Hí Quỷ

Chương 16:




Thời điểm mà Doãn Nguyên lấy lá bùa từ trán Vương Bội Sầm xuống thì nó đã trở nên đỏ tươi, anh không suy nghĩ ngay lập tức thiêu hủy nó, lá bùa “Bùm “ một tiếng biến mất trong ngọn lửa, lưu lại trong không khí mùi máu tươi nồng nặc.
Lộ Ngôn đi mở cửa sổ thông gió, Triệu Nguyên nhanh chóng chạy tới đỡ bà xã mình. Vương Bội Sầm ấn kí trên trán đã biến mất nhưng cả ngươi vẫn tái nhợt hôn mê bất tỉnh. Triệu Nguyên lo lắng nhìn vợ mình hỏi Doãn Nguyên:
  • Đại sư ngài nói đứa bé trong bụng này không vấn đề gì chứ?
Doãn Nguyên nghe nói vậy mới đánh giá tí bụng Vương thị, rồi bảo anh ta:
  • Không có việc gì cả, chỉ cần thai nhi chưa sinh ra thì vợ anh vẫn được phù hộ, ngày mai cô ấy sẽ tỉnh lại.
Triệu Nguyên mặt đầy cảm kích, còn chỉ kém khom lưng cúi đầu cảm ơn Doãn Nguyên.
  • Bất quá….. Nữ quỷ kia vẫn là đang theo dõi hai người, nói ngay bây giờ không dễ dàng buông tay. Hôm nay tôi đem cô ta đánh trọng thương cũng lại khiến oán khí nó mạnh hơn một tầng. – Doãn Nguyên uyển chuyển thông báo với người đang ngồi trên đất kia.
Người sau vừa cười thả lỏng ngay lập tức khuôn mặt cứng đờ:
  • Đại sư! Ngài nói cái gì cơ! trời ạ, tôi xin ngài cứu lấy cô ấy, chỉ cần chúng tôi làm gì chúng tôi cũng đều làm.
Doãn Nguyên chính là muốn nghe câu này, liền gật gật đầu nói:
  • Trong vòng 3 ngày tới, nữ quỷ kia sẽ không tới, không bằng đêm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi trước, ngày mai tính tiếp.
Triệu Nguyên cũng gật đầu đáp ứng:
  • Không vấn đề gì, tôi sẽ đặt thêm phòng cho hai người.
Sau đó liền làm việc hiệu suất rất nhanh, gọi điện cho người quản lý khách sạn, đặt thêm căn phòng nữa như vậy ở bên cạnh cho hai người Doãn Nguyên.
Triệu Nguyên vẫn là sợ nữ quỷ kia quay lại liền đặt căn phòng kia ở sát vách phòng mình. Tuy rằng quản lý khách sạn cũng nghi ngờ rằng không hiểu sao nửa đêm nửa hôm mà lại biến ra được thêm hai người nữa trong khách sạn, nhưng bất quá, Triệu Nguyên cũng là kẻ có quyền có thế lại có tiền, hắn thu xếp một chút cũng không ai dám ý kiến gì nữa.
Doãn Nguyên vào phòng liền không hề thay đồ, ngồi sụp xuống sô pha trong khách phòng. Lộ Ngôn từ trong phòng tắm rửa mặt đi ra thấy hắn như vậy liền lo lắng.
Tựa hồ cảm giác được Lộ Ngôn buồn rầu lo lắng cho mình, Doãn Nguyên mới mở mắt nhìn cậu, khóe miệng cười cười:
  • Hôm nay em sợ sao?
Lộ Ngôn lắc đầu, nữ quỷ kia tuy rằng có khuôn mặt hung ác, nhưng vẫn là Doãn Nguyên bảo hộ cậu đằng sau, lại không khiến cậu có chút ngại ngùng nào cả.
  • Anh hôm nay rất ngầu… so với hôm trước ở tàu điện ngầm còn ngầu hơn.
Nghe được lời này Doãn Nguyên không nhịn được cười thật to, rồi ôm lấy người trước mặt vào ngực. Lộ Ngôn đáng thương bị Doãn Nguyên khi dễ vò vò cái đầu xù như ổ mèo cũng không dám phản kháng chỉ ngước mắt nhìn anh phẫn hận.
Mà Doãn Nguyên nhìn thấy trong cặp mắt kia đong đầy nước mắt thì không nhịn được niềm vui khi dễ đứa nhỏ.
  • Kia, nữ quỷ kia chết đã rất lâu rồi sao? – Nhịn không được tò mò, Lộ Ngôn mở lời đánh tan không khí.
Doãn Nguyên nghe xong điều này cũng phải trầm tư một lúc mới bảo:
  • Không, tôi cảm giác cô ta chết chưa được bao lâu.
  • Thế vì sao mà lại trở thành cái bộ dáng kia. – Lộ ngôn vẫn không thể hiểu nổi lý do.
