Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 128: Thế giới tuyến dung hợp




Lần dẫn ấu tể mục tạp quay về Tắc Nạp Tinh này, Tạ Loan cảm nhận rõ ràng sự phát triển của tinh cầu cùng chủng tộc mục tạp.
Chủng tộc mục tạp cũng là một chủng tộc có trí khôn, tương lai nhất định sẽ có ngày tiến hóa thành hình thái nhân loại, Tạ Loan rất tin tưởng điều này.
Ban đầu có lẽ tiến hóa chỉ xuất hiện ở một số thành viên, thế nhưng theo thời gian, toàn bộ quần tộc sẽ hoàn thành quá trình lột xác này.
“Ni Khắc hình thái nhân loại không biết sẽ có dạng gì?” Từ Tắc Nạp Tinh quay về phân hội Vân Bảo, ở trong phòng sinh hoạt, Tạ Loan đưa tay sờ sờ cánh tay trước sắc bén của ấu tể, lúc nói những lời này âm thanh đặc biệt ôn hòa.
Mặc dù ở trong thế giới tuyến khác, Tạ Loan đã thấy sau khi trưởng thành ấu tể này vẫn không thể biến hóa thành hình người, thế nhưng biết đâu ở thế giới tuyến bên này sẽ có điểm khác biệt.
Thế giới tuyến bên này phát sinh nhiều như vậy, mỗi sự thay đổi đều có thể dẫn đến phản ứng dây chuyền, Tạ Loan thực sự rất hi vọng cùng mong đợi.
“Tê tê…”
Nghe thanh niên nói những lời này, ấu tể mục tạp nghiêng đầu, sau đó phát ra âm thanh trầm thấp cùng củng củng ngực Tạ Loan.
Bảo bảo khác sau khi lớn lên đều có hình thái nhân loại, cho dù là ấu tể thì Ni Khắc cũng có ý thức về chuyện này.
Thế nhưng sau khi lớn lên nó chỉ cao lớn hơn mà thôi, hình thái tổng thể không có biến hóa quá lớn.
Bởi vì trời sinh là chủng tộc chiến đấu, hình thái khi thành niên sẽ có sức chiến đấu tăng cao, vì thế ấu tể mục tạp cũng muốn mau lớn hơn, ấu tể mục tạp ở trước mặt Tạ Loan cũng có ý nghĩ tương tự.
Thực ra thì với sự phát triển mấy năm gần đây của chủng tộc mục tạp, bản năng tiến hóa của chủng tộc này mặc dù đã thoái hóa, thế nhưng vẫn còn giữ lại.
Sức chiến đấu ở hình thái nhân loại có lẽ không cường đại như hình thái thú, thế nhưng khi nghe lời Tạ Loan nói, ấu tể mục tạp liền theo bản năng phân biệt chuyện này.
Cảm nhận được mong đợi trong lòng thanh niên, ấu tể mục tạp có chút do dự, bé muốn mau chóng lớn lên để có sức chiến đấu cường đại hơn để bảo hộ thanh niên, mặc khác bé cũng muốn đáp lại mong đợi của thanh niên.
Bị ấu tể cọ cọ củng củng, Tạ Loan giơ tay trái xoa xoa lớp vỏ cứng trên đầu bé, sau đó cố gắng giang tay ôm bé.
Lúc mới gặp, ấu tể mục tạp này cũng đã hơn sáu tháng tuổi, là dáng người mà Tạ Loan không thể nào ôm nổi.
Đến bây giờ, Tạ Loan vẫn chưa từng ôm ấu tể này vào lòng giống như những ấu tể khác, anh chỉ có thể giang rộng tay bán ôm lấy bé mà thôi.
Không thể ôm Ni Khắc lúc bé còn là bảo bảo mới phá xác, lúc tới Tắc Nạp Tinh cứu tám quả trứng ấu tể của chủng tộc mục tạp, Tạ Loan đã cảm thấy rất tiếc nuối.
Nếu trong thời kỳ ấu tể bé có thể biến hòa thành hình dáng nhân loại thì tốt rồi, mặc dù biết khả năng phát sinh chuyện này rất thấp nhưng Tạ Loan vẫn nhịn không được nghĩ vậy.
Cùng những bảo mẫu khác trông chừng ấu tể, lúc nhóm ấu tể không vây quanh mình mà tụm lại vui đùa với nhau, Tạ Loan từ trong túi lôi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ khắc hoa.
