Tôi là Diêm La, là vua của địa phủ.
Tôi quản lý sự sống chết của loài người, sắp xếp vận
mệnh sau khi tái sinh của bọn họ, sống trong nhân gian, có người thờ phụng tôi,
có người sợ tôi, nhưng không có người nào thích tôi.
Đương nhiên, ai sẽ thích một vị thần khiến mình phải
tử vong chứ?
Bọn họ thích Bồ tát, thích Phật tổ, thậm chí thích một
thần giữ cửa nhỏ nhoi, nhưng lại sợ tôi.
Cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng không cần được thích,
bọn họ chỉ là trách nhiệm của tôi, một nhiệm vụ tôi vui vẻ gánh vác. Không có
vị thần nào hiểu nỗi khổ của nhân gian hơn tôi, cũng không có ai hiểu rõ việc
một linh hồn không thích đáng thả vào luân hồi sẽ tạo thành ác quả như thế nào
hơn tôi.
Sinh ra người nên sinh, chết đi người đáng chết.
Sống chết có mệnh, ai cũng không thể cản trở, bao gồm
cả thần.
Thực ra, tôi cai quản không chỉ là quy tắc tử vong,
còn có cả thứ tự của sinh mệnh.
Tôi biết tôi là một ông vua đủ tiêu chuẩn.
Tôi ở trên vương vị này, vẫn luôn làm việc rất chăm
chỉ, cẩn trọng.
Từ lúc tôi đoạt được quyền lực địa phủ trên tay Bắc Âm
Vương, tôi quyết đoán, mạnh mẽ đổi mới, thiết lập lại quy tắc, chỉnh đốn lại kỷ
luật của địa phủ, tôi muốn khiến cho cục diện nhân gian thay đổi, từ vô đức vô
nghĩa, trở thành an lành yên ổn.
Muốn làm được tất cả những điều này, tôi thực sự phải
hành xử một cách nghiêm khắc nhất, lạnh lùng nhất và uy nghiêm cũng là phẩm
chất tôi phải có. Cho nên địa phủ trên dưới đều sợ tôi, nhân gian cũng vẽ tướng
mạo tôi thành giống như ác ma. Như thế cũng tốt, nỗi sợ hãi của bọn họ đối với
tôi chẳng có điểm nào xấu.
Tôi là vua của địa phủ, tôi vẫn luôn hài lòng với cuộc
sống của mình.
Nếu như có người bảo với tôi, sau này tôi sẽ yêu một
chú heo, tôi nhất định sẽ cảm thấy anh ta đang sỉ nhục tôi, tôi sẽ khiến anh ta
phải hối hận vì đã nói ra câu này.
Đương nhiên không có ai dám nói như vậy, nhưng sự việc
lại thực sự xảy ra.
Bản thân tôi đương nhiên không bao giờ nghĩ tới mình
lại có thể như thế. Vậy mà rất nhiều rất nhiều năm về sau, vào một ngày, cuối
cùng tôi hiểu ra được, tôi thật sự, yêu một chú heo rồi.
Heo Con lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi, là do A
La dắt đến. Nó rất vui vẻ giơ chú heo con lên trước mặt tôi, nói: "Anh,
anh xem, chú heo con này có đáng yêu không?".
Chú heo con hiếu kỳ chớp cặp mắt tròn nhỏ của nó nhìn
tôi, nó có màu hồng phần, thân hình nhỏ bé tròn lông lốc, bốn cái chân béo ngắn
cũn, hai cái tai to còn hơi vẫy vẫy, cái mũi ngắn tròn tròn của nó giống như là
bị ấn bẹp vào khuôn mặt béo núc, nhìn thế nào cũng thấy xấu, đâu có đáng yêu?
Nhưng mà, A La thích là được.
A La là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi,
là em gái tôi yêu thương nhất.
Chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, cùng
nhau thoát khỏi cái chết, cùng nhau chiến đấu. Vào lúc thương tâm nhất, chúng
tôi cùng nhau rơi nước mắt. Vào lúc đói khát nhất, chúng tôi cùng chia nhau một
chiếc bánh. Vào lúc nguy nan nhất, nó bảo vệ ở phía sau tôi. Và vào thời khắc
thắng lợi, nó đứng bên cạnh tôi.
Nếu như không có nó, chúng tôi sẽ không nắm giữ được
địa phủ thuận lợi như thế, tôi cũng không thể nhanh chóng ngồi lên vương vị
này.
Nó là người thân quan trọng nhất của tôi.
Chỉ cần là tôi có, tôi đều nguyện ý chia sẻ với nó.
Tiền tài, vinh quang, tất cả...
Tôi là vua, nó cũng là vua.
Cho nên bây giờ nó chỉ đơn giản muốn có một con vật
nhỏ đáng yêu làm thú cưng, tôi đương nhiên tán đồng.
Nhưng A La rất lười, nó đặt tên cho chú heo con, lại
chính là: Heo Con.
Heo Con chỉ là thú cưng, tôi đương nhiên không để tâm đến
nó.