Điểm này Doãn Nguyên cũng từng nghĩ tới nhưng cũng không nghĩ ra vì sao.
Sách xưa viết. người chết mặc hồng ý mà lại có oán khí ngập trời, như vậy dòng oán khí lợi dụng màu đỏ mà biến thành lệ khí, mà quỷ thường cũng vì đó mà trở thành lệ quỷ. Đương nhiên trở thành Lệ quỷ cũng cần có điều kiện, thiên thời địa lợi là điều không thể thiếu, nếu mà chỉ nhờ mỗi bộ hồng y đỏ kia mà trở thành lệ quỷ thì tất cả đã loạn.
Mà hôm nay bọn họ gặp được quỷ chính là như thế này, không chỉ mặc quần áo đỏ, mà chết đi trở lại nhân gian vẫn giữ nguyên bộ quần áo hỷ. Được gả cho người ta, không khí vui mừng, đảo mắt đã biến thành lệ khí, khiến cho công lực của quỷ tăng vọt. Nhưng mà những lệ quỷ khác có mấy kẻ là biến hóa như này đâu? Chả lẽ ở đây thực sự có cái gọi là Cơ duyên xảo hợp?
Doãn Nguyên suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, anh cảm giác như chuyện này bên trong vẫn còn gì đó bí mật huyền ảo. Lộ Ngôn hỏi:
  • Vậy anh đã tính toán xử lý như thế nào chưa?
Doãn Nguyên không dám trả lời vội vấn đề này, anh đắn đo một hồi mới nói:
  • Tôi vẫn chưa nghĩ ra, hôm nay chúng ta đã dùng bùa sát quỷ, theo lý thuyết thì nó mất một mạng rồi, nhưng mà dường như con quỷ này pháp lực vẫn còn giấu diếm, tôi chỉ có thể đem nó đả thương. Muốn bắt được nó, chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận.
  • Ừm, dù sao em chỉ cần theo anh là được rồi. – Lộ Ngôn có vẻ không xem trọng nó lắm, với cậu sao cũng được miễn là được đi cùng Doãn Nguyên.
  • Ha ha được….
Vương Bội Sầm ngủ được một giấc đến khoảng mười hai giờ trưa hôm sau mới dậy, nhưng sau khi tỉnh thì đầu óc si si  ngốc ngốc, ngồi thẫn thờ rồi lại đột nhiên khóc rồi đột nhiên cười, khiến cho Triệu Nguyên sợ tới mức lao ngay sang phòng cách vách đập cửa rầm rầm gọi Doãn Nguyên.
Doãn Nguyên cùng Lộ Ngôn đang định tính toán về qua nhà một chút choTiểu Loa ăn, vừa nghe thấy tiếng đập cửa liên hồi thì nhanh chóng ra mở cửa. Vừa mở Triệu Nguyên đã lao vào nắm lấy tay anh hoảng sợ nói gấp:
  • Đại sư! Ngài sang xem vợ tôi với, cô ấy không bình thường!
Ba người lập tức chạy sang, tới nơi chỉ thấy Vương Bội Sầm đem toàn bộ màn che kéo kín mít cả căn phòng, còn người thì trốn trong góc phòng, lầm bầm lầu bầu nói cái gì rất nhỏ….
  • Vừa nãy tỉnh dậy, vừa thấy ánh sáng thì cô ấy khóc thét lên, sau đó tôi cũng không nghe rõ cô ấy nói cái gì. – Triệu Nguyên thấy vậy liền giải thích.
Doãn Nguyên tiến lên hai bước, Vương thị cũng không nhận ra có người tiếp cận lại gần, cứ như trước mặt ngẩn ngơ lấy tay vuốt vuốt mái tóc. Doãn Nguyên thấy Vương thị không có phản ứng, bước tiến lên đem tay đặt lên đầu nàng, niệm vài câu. Chỉ thấy một lúc sau Vương Bội Sầm dần dần nhắm mắt, giống như đi vào giấc ngủ.
Doãn Nguyên quay lại nói:
  • Đem màn kéo ra, cho cô ấy ra phơi nắng.
Lộ Ngôn nhanh chóng làm theo lời Doãn Nguyên, Triệu Nguyên cũng tiến lên hợp lực cùng Doãn Nguyên nâng vợ mình lên giường, ánh sáng chiếu vào thân Vương Bội Sầm, đột nhiên có cái gì đó tựa hồ như một dải màu đen bay ra khỏi người cô, rất nhanh.
Ba người nhìn Vương thị,nhất thời không ai nói chuyện.
Cuối cùng Lộ Ngôn là người đánh vỡ không khí, bình tĩnh nói:
  • Cô ấy vừa nãy….. quả thật như là đang chải đầu?