Mở chiếc hộp ra có thể nhìn thấy hai chiếc vảy băng lam một lớn một nhỏ nằm bên trong… hai miếng vảy này xuất phát từ cùng một nhân ngư, chẳng qua thuộc về hai thế giới tuyến bất đồng mà thôi, miếng nhỏ là miếng vảy đầu tiên bị rụng của ấu tể nhân ngư cách đó không xa, miếng lớn là Già Nhĩ trưởng thành ở thế giới tuyến song song đưa cho anh.
Lúc đồng hồ của tộc tát ân mất đi hiệu lực, miếng vảy lớn bị Tạ Loan thành công mang về thế giới bên này, Tạ Loan để chung hai mảnh vảy ở cùng một chỗ, thỉnh thoảng sẽ lấy ra nhìn một chút.
Từ thế giới tuyến bên kia rời đi đến giờ đã hơn bốn năm, Già Nhĩ cùng nhóm ấu tể đã trưởng thành ở bên ấy không biết ra sao, đây là chuyện vẫn luôn làm Tạ Loan không an tâm.
Nếu bình an hạnh phúc thì tốt rồi…
Thế giới tuyến bất đồng vẫn tồn tại một cảm ứng vi diệu thực yếu ớt, giống như lúc Tạ Loan từ thế giới khác quay lại, bé chim béo khố duy ở thế giới này không ngừng kêu chíp chíp với gia trưởng, biểu đạt mình muốn gặp Tạ Loan.
Lúc Tạ Loan có tâm tư mong mỏi, đối tượng được kỳ vọng ở thế giới tuyến khác cũng có thể cảm nhận được.
Ở thế giới tuyến Tạ Loan từng tới, tuy không được như anh mong đợi nhưng phân hội Vân Bảo cũng được xây dựng rất tốt, bên trong là hình ảnh bảo mẫu chăm sóc ấu tể thực ấm áp.
Nữ tính tái duy lạp có thể xem là hội trưởng phân hội đang cùng những bảo mẫu khác chăm sóc ấu tể thì đột nhiên dừng lại động tác, hai sợi râu khẽ giật giật.
“Hội trưởng?” Vừa vặn ở gần đó quan sát thấy phản ứng khác thường của đối phương, bảo mẫu đang cầm bình sữa đút cho ấu tể trong lòng nhịn không được hỏi.
“…không sao.” Hạ Kỳ chậm chạp lắc đầu, thế nhưng cảm giác kỳ dị ngắn ngủi truyền tới trong chớp mắt đó làm cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi.
Không biết vì cái gì, cảm giác đó làm Hạ Kỳ nhớ tới vị quý nhân mà Hạ Kỳ đã gặp bốn năm trước trên tinh cầu này.
Là một thanh niên nhân loại tóc đen, mấy năm nay Hạ Kỳ vẫn luôn cảm kích người thanh niên mới gặp một lần này, nếu như có cơ hội gặp lại, cô nhất định phải báo đáp đối phương.
Mặc dù có thể tiện tay cho cô một tấm thẻ tinh tạp có một khoảng tiền kết xù như vậy có lẽ thanh niên căn bản không cần cô báo đáp, thế nhưng phần ân tình này vô luận thế nào cũng phải báo đáp.
Bởi vì nhờ tinh tạp mà đối phương cho, cô mới có đủ vốn để mua lại mảnh đất này, thậm chí còn đủ để cô xây dựng cơ sở thiết bị cho phân hội cùng mời nhân viên, có phần vốn đầy đủ này, Hạ Kỳ mới có thể vận hành phân hội bình thường.
Nhắc tới quý nhân thì không phải chỉ có một, trong mấy năm nay còn có vài người khác vẫn luôn trợ giúp phân hội, bất quá trong số những người này, cô chỉ gặp một người trẻ tuổi khố duy tóc vàng sậm mà thôi.
Người trẻ tuổi khố duy này gọi là lạp duy, đối phương vui vẻ hỏi cô gần nhất có khó khăn gì hay không, khi ấy Hạ Kỳ vừa vặn đang khổ não vấn đề hoạt động của phân hội liền mở miệng, không ngờ không tới mấy ngày đối phương đã giúp cô giải quyết.