Nhưng sau rất nhiều năm, tôi từng nghĩ, từ khi nào tôi
lại chú ý đến nó vậy nhỉ?
Là khi A La nhắc đến Heo Con đáng yêu thế nào, khiến
người ta vui vẻ thế nào, hay là khi Thôi phán quan tố cáo nói Heo Con gây rắc
rối, chạy loạn khắp nơi?
Tôi không tìm được đáp án. Tôi nghĩ trong chuyện này,
rất nhiều người cũng sẽ không có đáp án. Cũng giống như trong cuộc sống của bạn
có một số thứ bạn không cách nào kháng cự được, từng chút từng chút, như sợi tơ
mảnh, từ từ xâm nhập vào xương máu của bạn, đợi khi bạn phát hiện ra, nó đã trở
thành một phần trong sinh mệnh của bạn rồi. Nhưng nó xâm nhập vào khi nào, bạn
có vắt óc nghĩ cũng không nhớ ra được.
Giữa tôi và Heo Con đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng
lại giống như chưa từng có chuyện gì. Phải biết rằng, thực ra những tích lũy
vụn vặt, bình thường, có lúc sẽ khiến bạn cảm thấy quá tải, nhưng có lúc lại
như trống không, giữa Heo Con và tôi, chính là như vậy.
Tóm lại, tôi bận bận rộn rộn, nó nhàn rỗi chạy lung
tung, cuối cùng chúng tôi, ừm, tôi cuối cùng đã làm một việc mà từ trước đến
nay mình chưa từng làm.
Tôi đưa nó đến đài Vọng Hương.
Trong cuộc đời của tôi, chỉ đúng một lần duy nhất đưa
một con vật đến đài Vọng Hương, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Vì sao lại phá lệ vì nó?
Có lẽ là bởi vì nó mang đến niềm vui cho A La, có lẽ
vì tinh thần mãi mãi không bỏ cuộc muốn tìm kiếm người chủ trước đây của nó.
Đúng vậy, nó chạy loạn khắp địa phủ chỉ vì tìm kiếm
chủ nhân, tuy bây giờ nó sống rất tốt, tuy người chủ trước kia của nó rất
nghèo, tuy nó rời xa bọn họ lâu rồi, tuy nó chính vì chủ nhân mà chết, nhưng nó
không quên bọn họ, nó vẫn đang tìm kiếm, nó muốn nhìn thấy bọn họ.
Đây là trung thành!
Tôi lại nhìn thấy được lòng trung thành trên người một
con heo. Lòng trung thành đơn thuần, không mong báo đáp, không cách nào mài mòn
được!
Cố chấp đến mức khiến tôi cảm động.
Tôi vì nó phá lệ, tôi cảm thấy nên làm. Nhưng tôi
không ngờ rằng, điều này đã khiến tôi gặp phiền phức.
Tôi gây nên tình yêu rồi!
Là tình yêu đơn phương nhưng lại cố chấp của một chú
heo.
Sau này Heo Con cưỡng hôn tôi, ngay trước mặt những vị
khách vô cùng quan trọng, trước một khắc khi nó phải đầu thai.
Đó cũng là lần đầu tiên của tôi.
Lần đầu tiên bị cưỡng hôn.
Lúc đó tôi đã hận nó, tôi vô cùng chắc chắn. Ấn tượng
tốt đối với nó trước đây của tôi hoàn toàn bị nụ hôn này xóa sạch. Nỗi sỉ nhục
lớn nhất tôi gặp phải trong cuộc đời này, là nó mang đến cho tôi, Cho nên tôi
không chút do dự ném nó vào trong lao. Nó sỉ nhục tôi, đương nhiên phải chịu
trừng phạt.
Không biết tốt xấu, không biết sống chết! Nên đánh giá
nó như thế nhỉ?
Tôi gạt nó ra khỏi đầu, như thế, tôi mới có thể quên
đi nỗi sỉ nhục nó gây cho tôi. Tôi vẫn cứ bận rộn, tận tụy làm việc, tôi thật
sự không nhớ đến nó nữa.
Nhưng vận mệnh luôn thích đùa cợt.
Bắc Âm Vương đến tấn công, Heo Con vốn dĩ nên đi đầu
thai, lại quay lại cứu tôi.
Cửu Thiên Huyẽn Nữ đường đường là một chiến thần thiên
đình còn chỉ có thể đứng ngoài, cuối cùng lại là một chú heo cứu tôi. Nó vứt bỏ
cơ hội chuyển sinh trăm năm mới có được, chạy quay lại cứu tôi.
Tôi không biết nên hình dung cảm nhận trong lòng như
thế nào. Lần đầu tiên, được heo cứu!
Cửu Thiên Huyền Nữ ưng ý Heo Con, bởi vì nó có năng
lực xuyên qua kết giới. Bà ấy muốn để nó bái nhập môn hạ của bà ấy, làm quân
tiên phong trong trận chiến của bà ấy. Nhưng mà Heo Con không đồng ý.
Nó thật sự là một chú heo ngốc, cho đến hôm nay, tôi
vẫn cảm thấy nó rất ngốc.
