Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 168: 1920




Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa
Một ngày trước khi thế giới của hắn sụp đổ, A Nhất nằm trong chiếc quan tài gỗ đã được hắn chôn sâu dưới lòng đất. Vết thương giữa ngực đã lành lặn hoàn toàn nhưng vị giác không còn tồn tại vẫn truyền đến cơn đau rát âm ỉ.
Hắn tháo mở một túi trà, chính là loại trà mà Tịch Diệt Đạo Tổ vẫn thường pha cho hắn. Thần hồn của hắn như con thuyền lênh đênh còn mùi hương dịu nhẹ của trà là dây neo, cột hắn vào hiên thực. A Nhất nhét trà đầy miệng rồi nhai ngấu nghiến, nhưng trà lại không đắng nên thần hồn nghẹn ngào nấc lên từng cơn.
Dù cho hắn có mếu máo khóc lóc bên trong Huyết Giới như thế nào thì gương mặt bên ngoài của hắn vẫn hờ hững như chiếc mặt nạ gỗ mà hắn đang đeo.
- Đồ ngu! Ngươi thiếu gì cách, sao lại vứt bỏ thiệt căn? Nó đã có thần thông rồi kia mà!
- Hắn chấp nhận chúng ta! Nhân Hoàng vô thượng!
- Đừng khóc nữa! Ngâm trong bóng tối lâu ngày, nước mắt cũng thành sắt thép, sắt thép rồi cũng mục nát.
- Nhân Hoàng vô thượng!
- Đứa trẻ đáng thương! Đừng tự trừng phạt mình như vậy nữa! Ngươi không có lỗi.
Trong những tiếng thủ thỉ quen thuộc, từng đường vân gỗ huyền ảo trên chiếc mặt nạ bắt đầu chuyển động, tách rời rồi nhẹ hòa vào da mặt của thiếu niên. Cả chiếc quan tài cũng bắt đầu hòa nhịp. Bên trong Huyết Giới, vô sô nhánh rễ đâm ra từ biển máu, vươn lên cao rồi quấn lại với nhau tạo thành một chiếc vương tọa thô kệch mà uy nghiêm, nâng đỡ lấy Thiên Âm Chi Hồn. Thân hình lực lưỡng của vị thần linh mù lòa được phủ lên một lớp tang phục trắng toát đơn điệu. Một cành gỗ quái dị trở thành trâm cài trên mái tóc đen lánh được búi cao.
Đúng như những gì kẻ bí ẩn kia đã nói, hắn không phải là Thiên Âm Chi Hồn. Vương tọa Nhân Hoàng kia cũng không phải là của hắn.
Ngước nhìn vị thần linh oai vệ đang ngồi trên cao, A Nhất hỏi:
- Cây đao trên cổ của ta đã gãy chưa?
Bên dưới biển máu phẳng lặng, một trong những cổ thi thể đang trôi nổi lềnh bềnh mở miệng trả lời hắn:
- Nhìn không thấu nhưng chưa! Vẫn chưa!
Những cái đầu khác cũng lần lượt mở mắt.
- Quỷ đói! Đói hơn cả ngươi!
- Vọng Thiên thành! Thần tiên nuôi quỷ đói!
- Thịt nữ nhân mềm, xương nữ nhân giòn!
- Đứa trẻ đáng thương! Đừng tự trách! Không do ngươi! Không phải lỗi của ngươi!
Trong mớ xác chết có đứa bé cháy đen như than, cái miệng rộng tới mang tai đang cười nhạo. Bị A Nhất chú ý, nó chìm dần xuống dưới, đôi mắt đỏ hỏn hòa tan vào máu.
Trước kia Lãnh Vân Khanh có kể qua việc Phục Ma Minh tuyển dụng những công chúa còn chưa xuất giá ở các vương triều trần tục, nhưng A Nhất không để trong lòng. Lãnh Vân Khanh cũng không thể giải thích rõ lý do vì sao nàng lại sợ việc phải đến Phục Ma Minh, chỉ bảo rằng khi nhìn thấy tên sứ giả của bọn họ thì linh cảm của nàng đã dự báo tử nạn. Lãnh Vân Khanh không biết rằng sau khi ăn “heo tiên quay”, trở thành tu sĩ thì nhãn căn của nàng đã đắc được thần thông, giúp nàng nhìn ra được bản chất thật của người khác.
