại, chính anh nói cho cậu ấy biết?

- Này, tên ngốc Lâm Tử Hào, tới tìm mỹ nữ tỷ tỷ của tôi làm gì?

Một giọng nói bất mãn vang lên sau lưng Lâm Tử Hào, mà Lâm Tử Hào luôn khắc cốt ghi tâm âm thanh khốn nạn này.
Lâm Tử Hào và Diệp Mộng Vân hầu như cùng xoay người, sau đó cả hai nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng ngoài cửa, bên cạnh Hạ Thiên còn có một chú chim nhỏ nép vào người, là Mộc Hàm.

- Hạ Thiên, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng kiêu ngạo quá lâu.

Lâm Tử Hào nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thiên, giống như hận không thể xé xác đối phương.

- Tôi rất kiêu ngạo sao?

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Tôi rất ẩn nhẫn ấy chứ?

Diệp Mộng Oánh không khỏi mỉm cười, Hạ Thiên cũng coi như an phận thì khắp thiên hạ ai cũng an phận.

- Đúng vậy, chồng tôi trước nay luôn an phận.

Mộc Hàm ở bên cạnh phụ họa, nàng thấy một người với năng lực như Hạ Thiên thì những hành động trước nay có thể nói là an phận.

- À, nếu tôi muốn kiêu ngạo thì nên kéo tên ngu Lâm Tử Hào này lên sân thượng, sau đó thả xuống xem chơi.

Hạ Thiên rất hài lòng với cách nói của Mộc Hàm.

- Cậu.

Lâm Tử Hào dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:

- Ngày đó ở Đêm Giai Nhân, có phải cậu hại tôi?

- Tôi hại anh sao?

Hạ Thiên ra vẻ rất kỳ quái:

- Rõ ràng anh ghen ghét tôi thân mật với cảnh sát tỷ tỷ, sau đó động dục với cá sấu Diệp Mộng Vân. À, mà này, một con cá sấu như Diệp Mộng Vân mà anh cũng chơi cho được, con mà nó, sao trên đời lại có người thiếu ánh mắt như anh?

Hạ Thiên cũng không ngừng lại, hắn nói một hơi làm Mộc Hàm và Diệp Mộng Oánh có chút sững sờ, mà Diệp Mộng Vân thì tức đến mức gương mặt đỏ bừng bừng:

- Cậu nói gì?

- Cô không hiểu sao? Tôi thấy cô không thua gì cá sấu nhưng cũng phải có tai chứ?

Hạ Thiên dùng ánh mắt thương cảm nhìn Diệp Mộng Vân.

- Chồng, đừng nói vậy, người ta xấu như cá sấu cũng không phải lỗi của chính mình, đây là ăn ở ác, trời sinh.

Mộc Hàm cười hì hì nói, bản lĩnh chọc người của nàng cũng không kém Hạ Thiên.

- Các người...Các người... ....

Diệp Mộng Vân tức đến mức nói không nên lời.

- Thôi bỏ, chúng ta đi.

Lâm Tử Hào kéo tay Diệp Mộng Vân, hắn muốn đi.

- Mau cút đi.

Hạ Thiên phất tay mất kiên nhẫn:

- Đừng đứng đây làm phiền mỹ nữ tỷ tỷ của tôi.

- Hạ Thiên, cậu nói chuyện phải khách khí một chút.

Lâm Tử Hào trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

- Cút mau.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Lâm Tử Hào:

- Nếu không tôi cho anh xuống bằng cửa sổ.

Khách khí sao?
Trước nay Hạ Thiên chưa từng biết khách khí là gì, dù biết hắn cũng không khách khí với Lâm Tử Hào.
Lâm Tử Hào còn muốn nói điều gì đó, nhưng hắn lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng khổng lồ ép lên người, hắn không thể không liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng rời khỏi phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, có một vài người không nên khách khí, chị xem, tôi có chút hung ác thì hắn đã ngoan ngoãn đi ra rồi.

Hạ Thiên cười hì hì nói với Diệp Mộng Oánh.
Lâm Tử Hào nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa tức ói máu, hắn thậm chí có xúc động muốn nói vài câu nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, chỉ biết oán hận xoay người bỏ đi.