Cửu Thiên Huyền Nữ là người thế nào, là chiến thần
thiên đình, là uy phong của thiên đình, bao nhiêu thần tiên nịnh nọt lấy lòng,
bao nhiêu người tu hành muốn bái bà ấy làm sư phụ, Heo Con lại không đồng ý.
Nó không đồng ý, chính là cho tôi cơ hội. Tôi cần thế
lực của thiên đình, tôi cần sự hỗ trợ của Huyền Thiên phái. Thế là vì muốn lôi
kéo thần giới, tôi đã lừa Heo Con. Tôi nói với nó, nếu như nó có thể tu được
pháp thuật, hóa thành hình người, tôi sẽ nguyện ý ở cùng với nó. Heo Con rất
vui mừng, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng rất vui mừng, đương nhiên, tôi có được thứ
mình mong muốn, cũng rất vui mừng.
Về sau nhớ lại chuyện này, tôi thấy hối hận, sao mình
lại có thể lừa gạt tình cảm của một chú heo chứ.
Đây là lần đầu tiên, tôi lừa gạt tình cảm của một
"cô gái".
Đếm lại cẩn thận, hóa ra tôi đã dâng cho Heo Con khá
nhiều cái "lần đầu tiên" của mình, cũng nhiều như nó dâng cho tôi
vậy. Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu? Tháng năm của tôi quá dài lâu, sự việc xảy ra
quá nhiều, cho nên cái "lần đầu tiên" của tôi và Heo Con, nhiều đến
mức có đếm cũng không hết.
Lần đầu tiên cô ấy giận dỗi, lần đầu tiên cô ấy ghen,
lần đầu tiên cô ấy hóa thành hình người, lần đầu tiên cô ấy cười thẹn thùng
trong tướng mạo của con người, lần đầu tiên cô ấy ôm tôi, lần đầu tiên cô ấy
trốn tránh tôi, lần đầu tiên cô ấy bị thương nặng, lần đầu tiên cô ấy khóc thút
thít vì tướng mạo không đủ xinh đẹp... Tôi lại nhớ rõ ràng như vậy.
Nhưng mà, điều đó không minh chứng cho tình yêu.
Tuy cô ấy yêu tôi, mỗi người đều biết. Tuy cô ấy rất
đáng yêu, tôi nghĩ tôi phủ nhận không nổi. Tuy cô ấy rất nỗ lực muốn đạt đủ
tiêu chuẩn, để có thể làm vợ của tôi, nhưng mà, những thứ này lại không biểu
thị rằng tôi cũng phải đáp trả bằng tình yêu.
Tình yêu khiến Heo Con tràn đầy ý chí chiến đấu và mơ
ước. Tôi biết, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng biết.
Chúng tôi đang liên thủ đào tạo ra một chiến binh tiên
phong tiến bộ thần tốc, ngoan ngoãn nghe lời, dũng cảm không sợ gì, trung thành
lương thiện. Tôi dùng tình cảm làm mồi nhử, bà ấy dùng vũ lực thúc đẩy, chúng
tôi đều không cảm thấy có gì không đúng. Heo Con đương nhiên cũng không cảm
thấy không tốt. Trên thực tế cô ấy rất vui vẻ, cô ấy vẫn luôn chờ mong một ngày
mình có thể thành công, cô ấy muốn gả làm vợ tôi, cô ấy muốn vì sư phụ giành
được thắng lại ở mỗi một trận chiến.
Từ khi nào tôi bắt đầu cảm thấy áy náy nhỉ? Là sau mỗi
lần Heo Con từ chiến trường bị thương quay về, hay là mỗi lần nhìn vào ánh mắt
tràn đầy nỗi thẹn thùng, tình yêu, hy vọng của cô ấy? Vậy mà tôi, rõ ràng biết
sẽ không thể cho cô ấy kết quả như mong đợi, lại vẫn cổ vũ cô ấy chăm chỉ luyện
tập sớm ngày thành công. Cũng có thể vì cô ấy từ trước đến nay chưa từng oán
thán, hay vì cô ấy lúc nào cũng tràn đầy tin tưởng.
Tóm lại, khi bản thân tôi còn chưa phát hiện ra, thì
tôi đã ngày càng thương xót, đau lòng cho Heo Con, tôi bắt đầu quan tâm, lo
lắng cô ấy cứ như thế này chết đi trên chiến trường, mang theo sự lừa dối và
tính toán mà cô ấy mãi mãi không biết, đánh mất đi sinh mệnh của mình.
Nhưng sự việc đã không thể quay đầu lại. Đại chiến
trời đất bắt đầu rồi, Heo Con bị phái ra chiến trường, tôi nhớ rất rõ lần đối
thoại đó của tôi và Cửu Thiên Huyền Nữ.
Bà ấy nói rằng lồng thiên ma của Trọng Lâu và Xi Vưu
không ai có thể phá, chỉ mỗi Heo Con làm được. Chỉ cần cô ấy đi trước phá được
lồng thiên ma, thì thần tộc sẽ có thể giành thắng lợi huy hoàng nhất từ trước
đến nay trong lịch sử với tổn thất nhỏ nhất.