Ngồi xổm xuống ôm một ấu tể, cảm giác lóe lên trong chớp mắt đó làm Hạ Kỳ cảm thấy rất ấm áp, cứ như có người nào đó vừa cầu phúc cho cô.
Cảm giác đó cũng truyền đạt tới nhóm người trên chiến hạm Cái Á.
Trên chiếc bàn dài ở chính điện là nhóm nhân viên cao tầng của quân đoàn, chiến hạm đang đi trên đường, hiện giờ cũng không tiến hành hội nghị, vốn cả năm người không hề có biểu tình cùng một còn mục tạp trưởng thành đột nhiên biến đổi tình tự.
Nhân ngư có mái tóc dài màu vàng, lỗ tai có vây tai màu băng lam nâng tay áp lên ngực mình, cảm giác ấm áp chợt lóe đó tựa như nó vừa được gặp gia trưởng của mình.
Ngồi bên cạnh bàn dài, cảm xúc biến đổi của người bên cạnh cũng không quá khó phát hiện, là chuyện xảy ra cùng một lúc, nhóm người có thể chắc chắn không phải ảo giác.
“Mạt mạt…” Khe khẽ gọi xưng hô này, nhân ngư xinh đẹp dị thường hơi híp lại con ngươi xanh thẳm như đại dương.
Cảm giác ấm áp trong nháy mắt vừa nãy chính là thanh niên truyền tới cho bọn họ sao?
Đối với chuyện xảm xúc từ một thế giới khác truyền tới cũng có thể phát sinh, Già Nhĩ không nghi ngờ khả năng phát sinh, thực ra thì nó cũng không muốn nghi ngờ.
Chỉ là truyền đạt chút nhớ nhung cũng tốt, có thể cảm nhận được sẽ làm nó rất vui sướng, cùng lúc với vui sướng cũng sẽ tham lam hơn, muốn được nhiều hơn.
Muốn được gặp lại lần nữa.
Đến tận lúc thanh niên rời đi vẫn không thể ca hát cho đối phương làm Già Nhĩ rất hối hận, khi đó nó chỉ muốn luyện tập nhiều hơn một chút.
Bởi vì vô luận thế nào cũng muốn hát tốt, để thanh niên cảm thấy mình hát dễ nghe, giống như trong kí ức mà nó thấy, có thể làm thanh niên ôn nhu khen ngợi tiếng ca của nó.
Già Nhĩ thậm chí còn nghĩ, bọn họ có thể tới Hải Luân Mễ Đặc Tinh, tinh cầu này chỉ bị quân đoàn của bọn họ phá hủy phân nửa… nửa con lại vẫn có thể cử hành lễ Nại Sắt Lạp.
Mặc dù không phải là ấu tể, thế nhưng trong ngày lễ này, tưởng tượng mình cũng giống tiểu nhân ngư trong kí ức leo lên mỏm đá ngầm ca hát cho đối phương, sau đó hi vọng được thanh niên đáp lại.
Thế nhưng nó không đoán được chính xác thời gian thanh niên lưu lại nên còn đang luyện tập thì thanh niên đã rời đi.
Ngay cả Duy Lạp vẫn luôn vui đùa cợt nhã cũng thu liễm biểu tình, giống như đứa nhỏ bị gia trưởng dạy dỗ, đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời.
Mục tạp trưởng thành có thân hình khổng lồ phát ra tiếng kêu trầm thấp, bản năng làm nó muốn tìm một người, thế nhưng nó cũng biết rõ người kia không ở nơi này.
Con nặc khắc tư mặt không biểu cảm ngồi ở vị trí thủ lĩnh vẫn lãnh tĩnh, thế nhưng trong nháy mắt vừa nãy chiếc đuôi hơi nâng lên đã biểu hiện tâm tư thực sự của nó.
So với nhóm Già Nhĩ, hắc long ngồi ở bên phải chiếc bàn cùng một nam tử nhắm chặt hai mắt có phản ứng nội liễm hơn.
Cũng không biết ở thế giới bên kia, chính mình ở thời kỳ ấu tể đã gặp thanh niên nhân loại, trong ký ức được cộng hưởng thì chuyện này vẫn chưa phát sinh, bọn họ dĩ nhiên không thể nhìn thấy những ký ức này.