Những tu sĩ may mắn, mỗi khi phá một đại cảnh giới, một trong ngũ căn có thể chứng đắc thần thông. Ở thời thượng cổ từng có một tu sĩ khí vận nghịch thiên đến mức sau năm lần tấn cấp, tất cả ngũ căn, tai, mắt, mũi, miệng và thân đều đạt được thần thông chiến đấu. Sau khi đại lục vỡ nát, kẻ này đã trở thành giáo chủ của cõi U Minh.
Thiệt căn của A Nhất cũng đã thai nghén thần thông, tuy nhiên còn chưa có cơ hội thi triển thì đã bị hắn dùng một đấm đập nát. Hoàn toàn vỡ nát như thân căn và nhãn căn của hắn vậy. Bây giờ A Nhất chỉ còn tỷ căn tức là mũi và nhĩ căn tức là tai.
Nếu như lúc này diệt đi nhĩ căn có thể làm cho những âm thanh ồn ào bên trong Huyết Giới biến mất thì hắn sẽ lập tức làm ngay.
Biển máu của A Nhất vốn đã rất náo nhiệt với bản giao hưởng địa ngục của oán hồn, bây giờ lại càng náo nhiệt hơn bởi những âm thanh thì thào đầy trí tuệ. Bọn họ kể cho hắn những bí mật của Nhân Giới, dạy cho hắn những phương pháp kỳ ảo để thao túng đại tự nhiên, mở ra con đường truy tìm sức mạnh hủy thiên diệt địa. Bên cạnh đó còn có cả những giọng nói điên dại không ngừng truy tìm cội nguồn của nhân quả, phân tích pháp tắc của thời gian và không gian để suy diễn tương lai.
Hắn lấy tay gõ vào vách của quan tài gỗ một nhịp điệu vui vẻ để bấu víu lấy hiện thực.
Người nào, diệt linh đoản mệnh?
Để người nào, nhẹ bay với mây?
Ai ơi! Trời cũng có mệnh, nói chi là người.
Người nào, đổi đi số phận?
Để người nào, bỏ đi cái thân?
Ai ơi! Thần tiên cũng chịu, nói chi là người!
Nước mắt ướt mềm xác trà làm nổi bật mùi hương của thảo dược đang lượn lờ quanh gương mặt tê dại.
Do A Nhất không ham muốn những bí mật lớn lao của vũ trụ, những tiếng thủ thỉ cũng nhỏ dần. Chúng không ngừng hẳn mà chỉ hạ xuống nền của Huyết Giới, chờ đợi tham vọng của Nhân Hoàng, chờ được trọng dụng.
Chẳng mấy chốc những đường vân gỗ trên chiếc mặt nạ và trên cả quan tài cũng ngừng chuyển động. Tâm tình của A Nhất cũng lắng đọng lại, hắn đảo mắt tra dò Huyết Giới, thế giới tinh thần của hắn.
Biển máu đỏ tươi đầy tử thi và máu thịt trải rộng đến vô tận trong bóng tối bẩn thỉu. Bên dưới biển máu vẫn là nền “đất” bằng xương và thịt. Điểm khác biệt chính là sự hiện hữu của vô số nhánh rễ đủ kích cỡ đâm ra từ bên dưới, vươn thẳng lên trời cao, triều bái Thiên Âm Chi Hồn, vầng sáng duy nhất của thế giới này. Vị thần mù lòa chễm chệ ngồi trên chiếc vương tọa được kết bằng rễ cây, cả người phát ra hào quang nhàn nhạt như ánh trăng.
A Nhất phát hiện rằng dân số của Huyết Giới dường như đã nhiều hơn trước rất nhiều nhưng ít phá phách hơn trước. Bọn họ không còn chạy nhảy, quỳ lạy, đâm chém hay làm những động tác quái gở như trước nữa mà chỉ trôi lềnh bềnh trên biển máu, miệng lẩm bẩm vô nghĩa, hai mắt cứ nhìn hắn trừng trừng. Những cổ tử thi năng động hơn thì đều bị rễ cây đâm xuyên, cố định một chỗ.