Bà ấy tràn đầy tự tin, hăm hở hăng hái, nhưng tôi lại
nghĩ những trận chiến nhỏ đã khiến Heo Con thương tích đầy mình, lần này nếu
đối mặt với Trọng Lâu và Xi Vưu, cô ấy làm sao có thể sống mà quay về?
Thắng lợi của thần tộc rõ ràng quan trọng, nhưng sinh
mệnh của Heo Con thì sao?
Tôi biết tôi nghĩ như thế rất không nên, tôi biết Cửu
Thiên Huyền Nữ nói đúng, nếu như không phá lồng thiên ma, tổn binh mất tướng
kia là chuyện nhỏ, thần tộc đại bại mới là chuyện lớn. Một khi để ma tộc nắm
giữ thiên giới, nhân gian sẽ rơi vào khổ nạn vạn kiếp không khôi phục được, địa
phủ chúng tôi đương nhiên cũng không có khả năng bảo toàn.
Bà ấy nói đúng, bà ấy nói hoàn toàn đúng!
Nhưng tôi phẫn nộ, tôi phiền não, tôi giận lòng dạ
lạnh lùng của Cửu Thiên Huyền Nữ, tôi giận sự đơn thuần ngốc nghếch của Heo
Con, tôi cũng khinh bỉ sự xảo trá đen tối của bản thân mình. Đúng là tôi lợi
dụng cô ấy, nhưng tôi không muốn cô ấy chết.
Tôi không cách nào tưởng tượng, nếu như cô ấy hồn bay
phách tán, tôi sẽ phải làm sao?
A La nghe thấy tin tức tôi mang về, hưng phấn vô cùng.
Nó rất ngưỡng mộ Heo Con, cảm thấy Heo Con là chiến tướng quan trọng như vậy,
thật hạnh phúc. Nó chỉ hận không có bản lĩnh như Heo Con, cùng Heo Con chiến
đấu lập công.
A La thực sự lý trí hơn tôi, nó biết tính quan trọng
của đại kiếp trời đất, nó hiểu rõ then chốt của cuộc chiến ma - thần. Tất cả
các thần, tất cả con người, tất cả sinh mệnh, đều sẽ chịu ảnh hưởng trong trận
đại chiến này.
Điều ấy, tôi biết!
Nhưng tôi vẫn nhớ nhung Heo Con kia.
Tôi ngồi ở đó, nghĩ rồi lại nghĩ.
Tôi không cách nào dừng lại được, tôi nhớ Heo Con, khi
Heo Con tham ăn hếch mũi lên, con mắt đen nhỏ nhỏ sẽ di chuyển linh hoạt, dáng
vẻ lăn tròn khi Heo Con vui vẻ, còn cả khi biến thành một cô nương có cặp mắt
to, khuôn mặt tròn, ôm lấy tôi nói: "Ta thích chàng".
Tôi thực sự nên quên chuyện này đi, tôi là vị vua địa
phủ làm tròn chức trách nhất, tôi vì sự yên ổn an lạc hòa bình của nhân gian đã
cố gắng rất nhiều. Cho nên, tôi nên quên chuyện này đi, để Cửu Thiên Huyền Nữ
hoàn thành chức trách của bà ấy.
Nhưng tôi không khống chế nổi bản thân mình, tôi ăn không
ngon ngủ không yên, ruột gan khó chịu.
Tôi lại lần nữa vận dụng sự giảo hoạt của mình, đi tìm
Cửu Thiên Huyền Nữ. Tôi bảo với bà ấy trước khi đại chiến, tôi nên giữ đúng lời
hứa thành thân với Heo Con.
Biểu hiện của Cửu Thiên Huyền Nữ khi đó tôi vẫn luôn
ghi nhớ, bà ấy rất kinh ngạc. Bà ấy nhất định cho rằng lúc đầu tôi là vì giúp
đỡ bà ấy dỗ dành Heo Con bái sư mới hứa hẹn. Lúc đầu tôi thực sự như vậy, nhưng
bây giờ đã không phải rồi.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói với tôi, Heo Con xuất chinh đã
là việc tất yếu phải làm, bà ấy làm tốt công tác tư tưởng cho cô ấy rồi, tôi
không cần chịu ấm ức như thế, Heo Con sẽ không vì chuyện đó mà tính toán với
tôi.
Cô ấy đương nhiên sẽ không tính toán với tôi, một khi
cô ấy xuất chinh thì sẽ không quay lại được nữa.
Tôi nói với Cửu Thiên Huyền Nữ thành thân có thể khiến
Heo Con hưng phấn, cô ấy có ý niệm và quyết tâm tâm quay về, như thế sức chiến
đấu tăng lên, khả năng thắng lợi càng lớn.
Cửu Thiên Huyền Nữ đã đồng ý.
Thế là Heo Con được đưa quay lại, cô ấy vô cùng vui
thích. Cô ấy thẹn thùng, vừa muốn xích lại gần tôi, vừa muốn lẩn tránh tôi.