- Diệp Mộng Oánh, cô tốt nhất nên trả công ty mỹ phẩm lại cho tôi, nếu không tôi không để cô yên.

Diệp Mộng Vân để lại một câu nói hăm dọa, sau đó đuổi theo Lâm Tử Hào.
Diệp Mộng Oánh rõ ràng không quan tâm đến lời nói của Diệp Mộng Vân, nàng đi vòng qua bàn làm việc, nàng tiến về phía Hạ Thiên, giọng nói rất dịu dàng:

- Hạ Thiên, sao cậu lại đến đây?

- Mỹ nữ tỷ tỷ, thật ra tôi đến để tìm Lâm Tử Hào.

Hạ Thiên nói, hắn nhận được tin tức của Kiều Đông Hải, biết Lâm Tử Hào đến đây, vì vậy hắn và Mộc Hàm chạy tới.

- Chồng, bọn họ đi rồi, chúng ta có nên đuổi theo không?

Mộc Hàm lúc này mới mở miệng nhắc nhở Hạ Thiên.

- Đuổi chứ.

Hạ Thiên gật đầu:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, trước tiên tôi đi xử lý tên Lâm Tử Hào ngu ngốc, sau này sẽ đến tìm chị.

Hạ Thiên nói xong thì kéo Mộc Hàm chạy ra ngoài làm Diệp Mộng Oánh sững sờ, trong lòng có chút mơ hồ, nếu Hạ Thiên đến tìm Lâm Tử Hào, sao lại để cho Lâm Tử Hào bỏ chạy rồi mới đuổi theo?
Diệp Mộng Oánh tất nhiên không biết, Hạ Thiên chẳng qua không muốn mang đến phiền toái cho nàng. Lần này hắn đến xử lý Lâm Tử Hào, nếu đối phương mất tích trong phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh, như vậy nàng sẽ nhận phiền toái rất lớn.
Hạ Thiên thân là một người đàn ông tốt, tất nhiên hắn chỉ giải quyết phiền phức cho vợ mà không mang đến ưu phiền. Hắn tự nhận mình là người rất tốt, vì vậy không làm khó Diệp Mộng Oánh, hắn phải đợi Lâm Tử Hào rời khỏi tập đoàn Thiên Nam mới ra tay.
... ....
Diệp Mộng Vân và Lâm Tử Hào vừa rời khỏi tòa nhà Hải Giang, đúng lúc này Lâm Tử Hào cảm thấy mắc tiểu, hắn nói với Diệp Mộng Vân:

- Anh đi toilet, em chờ anh nhé.

- Em vào xe chờ anh.

Diệp Mộng Vân nói.

- Được.

Lâm Tử Hào gật đầu, sau đó hắn chạy trở lại tòa nhà Hải Giang, đi về phía toilet.
Lâm Tử Hào vừa đi vào toilet, đang định giải phóng "nổi buồn" thì đột nhiên cảm thấy sau gái đau đớn, sau đó hắn hôn mê.
Hạ Thiên xuất hiện sau lưng Lâm Tử Hào không một tiếng động, sau đó hắn nhấc đối phương lên rồi nhảy qua cửa sổ toilet ra ngoài. Hắn leo lên tòa nhà Hải Giang, khoảnh khắc sau đã lên đến sân thượng.
Hạ Thiên tiện tay ném Lâm Tử Hào xuống đất, một lúc sau hắn còn chưa thấy Mộc Hàm đi lên, vì vậy lập tức điện thoại:

- Vợ, sao chị còn chưa lên?

- Chồng, tôi đang đóng cửa sân thượng.

Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ.

- Còn có chuyện này sao?

Hạ Thiên cũng không muốn khóa cửa sân thượng, nhưng làm vậy cũng tốt, ít nhất hắn có thể chậm rãi thẩm vấn Lâm Tử Hào mà không ai phát hiện ra.
Mộc Hàm đi đến bên cửa sổ, Hạ Thiên lại đi xuống ôm nàng lên sân thượng, sau đó hắn đá lên người Lâm Tử Hào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Á... ....

Lâm Tử Hào kêu lên đau đớn, hắn mở to mắt, đầu tiên có chút mê hoặc, sau đó vẻ mặt biến đổi lớn:

- Đây là đâu? Các người muốn gì?