Thế nhưng giống như những thành viên khác của cao tầng quân đoàn, mặc dù trong ký ức của thanh niên không có chuyện liên quan tới bọn họ, Áo Ny cùng Ngải Nhân vẫn được cộng hưởng ký ức, vì thế bọn họ cũng nhìn thấy ở bên thế giới bên kia thanh niên đã yêu thương những ấu tể khác như thế nào.
Bọn họ không thể kiềm được xúc động, cho dù không phải tự bản thân cảm nhận.
Áo Ny nắm lấy cánh tay mình, nghiêng đầu đi, thanh niên nhân loại kia đã băng bó vết thương cho cô, thế nhưng khi ấy cô không nói cám ơn, còn dùng giọng điệu không tốt bảo đối phương đừng đụng vào mình.
Rồng là sinh vật thích những thứ lóng lánh, bất kể là cự long hay ấu tể vị thành niên thì đều như vậy.
Ánh mắt thanh niên có màu đen, tóc cũng màu đen, hoàn toàn không phù hợp với điều kiện ‘lóng lánh’ này, thế nhưng khi đối phương mỉm cười, hào quang lóe sáng trong mắt đối phương làm Áo Ny cảm thấy nó đẹp hơn bất kỳ loại đá quý nào.
Nam tử nhắm chặt mắt lẳng lặng ngồi trên ghế, bởi vì không nhìn thấy nên Ngải Nhân khác với những người khác, nó không thể nhìn thấy ánh mắt hay biểu tình của Tạ Loan.
Thế nhưng dựa vào thính giác có thể nghe thấy âm thanh ôn hòa, mà khứu giác thì có thể ngửi thấy một loại khí tức đặc biệt ấm áp.
Ngửi khí tức trong tộc duy khắc có ý nghĩa rất đặc biệt, lần đầu tiên gặp Tạ Loan, Ngải Nhân đã ngửi một lần, lúc đối phương dùng âm thanh ôn nhu nói chuyện trên chiến hạm, nó đã ngửi lần thứ hai.
Cuối cùng ở trên một tinh cầu gọi là Cái Á Tinh, lúc thanh niên đưa bánh pudding tới, còn nhét muỗng vào tay nó, Ngải Nhân đã ngửi lần thứ ba.
Lần đầu tiên ngửi là ghi chép, lần thứ hai là không chán ghét, nhiều hơn hai lần thì có thể lý giải là nguyện ý thân cận hoặc yêu thích.
Dĩ nhiên cả ba lần ngửi này chỉ có bản thân Ngải Nhân biết, vô luận là đồng bạn bên cạnh hay bản thân Tạ Loan cũng không biết.
Cho dù là ấu tể tộc duy khắc, thực tế không cần phải đến sát người mới có thể ngửi khí tức, nếu mỗi lần đều cố ý đền gần ngửi ngửi thì chính là ấu tể duy khắc đó muốn biểu đạt yêu thích.
Quân đoàn này vốn phá hủy hết tinh cầu này đến tinh cầu khác, đánh tan rất nhiều thế lực trong tinh tế, thế nhưng sau khi Tạ Loan tới, Ya Yi ở thế giới bên này đã ngừng kế hoạch lại.
Sau khi chiếm cứ tinh cầu đã công chiếm trước đó, quân đoàn Ya Yi thống lĩnh có thể xem là môt thế lực mới, không còn đối địch với Tinh Minh nữa.
Quân đoàn từng xâm lượt thậm chí phá hủy nhiều tinh cầu là sự thực, thế nhưng Tinh Minh không thể làm gì thế lực Ya Yi, hiện giờ hai bên hòa bình với nhau.
[Ta yêu các con.]
Bởi vì cảm nhận được cảm giác được yêu thương, cái nhìn của nhóm người trong chủ điện chiến hạm Cái Á lúc này không còn giống như trước nữa.
Tiêu cực dĩ nhiên vẫn còn, thứ làm chúng chán ghét vẫn tồn tại, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp.
Tỷ như phân hội Vân Bảo được trùng kiến ở Cái Á Tinh.
Ở thế giới bên này chúng không có quá nhiều tình cảm ấm áp với phân hội bảo dưỡng ấu tể này, thế nhưng sau khi có được kí ức của thanh niên, đối với bọn họ còn là ấu tể ở thế giới bên kia thì nơi này giống như nhà vậy.
Sau khi phân hội này được trùng kiến sẽ có rất nhiều ấu tể sẽ lớn lên trong tình yêu thương giống như trong kí ức thanh niên.