Lúc đó, thực sự tôi cũng cảm thấy nghi hoặc vì chuyện
mình muốn làm, tôi không biết trong lòng tôi rốt cuộc đang nghĩ gì. Tôi muốn bù
đắp cho cô ấy, hay là muốn bảo vệ cô ấy, hay vì một số nguyên nhân khác phức
tạp hơn.
Tôi biết hậu quả của việc mình sắp làm, nhưng tôi vẫn
muốn thực hiện nó.
Cũng giống như Heo Con, đơn thuần thuận theo tim, làm
việc bản thân mình muốn, bắt buộc phải làm!
Tôi ôm Heo Con vào phòng, nói với cô ấy muốn thử lễ
phục, tôi không muốn đến mong ước nhỏ nhoi như thế cũng không thể cho cô ấy
toại nguyện.
Heo Con hóa thành hình người, mặc lên bộ xiêm y đỏ
chói, khuôn mặt tròn tròn, mắt to giống như một cô gái mũm mĩm. Tôi cũng thay
lên bộ áo tân lang cho cô ấy xem, cô ấy cười cong cong đôi mắt chăm chú nhìn
tôi.
Tôi cầm lấy chén rượu, nói với cô ấy hôn lễ ngày mai,
phải uống rượu giao bôi. Quả nhiên cô rất hiếu kỳ, đan vòng cánh tay với tôi,
uống hết chén canh Mạnh Bà kia.
Cô ấy ôm lấy tôi cứ nói mãi, nói cô ấy cảm thấy mình
là chú heo may mắn nhất, mọi người đều đối xử rất tốt với cô ấy, cô ấy còn có
thể giết yêu trừ ma, làm chuyện lớn cho trời đất.
Tôi kề sát vào mặt cô ấy, nhìn cô ấy thẹn thùng cười,
đột nhiên rất muốn biết khi cô ấy vẫn là một chú heo, dũng khí ở đâu có thể
khiến cô ấy vứt bỏ cả cơ hội đầu thai, lao về hôn tôi một cái.
Tôi từ từ cúi đầu, nhìn cô ấy chớp mắt lộ ra vẻ kinh
ngạc, sau đó mặt đỏ ửng nhắm mắt lại.
Môi tôi áp lên môi cô ấy, cảm thấy mềm mại mà ngọt
ngào.
Đây là hương vị của một cô gái đơn thuần lại dũng cảm,
là Heo Con của tôi. Hai chữ "Của tôi" này, chính là lần đầu tiên tràn
vào lòng tôi.
Của tôi, Heo Con của tôi!
Cô ấy rụt rè, ôm chặt lấy tôi, lén mở mắt ra nhìn.
Chúng tôi thân mật như thế, tôi có thể nhìn thấy hàng
mi dài của cô ấy, nhìn thấy sự thẹn thùng vui mừng nơi đáy mắt cô ấy. Môi chúng
tôi quấn quýt lấy nhau, Heo Con xấu xí ngốc nghếch này, lại khiến tôi cảm thấy
trong lòng ngập tràn ấm áp.
Loại cảm giác đó, sau này tôi mới biết, nó gọi là hạnh
phúc.
Hanh phúc sở dĩ quý báu, vì nó khó cầu được, nó không
những khó cầu, mà còn ngắn ngủi
Tôi đột nhiên cảm thấy không nỡ buông cô ấy ra, nhưng
mà thời gian đến rồi.
Heo Con lại biến về hình dáng một chú heo, tôi mặc áo
tân lang, ôm cô ấy bước vào đường luân hồi, đây chính là kế hoạch của tôi, là
kế hoạch giúp tôi có thể bảo vệ cô ấy, để cô ấy được tiếp tục sống.
Tôi đã chọn người nhà tốt cho cô ấy, bố là phủ doãn,
chức quan không lớn không nhỏ, cơm áo không phải lo, quan trọng nhất là những
người trong gia đình đó nhân phẩm, tính cách đều tốt, bọn họ sẽ yêu thương cô
con gái này.
Heo Con hình như biết tôi muốn làm gì, cô ấy bắt đầu
vùng vẫy, khóc rất bi thương, khóc đến mức tôi cũng cảm thấy đau buồn. Bây giờ
cô ấy biết tôi lừa cô ấy rồi nhỉ, hy vọng cô ấy sẽ không hận tôi. Tuy quá khứ,
tôi thật sự đối xử với cô ấy không tốt, nhưng vào thời khắc này, tôi cũng có
nỗi khổ tâm và không nỡ. Tôi không kìm được, hôn lên đầu cô ấy, nói với cô ấy:
"Đừng khóc, Heo Con ngốc".
Ba chữ "Ta thích nàng"' này, tôi không nói
ra được. Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không nên thốt ra. Tôi không thể lại lừa cô
ấy nữa, dù gì đối với cô ấy, đi vào đường luân hồi rồi, tôi có nói ba chữ này
hay không đều giống nhau. Vào thời khắc này, tôi không thể lại lừa cô ấy nữa.
Nhiều năm sau tôi mới biết, thực ra, lúc đó tôi đã lừa
chính bản thân mình.
