Hết Giận Thì Yêu Thôi

Chương 37:




Hạ Du không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Hải Nam bằng ánh mắt ấy. Cậu định mở miệng hỏi, Hạ Du đã vòng tay ra ôm chầm lấy người cậu khóc nấc lên.
Hải Nam vẫn trong tình trạng ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ để mặc cho Hạ Du ôm cứng lấy mình mà khóc. Lúc nãy cậu định sẽ trở về nhà nghỉ tìm cô, nhưng chẳng hiểu sao linh cảm lại mách bảo rằng cô không về đó. Thế là cậu quyết định đi lòng vòng tìm, ai ngờ mới đi được một đoạn đã thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đang thất thểu đi ra giữa đường, cũng vừa lúc nhìn thấy chiếc xe ô tô kia lao tới. May mà cậu nhanh chân, kịp ôm lấy cả người cô nhảy bổ sang bên lề đường.
Một lúc sau, cơ thể nhỏ bé kia vẫn không ngừng run lên bần bật, cậu mới luống cuống đưa tay lên nhẹ vỗ vào lưng Hạ Du dỗ dành. Cứ thế, phải một lúc lâu sau tiếng khóc mới vơi dần rồi ngừng hẳn, chỉ còn lại vài tiếng nấc nghẹn ngào. Hạ Du buông lỏng tay xuống, lùi ra sau vài bước. Cô đưa tay quẹt qua lại trên mặt vài cái như muốn chùi sạch hết vết tích trên khuôn mặt lem nhem, không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi về thôi".
Hạ Du lặng lẽ cúi đầu bước đi. Hải Nam đoán đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng bây giờ tâm trạng cô không được ổn cho lắm nên cậu cũng thôi không gặng hỏi nữa, im lặng đi bên cạnh cho tới lúc về đến nhà nghỉ, đợi Hạ Du vào phòng rồi cậu mới yên tâm. Cậu không quên gọi điện báo cho những người khác biết đã tìm thấy Hạ Du, xong còn viện cớ là bị đau bụng nên ở phòng không ra đó nữa.
Hải Nam định nhắn tin cho Hạ Du với danh nghĩa là "đồ đệ", thử thăm dò xem có chuyện gì nhưng rốt cuộc lại thôi. Cậu nghĩ những lúc thế này tốt nhất nên để cô ấy yên tĩnh nghỉ ngơi.
Khi Ngọc Linh và những người khác trở về nhà nghỉ thì cũng đã rất khuya. Tạm biệt nhau ở hành lang, cô nhẹ đẩy cửa phòng mình bước vào. Đèn tắt, bên trong cũng im ắng vô cùng, có lẽ là Hạ Du đã ngủ say thật rồi. Cô rón rén từng bước đi tới nhà vệ sinh, cố gắng không để phát ra tiếng động. Một lát, vừa định tắt điện để ra ngoài thì Ngọc Linh bỗng đứng khựng lại trước cửa nhà vệ sinh. Dưới ánh đèn mờ mờ từ bên trong nhà vệ sinh chiếu ra ngoài, cô phát hiện chiếc giường trước mặt trống trơn không có ai cả.
Ngọc Linh vội vã chạy ra bật công tắc đèn chính. Ánh sáng vừa thắp lên, cô giật mình la "oái" một tiếng, co người nhảy sang một góc. Cô thấy có một bóng người đen thui đang ngồi bó gối bên xó tường. Định thần nhìn lại, phát hiện người đó là Hạ Du, Ngọc Linh hơi nhíu mày, chạy ngay lại ngồi xuống bên cạnh, khẽ chạm vào vai Hạ Du hỏi: "Làm gì mà ngồi đây? Làm tao tưởng ma cỏ gì nữa, hết cả hồn!"
Hạ Du không trả lời, cũng không ngẩng đầu lên. Bây giờ Ngọc Linh mới nhìn kĩ, trông bộ dạng Hạ Du hình như không được ổn. Ngọc Linh hơi nghi ngờ, nắm hai cánh tay đang khoanh tròn đặt trên đầu gối của Hạ Du kéo mạnh: "Này, làm sao thế?"?
Hạ Du ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Linh bằng ánh mắt đờ đẫn: "Tao...muốn về nhà!"
* * *
Sau khi trở về, Hạ Du liền nhốt mình trong phòng cả ngày trời không ra ngoài. Tới nỗi qua ngày hôm sau, khi mẹ gọi năm lần bảy lượt cô cũng chỉ ậm ờ đáp cho qua rồi lại cuộn người nằm thu ở một góc giường, mặc cho bụng đói cồn cào, miệng khô khốc cô vẫn chẳng muốn rời khỏi giường. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ, ngủ để không còn phải suy nghĩ đến bất kì thứ gì nữa.
"Du, ra cổng xem ai tới giúp mẹ với!"
