Hí Quỷ

Chương 21:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Song hỷ Xung Sát, nói trắng ra chính là thuật khiến cho người chết đi vào đúng ngày vui trọng đại nhất đời mình. Cỗ oán khí sinh ra khi giây phút hạnh phúc nhất thành đau khổ nhất, khiến cho người chết đi biến thành lệ quỷ. ( tiểu Thủy: cái này mình có đọc trong Quỷ thoại Liên thiên gần tương tự, giải thích đại khái là như sau. Các bạn cứ hiểu Song hỷ quỷ là một cỗ oán khí sinh ra như trên. Đây còn gọi là Sát quỷ, loại sát quỷ đáng sợ nhất trong các loại Sát quỷ, vì vậy mà làm sao a Nguyên đã đề cập tới là thực lực của nữ quỷ thực sự không tương xứng, có vẻ có người thao túng đằng sau. Thường có 2 quỷ là quỷ áo đỏ và quỷ áo trắng. Vì cỗ oán khí quá lớn như vậy nên chúng thường quanh quẩn ở hai nơi là đám cưới và đám tang, không ngừng lặp lại cảm giác hạnh phúc cùng bi thương nhất của đời mình cũng đồng thời cười hận kéo kẻ khác đi theo mình…. Đám tang sẽ gặp quỷ đỏ, đám cưới gặp bạch quỷ.  Nếu gặp phải loại quỷ này thường sẽ bị nguyền rủa tới chết. ở trong truyện này thì đây có lẽ là thuật thao túng khiến cho con người ta chết đi dùng lòng hận thù để thành lệ quỷ.)
Khi cùng nữ quỷ tranh chấp, Doãn Nguyên nhận ra Oán khí của nữ quỷ cùng với thực lực đạo hạnh của nó không tương xứng. Hay nói cách khác thì dường như có kẻ nào đó đứng ở ngoài thao túng sau lưng giúp cho nữ quỷ hấp thu oán khí mạnh mẽ để biến thành lệ quỷ trong thời gian ngắn. Dùng phương pháp này có thể nhanh nhưng không hề ổn định như nữ quỷ bây giờ, đây cũng là nguyên nhân khiến cho cô ta dễ bị Doãn Nguyên đánh bại về sau.
Thực ra Doãn Nguyên chưa hề nói cho Lộ Ngôn kết cục thực sự của Tam thiếu gia kia sau này như thế nào.
======================
Tại phủ Doãn gia, tổ tiên có cất giữ một quyển sách lưu bút ký, từng nhắc tới tổ tiên Doãn gia năm ấy còn trẻ đã đi qua một phủ trạch. Trong nhà dày đặc một cỗ oán khí nhưng trong oán khí lại ẩn ẩn không khí vui mừng phảng phất. Tổ tiên của Doãn Nguyên khá là ngạc nhiên, tính toán định xin tá túc ở lại đây một đêm xem thế nào.
Ai ngờ gõ nửa ngày không hề thấy hạ nhân nào ra mở, cuối cùng mới thấy cửa không hề đóng, bèn tự động mở cửa gỗ lớn đi vào trong. Trong sân viện to như vậy lại không hề có người nào, mà bày biện trong nhà lại đầy mâu thuẫn kì lạ. Vừa có câu đối thành thân đỏ rực ngày hỷ, lại có đèn lồng trắng khăn lụa giăng đầy nhà, nửa trắng nửa đỏ quỷ dị!!.
Chàng trai trẻ họ Doãn thấy không có người ở liền đi tiếp dạo quanh tìm nơi ở phía sau viện tự mình tá túc. Nửa đêm canh ba, anh bị đánh thức bởi tiếng khua chiêng gõ trống inh ỏi, đi ra ngoài cửa phòng,chỉ thấy một đám quỷ khiêng kiệu tân nương hoan hoan hỉ hỉ hướng vào sân chính giữa đi vào. Nhìn kĩ một chút, thì thấy đi cùng đội quỷ kia có một tân lang nhưng lại mặc đồ trắng lúc này ngồi bệt xuống đất.
Không ai khác người này chính là Tam thiếu gia trong câu chuyện.
========
Tam thiếu lúc mở cửa phòng tân hôn sáng hôm sau thì thấy người trong lòng mình tự sát nằm trên bàn liền điên rồi, cả ngày mơ mơ hồ hồ như sống trong sương mù. Thẳng đến khi  thấy đại ca hắn sắp tắt thở níu kéo tay hắn bên giường hắn mới tỉnh ngộ giật mình nhìn lại hóa ra trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy.