Tôi đưa Heo Con vào đường luân hồi. Cô ấy mang đi thứ
gì đó của tôi, tôi không biết, tôi không tìm hiểu kỹ. Tôi chỉ biết tôi sẽ để
tất cả tháng năm sau này của cô ấy trôi qua bình yên thuận lợi. Những sự việc
còn lại, bản thân tôi sẽ gánh vác.
Tôi thật sự đã phải gánh vác rất nhiều, nhiều quá sức
tưởng tượng của tôi.
Đầu tiên là đối mặt với cơn giận của Cửu Thiên Huyền
Nữ.
Binh tiên phong quan trọng nhất bà ấy bồi dưỡng hơn
hai trăm năm đã không còn, dù bà ấy có tức giận hơn nữa cũng có thể hiểu được.
Nhưng bà ấy không chỉ tức giận đơn giản như thế, bà ấy
đã cắt tay lấy máu, lập lời độc chú, nguyền rủa tôi mãi mãi không có cách nào
nói chuyện với Heo Con, mãi mãi không thể chạm được vào cô ấy, thậm chí ôm,
hôn, tất cả những chuyện thân mật. Lời chú của bà ấy tỉ mỉ rõ ràng từng câu
từng chữ, bà ấy muốn tôi và Heo Con cứ coi như có thể ở cạnh nhau cũng không
cách nào chạm được đến nhau.
Khi đó tôi đã cho rằng đây là một lời chú rất hoang
đường.
Tôi ngồi trong phòng uống rượu một mình, nghĩ đến lời
chú, cảm thấy thật buồn cười. Cửu Thiên Huyền Nữ mất bao nhiêu công sức để hạ
chú, cứ coi như linh nghiệm cũng đâu vấn đề gì, lẽ nào tôi không có Heo Con thì
không được?
Tôi thừa nhận, tôi hình như hơi thích cô ấy, tôi thực
sự không nỡ để cô ấy vào chỗ chết, nhưng chỉ vậy mà thôi.
Đúng, chỉ vậy mà thôi.
Tôi làm sao có thế giữ chặt không buông Heo Con? Tôi
làm sao có thể không có cô ấy thì không được?
Cửu Thiên Huyền Nữ đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Heo Con
đã chuyển thế làm người, mà tôi vẫn là vua của địa phủ, tôi vẫn còn có rất
nhiều lựa chọn.
Đại chiến ma - thần cuối cùng cũng có ngày kết thúc,
không còn Heo Con, thần tộc cuối cùng vẫn thắng, chỉ có điều thương vong nặng
nề, nguyên khí tổn hại lớn.
Đương nhiên, từ cái ngày tôi đưa Heo Con đi kia, tôi
chính là ác nhân không nhận được hoan nghênh nhất trong thần tộc, kéo theo địa
phủ cũng bị thiên đình vứt bỏ, không còn quản chuyện sống chết của chúng tôi
nữa.
Mà nhân gian cũng không cách nào tránh được, chịu ảnh
hưởng của trận chiến ma - thần, thiên tai nhân họa ba mươi năm không dứt, mớ
hỗn độn này, đương nhiên là do địa phủ chúng tôi đến thu dọn.
Còn có một sự việc nữa, là A La trở mặt với tôi. Nó
lên án dữ dội việc tôi ích kỷ ném Heo Con vào đường luân hồi. Đặc biệt là sau
này, khi đại chiến kết thúc, thần tộc thương vong nặng nề, nhân gian đại nạn ba
mươi năm, sự bất mãn của nó đối với tôi càng sâu sắc, nó thậm chí nói tôi không
xứng làm vua, là một vị vua, há có thể vứt bỏ sinh linh thiên hạ không quản,
hành động ích kỷ tùy tiện như thế này.
Hai huynh muội chúng tôi sống lâu như vậy rồi, từ
trước đến nay chưa từng có xung đột kịch liệt đến thế.
Nhưng những điều ấy đều không khiến tôi dao động, tới
bây giờ tôi vẫn cảm thấy, tôi không hối hận một chút nào.
Ích kỷ tùy tiện? Bạn biết đó, nếu như trên thế giới
này có một người đáng để bạn ích kỷ tùy tiện như thế một lần, đó cũng thực sự
là chuyện tốt.
Mặc kệ hậu quả, bất chấp tất cả, chỉ vì người ấy!
Nếu như người ấy tổn tại trong sinh mệnh của bạn, vậy
là ông Trời đã rủ lòng thương.
Nhưng vận khí của tôi không tốt. Đợi cuối cùng khi tôi
hiểu rõ những điều này, người tồn tại trong sinh mệnh của tôi, khiến tôi nguyện
ý vì cô ấy bất chấp tất cả, bắt đầu từ đây chỉ có thể hy vọng mà không thể có
được.
Tôi không thể không thừa nhận Cửu Thiên Huyền Nữ đúng
là một vị thần quyền năng. Lời chú tôi luôn cười cợt đó, lại thực sự đánh trúng
tử huyệt của tôi.
Khi phát hiện ra điều này, Heo Con đã sống được mười
hai năm ở kiếp thứ nhất rồi.
