Họ Biến Thân Ta Biến Nhân!

Chương 20: Siêu Huyết Thanh Và Cơ Giáp





Trong kí túc xá.
Trần Đình Quang bần thần ngồi đấy.
Sau khi bị Đại trùng tấn công, rồi nhìn thấy Đỗ Phong lao tới bên mình thì Quang liền mất đi ý thức, không biết chuyện gì sảy ra tiếp theo.
Khi hắn tỉnh dậy, lại nghe được tin Đỗ Phong vì cứu mọi người mà đã hi sinh, khiến lòng hắn quặn lại.
Đỗ Phong đối với hắn rất là đặc biệt, vừa là một người bạn lại như là một người anh.
Hồi bé, nếu không có Phong cứu giúp thì hắn đã không có sự tự tin như ngày hôm nay, dù biết trong thế giới tàn khốc như bây giờ kẻ yếu như Đỗ Phong không sớm thì muộn cũng sẽ chết, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy không cam tâm.
Cộc cộc!
Tiếng gõ từ phía ngoài truyền vào trong, làm Trần Đình Quang còn đang như người mất hồn liền thần tỉnh lại, không nhanh không chậm mà đi ra mở cửa, không quên dò hỏi.
"Ai đấy?"
"Là tôi, Binh Vương!"
Mở rộng cánh cửa, Trần Đình Quang liền nhìn thấy một khuôn mặt nghiêm nghị đang đứng tại đó, hắn vội đứng sang một bên nhường đường.
"Là thầy Vương a, mời thầy vào trong."
Từ bé tới lớn, Trần Đình Quang thường hay tới tổng bộ, nơi bố hắn điều hành để du chơi đây, cho nên Binh Vương không quá xa lạ gì với hắn, không những vậy còn như một người thầy.
Vì để mình mạnh lên, Quang từng hướng Binh Vương bái sư, theo học hỏi cách chiến đấu cùng cách sử dụng vũ khí, thời gian theo học đa phần là vào kì nghỉ hè của trường.