Tam thiếu gia mỗi đêm gác trông đại ca hắn bệnh tật những ngày cuối đời đều mơ thấy người con gái kia, cũng hốt hoảng minh bạch mọi chuyện kết cục là vì sao. Nhưng hắn biết làm gi, chỉ có thể thấy thẹn với nàng ấy, đã vì mình giữ trinh tiết mà tự sát. Vì thế Tam Thiếu gia liền đem tiền còn lại trong nhà phân phát cho người hầu rồi cho họ về quê, chỉ còn lại mình mình trông coi bài vị trong phủ trạch rộng lớn.
Nữ quỷ mỗi ngày đều sống trong cảnh Tân hôn bi thống, hàng đêm tái diễn lại cảnh gả cho người ta, nhưng lúc này đối tượng nàng được gả chính là vị Tam thiếu gia kia. Hắn cũng không phản kháng, hắn biết gia đình mình có tội với người ta, liền mặc cho nữ quỷ theo mình ăn mòn tinh khí. Đợi đến hôm đó Tổ tiên Doãn gia phát hiện ra hắn thì người không ra người quỷ không ra quỷ. Nói hắn là người thì trên người lúc này tràn ngập quỷ khí, nói hắn là quỷ thì hắn vẫn còn sống trên cõi đời như người thường.
Tam thiếu gia cùng nữ quỷ sống chung một chỗ, vừa thống khổ lại ngọt ngào, trong thâm tâm vẫn luôn là một mảnh áy náy với nàng nên đoạn thời gian đó với hắn như tra tấn không thôi.
Chàng trai trẻ họ Doãn kia không đành lòng để cho hai người kia thành oán độc hận thù mãi mãi, liền quyết tâm thu phục nữ quỷ cho nàng đầu thai chuyển thế.
Kể ra nữ quỷ khi đó thật đáng thương, trong chỉ có một ngày mà trải qua cảm giác từ kinh hỉ sang đau khổ rồi hận thù giận dữ, nàng cho rằng hết thảy do tình nhân của mình cùng người nhà hắn tính kế lừa nàng. Cứ thế oán khí ngất trời, mang theo một thân phẫn hận đâm đầu vào tường chết đi đúng đêm tân hôn trở thành lệ quỷ.
Hơn nữa nữ quỷ giết quá nhiều người, trên người năng lực càng mạnh hơn, Doãn gia khi đó không muốn cũng không thể nương tay được nữa liền ra sát chiêu đánh tan hồn phách cô ta. Mắt thấy người mình vừa yêu vừa thương sắp bị đánh hồn phi phách tán vị Tam thiếu liền chạy ra  che chắn trước người nữ quỷ, lãnh toàn bộ đòn khiến cho linh hồn gần như sắp bị tan rã khỏi cơ thể. Tam thiếu gia lúc đó hấp hối, nữ quỷ mới khôi phục thần trí. Chuyện sau khi nữ quỷ thanh tỉnh tổ tiên của Doãn Nguyên không có ghi trong bút ký của mình, chỉ ghi lại đoạn cuối nhân lúc trời còn chưa sáng, tổ tiên của anh liền thu lại hồn phách cuối cùng của vị Tam thiếu gia kia rồi cùng nữ quỷ hai người tiến vào Quỷ lộ đầu thai kiếp khác.
Doãn Nguyên biết nữ quỷ muốn đầu thai không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nhưng mà hết thảy cố sự của nàng ta và Tam thiếu gia kia vì một chữ “Tử” mà một đoạn mà chấm dứt.
Doãn Nguyên không dám khẳng định chuyện giữa Triệu Nguyên, Vương Bội Sầm và Pepe ba người có liên quan gì tới cố sự của nhân vật chính năm xưa không, nhưng anh chỉ biết chắc rằng bên trong chuyện này vẫn còn có gì đó chưa lộ mặt.