Tôi cho rằng thời gian có thể làm nhạt sự quan tâm,
bận rộn có thể làm nên sự quên lãng. Nhưng tôi lại quên mất, tích lũy cũng là
điểm mạnh của tháng năm. Tháng năm tích góp, nhặt nhạnh nỗi nhớ nhung của tôi,
bồi đắp tình cảm của tôi.
Tôi thực sự không muốn tự tìm phiền phức một chút nào,
chỉ muốn tránh khỏi lời chú này của Cửu Thiên Huyền Nữ. Muốn đối phó lời chú
đáng cười này thật ra rất dễ dàng, chỉ cần tôi không gặp lại Heo Con nữa thì
chẳng có gì linh nghiệm cả.
Nhưng tôi phát hiện ra, tôi không có cách nào, tôi
càng ngày càng nhớ nhưng cô ấy, nhớ nhung giọng nói của cô ấy, nhớ nhung dáng
vẻ nhìn thấy đồ ăn ngon thì vui mừng sung sướng, nhớ nhung biểu cảm lúc cuối
cùng cô ấy mặc áo cưới thẹn thùng.
Tôi nhớ nhung, tôi không cách nào tự giải thoát.
Thế là cuối cùng tôi không kìm được, đến nhân gian tìm
cô ấy.
Cô ấy rất dễ nhận ra, mắt to, mặt tròn, so với hình
dáng Heo Con ban đầu hóa thành thì đã thay đổi nhiều, xinh đẹp hơn.
Thực ra tướng mạo này ở trong nhân gian cũng không coi
là tuyệt sắc. Nhưng tôi chẳng biết làm sao, lại cảm thấy rất đẹp.
Tôi đứng ở bên đường, đợi cô ấy đi về phía mình. Người
quen đường đều đang nhìn tôi, nhưng cô ấy lại không thấy, cô ấy rất tự nhiên đi
qua trước mặt tôi. Tôi bừng tỉnh muốn gọi, nói vói cô ấy mấy câu, sau đó tôi
phát hiện mình nói không ra lời.
Không phải tôi không muốn nói, mà thật sự nói không ra
lời.
Lời chú đó, linh nghiệm rồi!
Tôi là người thức thời, tôi cảm thấy mình không nên đi
tìm cô ấy nữa, nên quên cô ấy đi, cứ để cô ấy từ nay trở thành một phần trong
công việc của tôi, sẽ có sinh lão bệnh tử giống như những người khác trong thẻ
sinh tử.
Tôi nên để cô ấy trải qua cuộc sống của chính mình,
còn tôi tiếp tục sống cuộc sống của tôi.
Nhưng tôi phát hiện tôi không làm thế nào vứt bỏ được.
Sau lần gặp mặt đầu tiên, nỗi nhớ nhung càng khó kìm
nén. Cô ấy tràn ngập trong đầu óc tôi, khắc vào tim tôi.
Tôi không kìm được đi gặp cô ấy lần thứ hai, lần thứ
ba,... Cuối cùng, có một lần, tôi thấy cô ấy đã đính hôn.
Tôi ẩn thân, đứng trong phòng cô ấy, nghe cô ấy cùng
với mẹ bàn luận chuyện hôn sự, nhìn thấy khi cô ấy nhắc đến vị hôn phu, mặt hơi
hồng lên, thẹn thùng cười. Biểu cảm này, giống như biểu cảm của Heo Con lúc
quay về chuẩn bị thành thân với tôi ngày đó.
Tôi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, trái tim bùng cháy, dạ
dày co rút, tôi không không chế nổi bản thân mình, sự phẫn nộ không cam chịu
tràn đầy trong lòng, trong tâm trí. Tôi cần phải làm chút gì đó, tôi làm sao có
thể trơ mắt nhìn cô ấy gả cho người khác?
Cô ấy là Heo Con của tôi, là của tôi!
Cô ấy nên thuộc về tôi!
Lúc đó, tôi đột nhiên hiểu ra, có một loại tình cảm,
làm tổn thương người ta mãnh liệt hơn quan tâm và nhớ nhung, đó gọi là đố kỵ!
Tôi không kìm nén được, trước ngày cử hành hôn lễ, cô
ấy đến miếu thờ thắp hương cầu phúc, tôi lại lần nữa hiện thân tìm cô ấy. Lần
này tôi cuối cùng nhìn thẳng, đối diện với cô ấy. Cô ấy nghi hoặc nghiêng đầu
nhìn tôi, hỏi tôi có phải là không được khỏe không?
Tôi mở miệng, nhưng lại một lần nữa nói không ra lời,
tôi thật sự không có cách nào nói chuyện với cô ấy sao?
Cô ấy hiền lành cười với tôi, bỏ qua việc nói chuyện
với người kỳ quái là tôi đây, quay người rời đi.
Tôi kéo tay cô ấy, nhưng tay tôi lại xuyên qua, không
chạm được vào cô ấy!
Cô ấy không có chút cảm giác gì với động tác của tôi,
đối với cô ấy mà nói, chẳng có gì xảy ra cả.
