Họ Biến Thân Ta Biến Nhân!

Chương 11: Tình Hình Xấu





trong phòng hiệu trưởng.
"Sao anh không ngăn Đỗ Phong lại?" Trần Đình Quang hướng anh trai mình tra hỏi.
"Sao anh phải ngăn cậu ta lại?" Trần Đình Hùng mỉm cười, hướng Trần Đình Quang hỏi lại.
"Vì cậu ta quá yếu, không thể tham gia cùng chúng ta được, nếu để cậu ta vào, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ!" Trần Đình Quang gấp đến nơi rồi.
"Chú mày nên lo cho bản thân đi, ông già sắp cử người đến đây đón chúng ta rồi! đến lúc đấy chú mày không thể mãi bảo vệ Đỗ Phong được đâu! Với lại, ý chí cậu ta rất kiên định, không thể từ chối được!"
"Anh chỉ cần chuyển cậu ta sang bên nhóm di tản cũng được mà?" Trần Đình Quang không vui, hướng anh trai mình gặng hỏi.
"Tối qua, tên nhóc đó đã đến gặp anh mày! Cái tên đó vẫn giống hệt khi xưa, rất ý chí, kiên định!" Trần Đình Hùng liếc em mình một cái, không mặn không nhạt mà thở ra một hơi thuốc.
"Vậy nên anh mày không thể nhắm mắt mà đẩy cậu ta đi được!"

Thấy không thể nhờ vả anh trai, Quang đành im lặng một lúc.
"Nếu vậy anh hãy cho em gia nhập vào tiểu đội của Đỗ Phong, nếu việc này anh không giúp được nữa thì em sẽ không theo về tổng bộ đâu!!!"
Nhìn em trai mình cuối cùng cũng có chút thoả hiệp, Trần Đình Hùng cười thầm trong lòng, liền đồng ý với điều kiện của thằng bé.
Dù sao không sớm thì muộn, kẻ yếu đuối như Đỗ Phong chắc chắn sẽ chết trên chiến trường, cho Quang vào chung tiểu đội của Phong cũng chả sao, không sớm thì muộn hai người cũng âm dương tách biệt, nên Hùng mới dễ dàng đồng ý.
Điều này Quang cũng rất rõ ràng, kể từ khi thấy Đỗ Phong xuất hiện tại sân huấn luyện, hắn cũng xác định được Đỗ Phong khả năng sẽ không từ bỏ niềm tin của mình, hiện tại hắn xin vào cùng đơn vị, chỉ là cố gắng thủ hộ người bạn này lần cuối mà thôi.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Quang mới rời khỏi phòng hiệu trưởng, hướng về kí túc xá đi tới, chuẩn bị cho ngày mai huấn luyện.
!
Sáng hôm sau, tại sân huấn luyện trường THPT Bắc Minh.
Một!
Hai!
Ba!
Những tiếng hô, đếm lượt vang trời.
Hôm nay đã là buổi thứ hai, nhóm Đỗ Phong cũng bắt đầu tiến vào quá trình huấn luyện, vì đây không phải thời bình nên họ không cần phải học các điều lệnh, hay tiến bước hành quân gì đó.
Lúc này mục tiêu của quân đội là đạo tạo nhanh một nhóm lính trẻ, có đủ thể lực để cầm súng, nên việc huấn luyện lúc này chính là tập kháng lực.
Đây là một hình thức rèn luyện thân thể bằng những phương pháp cơ bản nhất đó là hít đất, gập bụng! Giúp cho người tập thêm phần dẻo dai, mạnh mẽ.
Hiện tại tất cả mọi người trong trường đều đang chống tay trên mặt đất, vừa chống đẩy vừa hô lớn số lượt đã thực hiện được.

Tất cả mọi người đều là học sinh bình thường, sức khỏe không được tốt cho nên ai cũng yếu đuối mà nằm phục trên mặt đất.
Chỉ còn lại Đỗ Phong đang cố gắng, cắn răn cố chịu cùng một cậu thanh niên, cơ thể cường tráng đang vững vàng một bên.
Người này không ai xa lạ chính là Trần Đình Quang.
Khi vừa thấy cậu ta gia nhập, Đỗ Phong tuy tâm lý đã khác trước nhưng vẫn có chút hơi hoảng a! Tâm lý mà, bị khắc sâu vào rồi thì khó mà xoá nhoà đi được.
Nhưng lần này khá lạ, tên Trần Đình Quang này vậy mà không kiếm chuyện với mình, làm Đỗ Phong cũng có chút ngẩn người, không quen.
Tiểu đội trưởng Hoàng thấy tên hỗn xược hôm qua vậy mà bị điều sang tiểu đội của mình, khiến hắn có chút lạ a! Vội đi hướng tiểu đội trưởng Nguyễn Mạnh Tường dò hỏi xem sao, hỏi xong hắn mới biết, tên này vậy mà em ruột của đại úy, làm hắn hãi hùng không thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, tất cả mọi người đều đã trải qua một tuần huấn luyện.
Suốt thời gian này, phía ngoài trường bắt đầu vang lên nhiều tiếng súng, khiến các học sinh, bình dân trong trường hoang mang không thôi.
May mà bọn chúng chỉ là tiểu binh, không phải loại cấp cao nên quân đội nhanh chóng dẹp bỏ.

Nhưng tình hình thật sự không mấy khả quan, trong trận chiến ngăn chặn bọn quái vật, đã có hai tốp tiểu đội tinh nhuệ thiệt mạng, tổng đâu đó tầm hai mươi người lính.
Khiến quân lực đang thiếu hụt nay lại càng yếu kém, vậy nên lúc này đại úy, tức Trần Đình Hùng đã đưa ra quyết định, tất cả những quân nhân vừa nhập ngũ trong một tuần đều được phát vũ trang, tập làm quen với súng ống, sau hai ngày nữa sẽ được ra ngoài luyện binh.
Việc luyện bắn trong trường là quá tốn kém đạn dược, vì để tiết kiệm tài nguyên, Trần Đình Hùng đành phải đưa ra kế sách như vậy, dù hắn bị một số thầy cô quở trách nhưng đành phải chịu, thế cục bây giờ không phải là thời bình, lúc này là đang đấu tranh với lũ người ngoài hành tinh nguy hiểm a! Nếu không biết điều tiết hợp lý, không chỉ có các học sinh chết thảm mà còn có cả hàng ngàn tính mạng con người trong trường.
Sau khi nghe xong lý lẽ của vị đại úy này, các thầy cô đành phải im lặng.
Thực sự, mọi người ai cũng sợ chết a! đường cùng rồi, nếu có người hi sinh thay họ, thì tội gì họ phải tiếp tục đi theo cái gọi là trách nhiệm thầy cô?
Lòng người là vậy, chỉ cần lợi ích của bản thân lên cao, họ sẽ sẵn sàng từ bỏ cái gọi chính nghĩa trong người.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.