Vương Bội Sầm ngày đó tỉnh dậy vừa mở mắt đã gọi chồng mình bên cạnh mình dậy. Triệu Nguyên tỉnh dậy cảm giác như mình vừa mơ một giấc mộng nhưng lại không nghĩ ra mình đã mơ cái gì. Bên kia Doãn Nguyên cùng Lộ Ngôn đem đồ vật mọi thứ thu thập cẩn thận, đã ngồi trong phòng chỉ chờ Triệu nguyên tỉnh dậy trả tiền nốt còn lại. Triệu Nguyên vôi vàng sang phòng bên chứng thực Doãn Nguyên đã thực sự đuổi nữ quỷ đáng sợ kia đi, liền thoải mái thở phào ghi nốt số tiền công lên phiếu đưa hai người. Đến lúc thanh toán xong ra khỏi cửa về tới nhà, Lộ Ngôn vẫn cứ mở to mắt nhìn Doãn Nguyên không thể tin được:
“ Thật sự anh ta trả nhiều vậy ư?”
Doãn Nguyên như không nghe thấy miệng chỉ oán than:
“ Mệt mệt mệt quá…. “
Lộ Ngôn mở cửa, ôm lấy Tiểu Loa vừa phi từ trong nhà ra sờ sờ nó vài cái mới đi vào, vừa đi vừa than:
“ Em không ngờ lại nhiều như vậy đó …… Đúng là chưa nhìn thấy bao giờ thật là…. Chỗ tiền đó chúng ta ăn gì đây…. “. Cậu tính toán mọi thứ tương lai đầu óc xoay chuyển không ngừng.
Doãn Nguyên cởi áo khoác treo lên giá, rửa tay xong ra cho Tiểu Loa ăn sáng, vừa đi vừa nói:
“ Con búp bê để thu hút sự chú ý của nữ quỷ là tôi dùng Tức Nhưỡng đổi lấy, cái đấy không phải dùng tiền là có thể đổi được, em có hiểu không?”
Lộ Ngôn đang tính nửa ngày không biết chỗ tiền kia sẽ ăn được bao nhiêu tô mỳ lạnh a, nghe thấy lời này liền quay sang nói:
“ Tức Nhưỡng á, em biết nhá, cái này ở nơi em ở trước kia mọc đầy mà …. “     (=.=”)
Doãn Nguyên thưc sự hồ nghi người này không biết có biết Tức Nhưỡng là cái gì không thế, nếu như mà nó sinh trưởng nhiều ở khắp nơi như thế căn bản thế giới này đã náo loạn rồi.
“ A Nguyên, anh cùng nữ quỷ đã định ước với nhau chuyện gì vậy?”. Lộ Ngôn với chuyện này mãi cứ canh cánh trong lòng không thôi, suốt dọc đoạn đường đi cậu cứ hỏi Doãn Nguyên suốt mà anh ta không chịu nhả ra lời nào.
Doãn Nguyên cười cười, đeo bộ mặt thần thần bí bí, Lộ Ngôn thấy biểu tình này liền không chấp nữa, bĩu môi than thở:
“ Không nói thì không nói … “
Doãn Nguyên chỉ có thể cười bất đắc dĩ, không phải anh không muốn cho cậu biết mà ước hẹn này nếu nói ra khỏi miệng cho ai biết thì sẽ vi phạm lời hứa với quỷ, sẽ gặp không ít phiền toái.
Doãn Nguyên thở dài, bất tri bất giác (không để ý tới) cũng đã rời khỏi nhà 3 tháng rồi.
Tiểu Loa hướng ra cửa sổ với con chim đậu trên cây gần đó hai tiếng “Gâu Gâu”, chim con vỗ cánh phành phạch, Doãn Nguyên bèn nhấc cửa lên cho nó khe hở bay vào. Tiểu Loa giậm giậm chân muốn chảy lên vồ nó, hai con vật đùa nháo vui vẻ dường như đã chơi với nhau quen rồi. Một cẩu một chim đùa nhau thật là sung sướng.
“Doãn Nguyên! Doãn Nguyên! Doãn Nguyên!”
Trong phòng truyền tới tiếng kêu của Lộ Ngôn, Doãn Nguyên nhổm dậy:
“ Đến đây? Đợi một chút “
Nói xong, anh không đi ngay mà nhìn về phía con chim nhỏ kia, nó dường như thấy ánh mắt của Doãn Nguyên liền bay phạch một cái lên đậu vào vai anh. Doãn Nguyên sờ sờ cổ chim vài cái, sau đó từ trên cổ chân nó lấy xuống một cái bọc nhỏ, đổ ra tay một hạt đen tuyền.
“ Bọn họ…. sống tốt chứ?”