- Vợ, thằng ngu này không biết đây là đâu? Tôi nên làm gì bây giờ?

Hạ Thiên cười hì hì nhìn Mộc Hàm.
Mộc Hàm cười quyến rũ:

- Chồng, vậy cho hắn nhìn qua khung cảnh tươi đẹp đi.

- Hay.

Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn đột nhiên nhâc bổng Lâm Tử Hào lên rồi đưa đầu đối phương ra ngoài:

- Này, thằng ngu, nhìn đi, biết đây là đâu chưa?

- Á... ....

Lâm Tử Hào nhìn xuống mà mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân và gào lên sợ hãi, nhưn tòa nhà quá cao, bên dưới xe cộ ồn ào, dù hắn gào rất lớn cũng không ai nghe thấy.

- Này, thằng ngu, thấy rõ chưa?

Hạ Thiên hỏi.

- Mày...Mày muốn thế nào?

Lâm Tử Hào cố gắng bình tĩnh nhưng không thể, giọng điệu có chút lắp bắp.

- Không có gì, tao đang buồn chán, đang nghĩ nếu ném mày xuống dưới, chẳng biết mày có chết không?

Hạ Thiên hời hợt nói.

- Mày...Mày dám giết tao, mày chạy không thoát được đâu.

Lâm Tử Hào nhắm mắt, hắn không dám nhìn xuống dưới, nơi đây quá cao, chỉ cần nhìn xuống sẽ choáng váng đầu óc.
Hạ Thiên không nói gì, hắn đột nhiên buông tay, thân thể Lâm Tử Hào rơi xuống.

- Không cần...Cứu... ....

Lâm Tử Hào hét ầm lên không cần phong độ, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mình còn chưa rơi xuống đất. Sau khi xem xét lại hắn mới thấy mình được Hạ Thiên nắm lấy chân, rõ ràng nếu đối phương buông tay thì hắn chắc chắn sẽ chầu Diêm Vương.

- Thằng ngu, tao ghét nhất có người uy hiếp mình.

Hạ Thiên rất bất mãn:

- Mày nếu tiếp tục nói lung tung, tao sẽ ném mày xuống.

- Mày...Mày rốt cuộc muốn gì?

Vẻ mặt Lâm Tử Hào xanh như đít nhái.

- Đơn giản thôi, mày liên lạc với người của Ám Ảnh Đoàn, hủy bỏ ủy thác ám sát Tiểu Kiều là được.

Hạ Thiên mỉm cười, hắn khẽ dùng sứ kéo Lâm Tử Hào lên, sau đó lại ném xuống.

- Cái gì là Ám Ảnh Đoàn?

Lâm Tử Hào ra vẻ mê hoặc:

- Tao không mướn người giết Tiểu Kiều, sao lại hủy bỏ?

- Hừ, tao cho mày xuống hôn đất.

Hạ Thiên rất bực bội, hắn chuẩn bị buông tay.

- Dừng tay, mau dừng tay, tao thật sự không biết cái gì là Ám Ảnh Đoàn, tao cũng không mướn người giết Kiều Tiểu Kiều.

Lâm Tử Hào treo trên bầu trời, vẻ mặt hắn trắng bệch, hắn quát lớn:

- Sao tao lại giết Tiểu Kiều? Năm xưa tao rất tốt với cô ấy.

- Tiểu Kiều là vợ tao, mày đối xử tốt với cô ấy làm gì?

Hạ Thiên rất bất mãn, hắn nắm chặt lấy quần áo của Lâm Tử Hào rồi vung vẫy trên không:

- Này, cho mày một cơ hội cuối cùng, hủy bỏ ủy thác với Ám Ảnh Đoàn, như vậy tao sẽ không ném mày xuống.

- Hạ Thiên, tao phải làm sao mày mới tin, tao không mướn người giết Tiểu Kiều?

Lâm Tử Hào gào lên:

- Mộc Hàm, cô biết ai phái tôi đến làm việc, cô cũng biết, nếu muốn giết người, tôi căn bản không đến lượt mời sát thủ, phải không?

Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Lâm Tử Hào bắt đầu cầu cứu với Mộc Hàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.