Lộ Ngôn vừa thốt ra lời này, Triệu Nguyên biểu tình đột nhiên trở nên hoảng sợ như vừa nhớ ra cái gì đó:
  • Đúng rồi, ngày đó tôi về nhà cũng là nhìn thấy nữ quỷ kia làm động tác này.! Cô ấy … Cô ấy có phải hay không bị nhập rồi?
  • Đừng nói lung tung! – Doãn Nguyên đưa tay ra khoát ngăn cho Triệu Nguyên hồ ngôn loạn ngữ – Bởi vì nữ quỷ kia hạ ấn chú lên người vợ anh nên cô ấy mới bị như vậy, chỉ cần phơi nắng nhiều hơn một chút là được.
Mặc dù Doãn Nguyên nói những lời này nhưng Triệu Nguyên không tránh khỏi lo lắng:
  • Đại sư, hôm trước anh bảo là có thể có cách dẫn quỷ ra ngoài, mong anh giúp cho chúng tôi..
Doãn Nguyên gật đầu:
  • Dẫn quỷ vẫn là phải bắt đầu từ nhà của hai người trước. như vậy đi, chúng tôi về nhà chuẩn bị một chút, đến tối hẹn gặp lại 8 giờ.
Triệu Nguyên nghe xong lại không đồng ý, bây giờ vợ hắn lại nguy hiểm như vậy, hắn muốn đưa người đi theo Doãn Nguyên về để được bảo hộ.
Doãn Nguyên bất đắc dĩ, ném cho Triệu Nguyên mấy tấm phù chú, nói:
  • Cầm lấy cái này là không việc gì, anh chỉ cần cho vợ mình ở dưới ánh mặt trời ngâm mình khỏang bốn tiếng nữa là đủ, có thể đưa cô ấy về nhà luôn.
Đến đây Triệu Nguyên không muốn cũng không được, hắn không dám làm phiền Đại sư của mình, đành phải đem mấy lá bùa giữ cẩn thận như là vật cứu mạng mình vậy.
Hai người Lộ Ngôn về nhà trước là chuẩn bị đồ ăn thật nhiều cho Tiểu Loa, nó bị bỏ đói từ tối qua nên ngoan ngoãn ăn hết, không làm ồn cũng không nháo làm phiền hai vị gia chủ nhà mình.
Lúc Doãn Nguyên trở về khuôn mặt rất nghiêm túc, Tiểu Loa quan sát hắn thấy không trêu được, liền quay sang Lộ Ngôn bán manh vẫy vẫy cái đuôi chồm lên người cậu. Lộ Ngôn sờ sờ vuốt vuốt nó một hồi rồi kéo hai chân nó ra phòng khách chơi đùa một lúc mới chạy vào căn phòng thứ tìm Doãn Nguyên.
Đều không nghĩ tới Doãn Nguyên là đang xem sách.
Quyển sách kia thoạt nhìn thật cũ, bìa còn ố vàng, mặt trên có vài câu chữ phồn thể, Doãn Nguyên xem chừng có vẻ thích thú liền đem giấy bút ra ghi chép.
Quyển sách kia kì thật viết về một cố sự.
Đông Hán, cuối năm có một Tam thiếu gia của một hộ nhà giàu trong vùng cùng với một nữ nhi của một hộ nhà nông trong vùng yêu nhau. Hai người âm thầm giao hẹn sẽ bên nhau kiếp này, ai ngờ trong nhà Tam thiếu gia không đồng ý hôn sự này. Tam thiếu gia kia cũng thật si tình, tỏ vẻ không phải cô nương ấy thì cả đời không cưới ai hết. Hai bên giằng co, cuối cùng cha mẹ Tam thiếu gia cũng chấp thuận theo con trai không thể không đồng ý hôn sự này.
Hai con người trẻ tuổi kia nghe xong thật cao hứng. Gia đình nhà Tam thiếu gia cũng chi cho nhà gái một khoản tiền lớn để thuê người thợ tốt nhất may ra chiếc áo hỷ tặng nàng dâu của mình. Tam thiếu gia cũng không nghi ngờ cha mẹ mình, xem chiếc áo được may, áo hỷ thân hồng, kim tuyến được may xung quanh, xinh đẹp mà không thô tục. Nhưng Tam thiếu gia kia không thể nào đưa tận tay cho người yêu, bởi vì tập tục nơi đó, trước lúc thành thân ba ngày hai người không thể gặp mặt.
Ba ngày cũng đảo mắt trôi qua, rất nhanh liền tới ngày thành thân, nhưng mà Tam thiếu gia lại phát hiện bản thân mình bị nhốt ở trong phòng không thể cùng tân nương gặp mặt, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Mà tân nương mặc áo hỷ lên, đội khăn voan lên đầu, chuẩn bị bái đường thành thân thì đột nhiên phát hiện người mà mình sẽ cùng bái đường lại là một con gà trống.
End # 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.