Trợ giúp phân hội Vân Bảo phát triển là việc mà nhóm Ya Yi đã làm suốt mấy năm qua, rất nhiều lần tuy không ra mặt nhưng bọn họ đã ngấm ngầm giúp Hạ Kỳ giải quyết rất nhiều phiền toái.
Quân đoàn không còn tiến hành kế hoạch phá hủy tinh cầu, hòa bình ở thế giới bên này cũng được thiết lập lại, nhất là khi địch nhân vẫn còn chưa xuất hiện, tinh tế vẫn là một mảnh an tường hòa bình.
Có thể tiếp nhận được cảm giác nhớ nhung của thanh niên ở thế giới bên kia truyền tới đã rất kinh ngạc cùng mừng rỡ, thật ra thì đã nên thỏa mãn.
Thế nhưng nhóm người xung quanh chiếc bàn dài ở chủ điện vẫn nghĩ…
Nếu như.
Nếu như có thể gặp lại thì tốt quá.
“Nếu như có thể gặp lại thì tốt quá.” Tạ Loan lấy mảnh vảy lớn trong hộp gỗ ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào miếng vảy, thì thầm với chính mình.
Vốn đối với thế giới này, vô số thế giới tuyến đều có kết cục bị hủy diệt, thế nhưng chỉ có thế giới tuyến có Tạ Loan đã hoàn toàn thay đổi kết cục này.
Được coi là hi vọng cùng tương lai sáng lạn nhất trong tất cả các thế giới tuyến, vị diện này được ‘quy tắc’ của thế giới này lựa chọn.
Trừ bỏ thế giới tuyến của Tạ Loan, ở những thế giới tuyến khác, cây kim trên chiếc đồng hồ lớn ở tộc tát ân đột nhiên rung động yếu ớt, chầm chậm chỉ về một hướng.
Lúc Tạ Loan đi tới Kha La Nặc Tư Tinh, cây kim trên tháp đồng hồ đang chỉ về hướng ký hiệu ‘α’, hiện giờ cây kim ở những thế giới giác đều đang di chuyển về phía ký tự này.
Tạ Loan không có khả năng cảm nhận được phát sinh ở thế giới tuyến khác, thế nhưng có một chuyện phát sinh ngay trước mắt làm anh sợ ngây người.
Miếng vảy băng lam trong tay đột nhiên biến mất, loại biến mất này giống như lúc Tạ Loan quay về thế giới tuyến ban đầu vậy, trước tiên biến thành điểm sáng rồi dần dần trong suốt, cuối cùng tan biến hoàn toàn.
“Làm sao lại…” Trước lúc miếng vảy hoàn toàn biến mất, Tạ Loan gấp gáp muốn lưu lại, thế nhưng anh không có cách nào.
Sao lại đột nhiên biến mất, Tạ Loan không rảnh suy nghĩ chuyện này.
Anh đã hứa với Già Nhĩ thành niên sẽ bảo quản tốt miếng vảy này, hiện giờ nó biến mất, anh đã nuốt lời.
Bất kể Tạ Loan gấp gáp cỡ nào, lòng bàn tay anh rốt cuộc vẫn trống rỗng.
Bị động nuốt lời, điều này làm Tạ Loan nhất thời không nói nên lời, thế nhưng ngay lúc này, anh nhận được cuộc gọi từ tộc tiên tri tát ân.
“Thế giới tuyến… dung hợp?” Tạ Loan chậm chạp tiêu hóa chuyện đối phương vừa nói, anh có thể hiểu được từ đối phương đã nói.
Bởi vì thế giới tuyến sắp dung hợp nên miếng vảy anh mang về từ thế giới tuyết khác mới biến mất, Tạ Loan biết chuyện này.
Lấy thế giới của bọn họ làm chủ đạo dung hợp, lúc chiếc đồng hồ lớn phát sinh chấn động, tiên tri Khắc Luân là người đầu tiên biết chuyện.
Bởi vì Tạ Loan là người duy nhất mà ông biết đã đi tới thế giới khác, tiên Tri Khắc Luân liền thông báo cho đối phương biết.
Quy tắc của thế giới sẽ chọn lựa hướng phát triển cứu rỗi thế giới, để tất cả các thế giới tuyến đều hướng về phía ánh sáng cùng hi vọng, nó đã tiến hành dung hợp.