Hạ Du mắt nhắm mắt mở nằm trong phòng, nghe mẹ gọi thì uể oải ngồi dậy. Cô mặc nguyên bộ quần áo ngủ nhăn nhúm, tóc tai rối bù nặng nề bước ra ngoài. Trời gần như đã chuyển sang tối nên mọi thứ hiện trong mắt Hạ Du đều chỉ là một màu xám xịt u ám, ảm đạm như chính thứ cảm xúc trong cô lúc này.
Trông thấy bóng người nào đó khá quen thuộc đang lấp ló đứng trước cổng nhà, đôi mắt lim dim sưng húp vì ngủ nhiều của Hạ Du phải cố gắng mở thật to ra để nhìn.
"Hế lô!"
Giọng nói này, không cần nhìn người cũng đoán được là của ai. Hạ Du bước nhanh ra mở cổng, ngạc nhiên: "Cậu...cậu đến đây làm gì?
Dưới ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn cổng trên cao rọi xuống, tuy không sáng lắm nhưng cũng đủ để Hải Nam nhận ra sự mệt mỏi trên gương mặt kém sức sống của người đối diện. Lòng cậu bỗng nhiên cảm thấy xót xa hơn bao giờ hết, cũng muốn ngay lập tức hỏi han cô, nhưng rồi chẳng biết vì sao lại giấu nhẹm đi.
"Cậu mới ngủ dậy đúng không? Còn chưa thèm đánh răng luôn. Miệng thúi ghê gớm!"
Trong lòng hơi chột dạ, nhưng Hạ Du cũng nhanh chóng quên đi lời châm chọc ấy, nói tiếp: "Thúi kệ tôi, ai mượn đứng đó làm gì mà ngửi. Tôi đang hỏi cậu đến đây làm gì cơ mà?"
"Thì tới nhà cậu chơi chứ làm gì".
Hạ Du nhíu mày: "Dở hơi. Nhà tôi không có gì để chơi hết. Cút đi chỗ khác nhanh!"
"Chưa vào sao biết không có gì để chơi? Cứ vào rồi tính tiếp!"
"Đã bảo không có gì để chơi rồi, không hiểu tiếng người à?"
Bên trong nhà bỗng vọng ra tiếng nói: "Ai tới vậy Du?"
Mẹ Hạ Du từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Hải Nam liền hỏi: "Bạn con Du tới chơi đó hả?"
Đúng lúc đang không biết làm sao thì mẹ Hạ Du xuất hiện, Hải Nam liền nhanh nhẹn chào thật to: "Dạ cháu chào bác, cháu là bạn của Du ạ!"
Mẹ Hạ Du tươi cười, nói: "Ừ, sao không vào nhà chơi lại đứng ngoài này?"
Quay sang nhìn Hạ Du, bà quát nhẹ: "Cái con bé này, bạn tới chơi mà không mời vào nhà lại để bạn đứng ngoài cổng vậy. Đứng đó làm gì nữa? Mở cổng cho bạn dắt xe vào đi!"
"Dạ thôi để cháu!"
Hải Nam quay người, nhìn Hạ Du cười một cái rồi tự động mở to cánh cổng, dắt xe của mình vào trong. Mẹ Hạ Du cũng theo vào, để lại cô vẫn đang đứng im như tượng ở một chỗ.
Vào tới trong sân, thấy Hạ Du vẫn đứng im ngoài cổng, mẹ cô lại quát: "Còn đứng đó làm gì? Không vào đánh răng rửa mặt đi rồi ra mà tiếp bạn. Con gái con đứa gì đâu mà lôi thôi luộm thuộm quá đi mất!"
Hạ Du chẳng nói lại một lời, cúi gằm mặt lê lết đi vào.
"Nhớ lấy nước cho bạn uống nữa nghe chưa?"
Hải Nam xua tay: "Dạ thôi không cần đâu ạ!"
"Kệ nó, cháu đi vào trong ngồi chơi đi!"
Mẹ Hạ Du không buồn để ý tới cô nữa, vui vẻ dẫn Hải Nam đi vào nhà. Hạ Du nhìn theo, nhếch môi cười một cách khinh bỉ. Coi cái bộ mặt ngoan hiền giả tạo của cậu ta đúng là chỉ muốn xách dép lên tát cho một phát. Lại còn bày đặt giả vờ khách sáo nữa chứ. Lướt ngang qua chỗ Hải Nam, cô không quên ném một cái liếc mắt còn sắc hơn cả lưỡi dao về phía cậu rồi mới đi xuống nhà vệ sinh.
Mặc dù đã đi qua nhà Hạ Du vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được vào trong. Căn nhà không rộng lắm, bài trí bên trong cũng vô cùng đơn giản. Điều khiến cậu cảm thấy thích thú là nhà của Hạ Du đặc biệt nuôi rất nhiều cá cảnh. Chỉ riêng trong phòng khách thôi đã có tới hai cái bể cá lớn. Cậu tiến đến gần một cái bể cá đặt cạnh kệ ti vi, hơi cúi người trầm trồ nhìn không chớp mắt: "Oà, nhà bác nuôi nhiều cá cảnh ghê. Đây là cá La Hán này, mấy con nhỏ nhỏ này là cá bảy màu, con vằn ngang này là cá Tứ Vân, còn con vây dài nhiều màu này là cá Phượng Hoàng ngũ sắc. Chậc, nhiều cá đẹp ghê!"