Chú chim nhỏ kêu lại hai tiếng đáp lời, Doãn Nguyên cười cười:
“Ta không sao, lần trước nhận được đồ rồi, thời gian cũng không khác biệt quá…. Ta không quay về đâu…. Ngươi trên đường chú ý cẩn thận..” ( Chuyên gia điểu ngữ =.=+ điêu vx)
Chim con dường như không muốn rời xa Doãn Nguyên,nhích lại gần mặt anh cọ cọ vài cái, rồi lưu luyến chớp chớp mắt, mới bay lên vòng quanh đầu anh hai vòng, cuối cùng mới bay ra ngoài cửa sổ mất hút. (Moe quá, chim nhà mình cũng hay lắm nhá, nó còn đứng nguyên cho gãi cơ… có bạn nào xem ảnh ko, tí tui cho xem… )
Doãn Nguyên nhìn về nơi nó bay đi thật lâu, mãi đến khi Lộ Ngôn lại lần tiếp hét trong phòng, anh mới đem cái hạt kia cho vào miệng, rồi đóng cửa sổ đi tìm tiểu thụ nhà mình. =.=+
Lộ Ngôn ngồi trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng, nửa người lộ ra trên da thịt là những điểm hồng ngân nho nhỏ, tất nhiên là bên dưới cái gì cùng không hề mặc, cứ thế nhìn về phía Doãn Nguyên.
Doãn Nguyên đi ra ban công thu dọn đống quần áo đã khô ném lên giường, nói:
“ Mau mặc quần áo vào đi nào, cẩn thận không nhiễm lạnh giờ. “
Lộ Ngôn vẫn không để ý nói:
“ Không sao a, anh vừa làm gì vừa nãy vậy? Người ta kêu nửa ngày chả thấy mặt đâu.. “
Doãn Nguyên nhướng mày, nhìn cho đến khi Lộ Ngôn đem quần áo từ từ mặc mới nói:
“ Tôi ngắm phong cảnh thôi.”
Lộ Ngôn lườm Doãn Nguyên một cái không nói gì, đem cái áo sơ mi thắt nút cẩn thận, sau đó đá văng chăn ra bắt đầu mặc quần.
Doãn Nguyên đứng dựa vào tường thưởng thức cảnh mỹ nhân thay áo, từ sau khi giải quyết xong vụ Triệu Nguyên, hắn vẫn chưa nhận thêm được chút sinh ý nào nữa, thế nên chỉ toàn ở nhà mỗi ngày cùng Lộ Ngôn náo loạn.
Doãn Nguyên ngay từ đầu lưu lại Lộ Ngôn bên mình quả thật không hề mang theo chút ý tứ gì cả, nhưng sống với nhau một thời gian anh càng phát hiện ra bản thân không biết từ lúc nào không thoát khỏi được mị lực hấp dẫn từ cậu. Hơn nữa, Lộ Ngôn cũng bao dạn trèo lên giường anh lấy cớ ngủ chung chăn, Doãn Nguyên quả thật không biết làm sao chống lại được, dẫn tới một phen cảm xúc càng ngày càng thêm phức tạp như bây giờ.
Bây giờ anh có thể khẳng định mình thực sự thích Lộ Ngôn, nhưng mà nói đến “Yêu” thì anh không dám cam đoan.
May mà Lộ Ngôn cũng rất tự nhiên, chưa bao giờ đem mấy chuyện tình cảm đặt bên miệng, mỗi lần làm chuyện kia quả thật rất thoải mái, giống như việc phải làm thường ngày của cậu khiến cho Doãn Nguyên càng thấy vừa mắt. ( Haizzzz hàng đã tốt lại còn free nữa… mua một khuyến mại mười…  ).
Nếu mà nói Lộ Ngôn cậu ấy “dâm đãng” (!!!) thì cũng không hẳn, nhưng mà thực sự giọng nói ấy rất ma mị hút hồn khiến cho Doãn Nguyên cứ muốn mãi không ngừng được. ( Thủy: *vừa đánh máy vừa cười bỉ * thích thì nói lại còn đổ người ta dâm)
“ Nghĩ cái gì đấy?”. Lộ Ngôn tùy tay ném cái gối đầu lên mặt ai đó đang cười chảy nước dãi đang ôm tay dựa vào tường.
Doãn Nguyên bừng tỉnh ngại ngùng ho nhẹ một cái.
END # 21.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.