Thế giới tuyến dung hợp cần chút thời gian, được dung hợp bọn họ sẽ biết được tất cả sự việc đã trải qua trong cuộc đời ở thế giới chính, nó cũng chính là cuộc đời của họ.
Hắc long đang nghiêng đầu suy tư trong chủ điện đột nhiên hơi trợn to mắt, con ngươi kim sắc lóe sáng rực rỡ, cô nhìn thấy ‘chính mình’ ôm một viên đá quý xanh biếc vùi trong lòng thanh niên ngủ.
Ngải Nhân thấy một con ấu tể duy khắc cúi đầu ngửi ngửi lòng bàn tay thanh niên, ánh mắt ấu tể này không có ánh sáng, thế nhưng sống trong phân hội Vân Bảo, cho dù không nhìn thấy gì nhưng nó hoàn toàn không sợ hãi.
Bởi vì lúc thanh niên dẫn ấu tể duy khắc về phân hội, liên tiếp vài ngày sau đó thanh niên đã tự mình dẫn dắt ấu tể làm quen với hoàn cảnh trong phân hội.
Mà trừ bỏ ngửi lòng bàn tay, ấu tể duy khắc này còn thích ngửi người thanh niên, mỗi ngày đều ngửi rất nhiều lần, đây là phương thức biểu đạt yêu thích của mình đối với thanh niên.
Ở thế giới tràn đầy hi vọng bên này, vô luận là ai cũng tràn đầy hạnh phúc đi.
Đợi thế giới tuyến hoàn thành dung hợp, trừ bỏ Tạ Loan, mọi người đều có cảm giác chính mình tựa hồ có chút gì đó không phải chính mình, thế nhưng thực sự vẫn là chính mình.
“Mạt mạt, mạt mạt~”
Không biết vì cái gì đặc biệt muốn thấy thanh niên, muốn ca hát cho thanh niên, ấu tể nhân ngư vốn đang ngủ trên giường vỏ sò dưới ao nước đột nhiên bơi tới dọc bờ ao, lên tiếng gọi gia trưởng của mình.
Tạ Loan tiến tới ôm tiểu nhân ngư đến đại sảnh, lúc anh trở lại, bé chim béo vàng nhạt dẫn đầu lao vào lòng anh, sau đó là hắc long bảo bảo.
“Chíp chíp!”
Ở trong lòng thanh niên đập đập đôi cánh nhỏ, ấu tể khố duy ngẩng đầu, dùng ánh mắt đen lúng liếng của mình nhìn Tạ Loan, giống như muốn hấp dẫn sự chú ý của anh mà đặc biệt kêu vài tiếng thanh thúy.
Ya Yi đứng bên cạnh Tạ Loan, ấu tể mục tạp cùng ấu tể duy khắc hình dáng giống cún con không bao lâu sau cũng vây tới, nhóm ấu tể đặc biệt muốn tới gần Tạ Loan.
Tạ Loan sờ phần cánh của bé chim béo, dùng ngón tay tỉ mỉ giúp bé chỉnh lý lông chim trên người, sau đó ngón tay của anh bị ấu tể dùng chiếc mỏ chim nhạt màu cọ nhẹ.
Sau khi Tạ Loan ngồi xuống, tiểu nhân ngư được anh ôm trong lòng liền mở miệng cất tiếng hát tạo thành từ rất nhiều âm tiết, tiếng ca mặc dù còn non nớt nhưng rất thanh lệ vang vọng khắp phòng.
Lúc cất tiếng ca, ấu tể nhân ngư dùng ánh mắt xanh thẳm của mình chăm chú nhìn gia trưởng, sau khi lớn lên tiếng hát sẽ càng dễ nghe hơn, vì được thanh niên khen ngợi, phải cố gắng luyện tập.
Theo bản năng, tiểu nhân ngư có ý nghĩ này.
Hát xong, ấu tể nhân ngư cảm thấy mình tựa hồ vừa hoàn thành được một chuyện rất muốn làm, tâm tình cũng thực cao hứng, ánh mắt xanh thẳm cũng sáng bừng.
Mà ánh mắt của những ấu tể khác đang vùi mình bên cạnh Tạ Loan cũng vậy, ánh mắt sáng long lanh như sao trời, nhóm ấu tể này đều rất cao hứng, nếu hỏi nguyên do thì các bé nhất định sẽ nghĩ tới cùng một chuyện.
Bọn nó được thanh niên trước mắt yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.