"Cháu cũng am hiểu về các loại cá quá nhỉ?"
"Vâng, tại mẹ cháu cũng thích nuôi cá cảnh. Nhưng mẹ cháu lại thích nuôi mấy con to cơ, cháu thì lại thích mấy loại nhỏ nhỏ như thế này".
"Ừ, bác cũng thích nuôi mấy con nhỏ nhỏ thôi. Cháu ngồi xuống đi!"
"Vâng!" Hải Nam đợi mẹ Hạ Du ngồi xuống trước rồi mới ngồi sau.
"Mà cháu tên gì ấy nhỉ?"
"Dạ cháu tên Nam ạ!"
"Nhà cháu có gần đây không?"
"Dạ cũng không xa lắm. Chắc tầm mười mấy cây thôi".
Mẹ Hạ Du chăm chú nhìn Hải Nam, sau đó chép miệng, cố tình nói lớn: "Chậc, con Du nhà bác chắc phải có phúc lắm mới quen biết được cháu. Xấu xấu bẩn bẩn như nó mà lại kết bạn được với cậu thanh niên đẹp trai sáng sủa thế này".
Hạ Du từ dưới bếp đi lên, tay bưng khay bình nước với mấy cái ly, vừa hay đúng lúc nghe được hết câu nói của mẹ mình. Mặt cô sớm đã chuyển sắc đen xì từ lúc nào. Cô cúi gằm mặt, đi tới đặt khay nước lên bàn rồi lẳng lặng ngồi xuống cạnh mẹ, nửa lời cũng không nói.
Hải Nam phải cố gắng lắm mới kìm nén bản thân không cười, vừa nhìn Hạ Du, vừa giả vờ khiêm tốn: "Dạ đâu có, Du bạn ấy cũng xinh xắn dễ thương lắm mà bác. Phải là cháu có phúc lắm mới quen biết được cậu ấy".
Hạ Du ngồi bên này liếc ngang liếc dọc, trong lòng thầm mỉa mai. Miệng cậu ta chắc phải nhai mấy chục tấn kẹo rồi mới phát ngôn ra được những lời như thế.
Mẹ Hạ Du lắc đầu: "Trời ơi, nó mà xinh xắn dễ thương á? Con gái con đứa gì mà chẳng giống ai. Đã vậy còn lười nữa chứ. Của này có mà ế tới già, chả ma nào rước đâu. Nhắc tới là lại thấy xấu hổ thay nó luôn đó!"
"Mẹ..."
Mặc dù tâm trạng không mấy được tốt, nhưng đối với tình huống này cô chẳng thể nào mà tiếp tục ngồi im được, mặt mày phụng phịu quay sang nhìn mẹ mình. Rốt cuộc đây có phải mẹ ruột của cô không chứ? Còn không thèm giữ mặt mũi cho cô nữa. Dù sự thật có là như vậy cũng đâu cần vạch áo cho người xem lưng làm gì. Lại còn nói cho cái tên Hải Nam đáng ghét kia nghe, bảo cô sau nói làm sao vênh mặt lên nói chuyện với cậu ta được nữa.
Hải Nam tiết chế điệu cười của mình một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhìn Hạ Du nói: "Nhiều khi khuyết điểm trong mắt người này lại là ưu điểm trong mắt người khác đó bác ạ. Nhưng đảm bảo là cậu ấy sẽ không ế đâu mà".
Mẹ Hạ Du lắc đầu: "Mong là có người rước dùm bác cái của nợ này đây, không ai rước bác cũng tống cổ đi sớm chứ còn lâu mới cho ở đây".
Nhìn khuôn mặt tối sầm của người đối diện mà Hải Nam không thể nhịn được, cũng phải bật cười khe khẽ.
Mẹ Hạ Du tươi cười nói tiếp: "Thôi, hai đứa ở đây nói chuyện đi. Bây giờ bác có hẹn với mấy người bạn rồi. Cháu cứ tự nhiên nhé, không có gì phải ngại cả".
"Dạ, cháu cũng định rủ cậu ấy đi ra ngoài một chút!"
"Ừ được đấy, đi đây đi đó cho khuây khoả, chứ gì đâu mà suốt ngày ru rú trong nhà".
Hạ Du cứ như con vịt ù ù cạc cạc nhìn hai người trước mặt mình đang thao thao bất tuyệt về đủ thứ trên đời, còn cô thì đúng chất diễn viên quần chúng không hơn không kém, mờ nhạt đến mức ngồi lù lù một đống mà chả ai thèm đả động tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.