Đó cũng là lý do vì sao vừa rồi khi đánh giết lũ trùng tử, hắn lại dễ dàng bắn trúng đích như vậy.
"Trông cậu có vẻ khoẻ rồi." Dù tên nhóc trước mặt này đã bái mình làm thầy, nhưng theo chế độ trong tổng bộ, thì tên nhóc thuộc tầng lớp phía trên, là thiếu chủ tương lai, nên hắn cũng không dám quá phận.
"Sư phụ, Đỗ Phong cậu ta..."
"Cậu ta đã rất dũng cảm! Cậu Quang, xin đừng làm phụ lòng cậu ấy, hãy kiên định và trở lên mạnh hơn!" Binh Vương hướng Quang cổ vũ tinh thần, cùng lúc đó y để trên bàn một lọ thủy tinh và một ống tiêm rồi nói: "Đây là siêu huyết thanh, do cha cậu chế tạo.
Sau khi phục dụng có thể trở thành tân nhân loại, nhưng thành công hay không thì chưa biết.
Bởi nó chưa thực sự được sử dụng trên con người."
"Việc có sử dụng loại huyết thanh này hay không là quyền của cậu, tôi chỉ có trách nhiệm là cầm nó tới cho cậu và đưa cậu về nhà mà thôi!"
Nói rồi không chờ Quang kịp phản ứng, Binh Vương đã hướng phía ngoài đi ra, để lại Quang một mình với lọ huyết thanh trên bàn, hiện tại Binh Vương hắn còn khá nhiều việc để làm đây.
Quang đưa tay mà cầm nó lên đánh giá.
Chiếc lọ chỉ dài năm phân, chất liệu thủy tinh, bên trong có chứa một dung dịch màu đỏ, màu của máu tươi đang bồng bềnh trong đó.
Quang hơi lưỡng lự có nên dùng hay không, bởi khi nãy Binh Vương có nói thuốc này là lô đầu tiên, không biết có thành công khi sử dụng trên thân người hay không, nếu không thành chỉ sợ sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Khi còn đang sợ hãi thì bỗng nhớ đến khuôn mặt kiên định của Đỗ Phong lúc cứu mình, mường tượng ra khuôn mặt không sợ chết của tên đó khi đứng trước mặt con đại trùng to lớn làm Quang bất giác mỉm cười, miệng há ra lẩm bẩm.
"Nếu là cậu, thì chắc sẽ không ngần ngại mà sử dụng lọ thuốc này đi."
Như đã quyết định, Quang lấy ống tiêm bơm hết huyết thanh này vào trong, rồi không ngần ngại hướng ven trên cách tay mà đâm xuống.
Ngồi chờ đợi tác dụng của thuốc, lòng Quang có hơi lộp bộp a, không biết sẽ thành công hay thất bại.
Chờ một hồi không thấy có hiện tượng gì, Trần Đình Quang tưởng rằng nó không có tác dụng thì bỗng nhiên một trận quặn đau thắt lại từ nơi tim, làm hắn không kịp chuẩn bị mà nằm vật ra giường.
Cơn đau nhói từng nhịp truyền lên bộ não, khiến hắn hít thở không thông, miệng há ra đớp khí.
Cho đến khi trái tim ngừng đập, Quang ngừng thở thì nó mới hết.
Thịch thịch!
Tưởng chừng như đã chết lặng thì trái tim Quang bỗng trở lại đập thình thịch, lần này nó hoạt động, co bóp còn mạnh mẽ hơn trước.
Hộc.
Quang bật dậy, miệng há ra hớp một lượng khí lớn vào phổi, cảm giác căng đầy nơi ngực mới khiến hắn như được sống lại.
Mồ hôi chảy dòng dòng, người ướt đẫm như tắm.
Sau khi mọi thứ bình ổn lại, Quang mới bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi toàn bộ cơ thể.
Nắm quyền, Quang cảm tưởng mình có thể một mình đánh vật một đầu trâu lớn, nhảy khỏi giường ngủ, hắn ra giữa gian nhà múa một bài quyền pháp.
Cảm giác sức lực lan tràn khắp thân, mỗi quyền uy thế đều bá đạo khiến hắn có chút trầm mê trong đó.
"Vậy ra đây là sức mạnh mà cha đã nghiên cứu!"
...
Giữa sân trường.
"Bọn ta chuẩn bị rời đi nơi đây, tiến về một nơi rất an toàn.
Không biết có vị bạn học hay thầy cô nào muốn đi cùng hay không?"
Binh Vương đứng giữa sân trường, tay cầm một cái loa hô lớn.
Như trước đây, chắc chắn mọi người sẽ đồng ý đi theo, nhưng sau khi ra ngoài, chứng kiến sự nguy hiểm tồn tại, bọn họ giờ đây đã sợ hãi rồi, không còn muốn ra phía ngoài nữa.
Nhất là những người mới từ cõi chết trở về, tâm lý bị đè nén nặng nề, tinh thần cũng không còn vững vàng như trước, lúc này chỉ muốn an an ổn ổn sống trong đây chờ cứu viện từ quân đội mà thôi.
Mọi người trong thâm tâm ai cũng đặt một niềm tin lớn lao vào bộ đội sẽ đến cứu họ.
Chỉ có lác đác vài người là hướng Binh Vương đi tới, xin gia nhập mà thôi, đây đa phần là các học sinh còn người thân gia đình chưa ra ngoài chiến đấu nên không biết độ nguy hiểm ra sao.
Còn tên thầy hiệu trưởng thì khỏi nói, hắn chán ghét làm nô lệ cho người khác, khi biết điều kiện của Binh Vương, hắn chỉ cười lạnh mà thôi.
Không có nhóm người Binh Vương thì hắn vẫn còn quân đội và nhà nước, nhanh thôi, ngôi trường này sẽ được nhà nước ưu tin ứng cứu, bởi nơi đây không chỉ có các học sinh thiên tài, còn có một số con cái nhà lãnh đạo tại đây sinh sống.
Việc bộ đội đến cứu chỉ là vấn đề thời gian, cố gắng cầm cự cho tới lúc đấy là được.
Nhìn thấy chỉ có lác đác mấy người gia nhập, Binh Vương cũng bỏ qua việc chiêu mộ cho tổng bộ, đối với bọn người ngu ngốc này hắn cũng lười quản thêm.
"Thầy Vương!" Còn đang suy nghĩ xem ăn nói thế nào với thủ lĩnh về lũ người này thì bỗng một tiếng gọi quen thuộc làm hắn vội quay người nhìn lại.
"Ồ! Là cậu Quang." Nhìn chàng thanh niên trước mặt vậy mà chỉ trong vài tiếng đã thay đổi hoàn toàn, cơ thể săn chắc, khí huyết cuồn cuộn, thi thoảng còn phát ra chút uy thế bức người.

Binh Vương thầm nghĩ: "Nếu huấn luyện bài bản, chắc chắn tên nhóc này sẽ trở thành một nhân vật siêu việt."
"Anh Hùng vừa nói với cháu, chúng ta sắp phải lên đường về tổng bộ?" Vừa rồi sau khi hoàn thành việc tiến hoá thành tân nhân loại, vừa hay Trần Đình Hùng có qua kí túc xá của Quang bàn giao, chuẩn bị đồ đạc rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy Binh Vương nghiêm túc gật đầu, Quang mới có chút lo lắng mà hỏi: "thế còn con quái vật t0 lớn kia thì sao? Chúng ta không thể giải quyết được nó!"
"Cậu đi theo tôi!" Nói rồi Binh Vương dẫn Quang tới chỗ xe thiết giáp, mở ra cốp sau, ấn vào một nút cơ giới.
Bên trong vậy mà chứa một bộ giáp cồng kềnh.
(Minh hoạ)
"Đây là đại lực cơ giáp! Do cha cậu chế tạo riêng cho tân nhân loại, chỉ có cậu lúc này mới có thể sử dụng nó.
Có nó, đầu đại trùng kia không còn đáng lo ngại!" Binh Vương nghiêm túc nhìn về phía Quang.
Trần Đình Quang lúc này không còn nghe thấy tiếng của Binh Vương nữa, mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào bộ cơ giáp này.
Quá bá khí a!
Niềm ao ước của hắn cùng Đỗ Phong, trở thành một anh bá khí cứu giúp nhân loại không còn xa nữa!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.