Một sợi gỗ ngoằn nghèo đưa hắn đến cạnh chiếc vương tọa Nhân Hoàng. A Nhất ngồi xuống, thân thể thiếu niên trùng khớp với hư ảnh của Thiên Âm Chi Hồn. Nhân Hoàng nhắm mắt hạ lệnh:
- Dị Cơ!
Thể theo ý nguyện của hắn, khi hắn mở mắt thì bản thân đã trở lại bên trong một căn phòng đầy kín sách. Trước mặt là chiếc bàn tròn lớn có sắp sáu chiếc ghế dựa, kể cả chiếc ghế của hắn. Các giác quan của thân thể vẫn hoạt động bình thường, hắn có thể thấy được viên dạ minh châu sáng dịu dàng ở giữa bàn, có thể cảm nhận được chiếc mặt nạ gỗ thô ráp ở trên mặt và vị ngọt của máu ở đầu lưỡi.
Ngồi ở ghế đối diện, Dạ Xoa vương Tự Tại Âm hỏi hắn:
- Rong chơi chán rồi sao?
Giọng nói già nua hiền lành trái ngược hẳn với chiếc mặt nạ quỷ đỏ hỏn dữ tợn. Bên cạnh lão thiếu bóng dáng của Tu La vương Diệu Hảo Âm. Trong căn phòng lúc này chỉ có mặt nạ quỷ đối diện với mặt nạ gỗ.
A Nhất lắc đầu nói:
- Vãn bối có chuyện cần nhờ vả!
- Người một nhà cả! Chuyện của tiểu tử ngươi cũng tức là chuyện của lão phu. Nói đi!
Giọng nói của lão quỷ nhợt nhạt như ánh sáng của viên dạ minh châu chính giữa chiếc bàn tròn.
Đột nhiên A Nhất có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Hắn muốn hỏi nguyên do vì sao Dạ Xoa vương lại có mặt ở đây đúng lúc hắn cần tìm lão, về Tu Di Sơn, về kẻ bất tử và về cả số phận của hắn. Thế nhưng bây giờ việc cấp bách nhất là cứu vớt những người đang bị Phục Ma Minh hiến tế cho quỷ dữ.
- Có người triệu hồi dạ xoa để đối phó với vãn bối. Mong tiền bối trợ giúp!
Lão im lặng, gương mặt già nua bên dưới cau mày suy nghĩ. Một lát sau lão mới thở dài nói:
- Pháp tắc của Lục Đạo không hoàn hảo. Từ khi Cựu Huyền Không vỡ nát, mọi thứ đều rối rắm. Lão phu có thể kiểm soát, đóng lại những khe hở… Về phần đám đang ở Nhân Giới… Lão phu cũng không thể quản được bọn chúng…
Nói đến đây, dường như đã đọc được suy nghĩ của A Nhất lão xua tay:
- Lúc này niệm lực của lão phu đang suy yếu, không thể tự tiện xuất hồn đoạt xá để đến Nhân Giới. Lỡ như đụng phải tên chèo thuyền kia thì không tốt.
Lão dựa lưng ghế, chỉ ngực của A Nhất cười nói:
- Hạt mầm của dạ xoa vẫn còn nằm đó, nhân giới lại là vị diện của ngươi. Ba mấy con tiểu quỷ không làm khó được ngươi.
A Nhất nghĩ rằng việc hắn trở nên đáng sợ như vậy là do khí tức còn sót lại của Dạ Xoa vương Tự Tại Âm bên trong cơ thể của hắn nên trách móc:
- Thảo nào ai ai gặp vãn bối cũng bàng hoàng như gặp quỷ vậy. Tiền bối hại vãn bối thật thảm.
Chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn đang che nụ cười ấm áp của Dạ Xoa vương dẫn trở nên mờ ảo. Trước khi tan biến lão nói với hắn:
- Đứa trẻ đáng thương! Tất cả đều không phải lỗi của ngươi!
A Nhất không nghĩ Dạ Xoa vương muốn an ủi mà cho rằng lão đang lẫn trốn trách nhiệm với hạt mầm của Dạ Xoa bên trong người hắn.
Mặt nạ gỗ hời hợt nói:
- Đa tạ tiền bối!
Hai tiếng đa tạ của A Nhất tiễn Dạ Xoa vương Tự Tại Âm rời khỏi Dị Cơ. Dĩ nhiên đó không phải là lỗi của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.