Ngày cô ấy thành thân, tôi không tới tìm nữa, uống
rượu một mình ở trong phòng. Mọi người đều tránh tôi thật xa, chỉ có người bạn
chuột Bát Bát, Heo Con quen biết trong địa phủ ở bên cạnh tôi. Tôi ngẩn ra nhìn
nó, đó là kỷ niệm duy nhất Heo Con để lại cho tôi.
Tôi mà lại chỉ còn một con chuột nhỏ?
Tôi thử phá giải lời chú kia, không có tác dụng.
Tôi hết lần này đến lần khác thử nói chuyện với cô ấy,
cũng không thành công. Thế là tôi nhìn cô ấy sinh hai trai một gái cho chồng cô
ấy, nhìn bọn họ ngọt ngào sống cùng nhau, nhìn cô ấy và các con chơi đùa cười
nói. Tôi nhìn cô ấy xuất hiện nếp nhăn, nhìn tóc cô ấy bắt đầu có sợi trắng.
Mấy chục năm qua đi, cuối cùng tôi cảm thấy trái tim
rộng mở hơn, ít nhất thì, cô ấy cũng hạnh phúc.
Lúc cô ấy qua đời đã năm mươi chín tuổi, tôi đích thân
đi đón. Tôi thấp thoáng thấy lại niềm vui, cô ấy quay về rồi!
Cuối cùng cô ấy quay lại bên canh tôi rồi.
Tôi vì cái chết của cô ấy mà cảm thấy vui mừng.
Nhưng tôi rất nhanh chóng không vui mừng được nữa.
Cô ấy thành linh hồn rồi, nhưng tôi vẫn không thể nói
chuyện với cô ấy.
Tôi vốn đã lạnh lùng, sự thất bại này khiến sắc mặt
càng khó coi hơn.
Cô ấy rõ ràng rất sợ tôi, một người dẫn dắt linh hồn
không nói gì, chỉ trưng ra khuôn mặt đen sì, cô ấy đương nhiên sợ hãi. Nhưng cô
ấy vẫn dám đưa ra yêu cầu với tôi, cô ấy nói tướng công của cô ấy đã mất trước
cô ấy hai năm rồi, hỏi tôi có thể lại tìm thấy anh ta ở địa phủ không?
Cô ấy nhớ nhung tướng công của cô ấy? Người chết rồi,
"tiền trần vãng sự nhất bút câu tiêu"1, đâu còn là tướng
công của cô ấy nữa?
1 Chuyện
đã qua ở kiếp trước chỉ một nét bút là xóa sạch.
Tôi phất áo đi thẳng, sau này Bát Bát lén lút đi thăm
cô ấy quay về nói với tôi, cô ấy ở địa phủ đi khắp nơi tìm tướng công, tìm
không thấy, khóc rất thương tâm.
Thật là heo ngốc, trước đây khi là heo thì tìm chủ
nhân nhỏ của mình, biến thành người rồi, lại đi tìm tướng công.
Chỉ có điều khi cô ấy còn là heo thường bám lấy tôi,
bây giờ thành người rồi, cô ấy lại sợ tôi. Trước đây cô ấy không biết nói, còn
bây giờ lại là tôi không nói được.
Mỗi một người đều sẽ phải trả giá cho những việc mình
làm, đương nhiên tôi cũng vậy. Nói thật lòng khi tôi đưa Heo Con vào đường luân
hồi, tôi đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi rồi, tôi nắm rõ những hậu quả mình sẽ
phải gánh vác. Nhưng tôi không biết, hậu quả này lại khiến tôi phải thể nghiệm
nỗi đau khổ sâu sắc nhất.
Nỗi đau khổ ấy, khiến tôi sau rất nhiều năm nhắc lại,
vẫn thấy sợ hãi.
Tôi lại chọn một hộ gia đình để Heo Con đầu thai, lần
này cô ấy không kháng cự, dưới sự dẫn dắt của Bạch Vô Thường, cũng giống như
hồn phách khác, uống canh Manh Bà, đi lên đường luân hồi, làm người kiếp nữa.
Cô ấy lại một lần nữa chuyển thế, tôi sẽ lại có cơ hội
nữa rồi phải không?
Đáp án là không.
Nhung mà kiếp này, tôi không đau khổ giống như kiếp
trước nữa.
Tôi vẫn không nói chuyện được với cô ấy, nhưng lần này
tôi biết như thế nào có thể khiến cô ấy vui vẻ. Khi cô ấy trở về địa phủ, tôi
đưa cô ấy đến đài Vọng Hương, cô ấy nhìn thấy tướng công và con cháu ở dương
gian rồi thì cười với tôi, tôi cảm thấy trong lòng chua chát.
Cô ấy hỏi tôi, có thể ở lại địa phủ đợi tướng công cô
ấy không, cô ấy và tướng công đã hẹn nhau rồi, gặp lại nhau trên đường Hoàng
Tuyền, sau đó cùng nhau đầu thai lại làm phu thê.
Tôi không kìm được gườm cô ấy, sau đó phất tay áo rời
đi.
Tôi chẳng muốn để bọn họ lại làm phu thê. Tôi rất
nhanh chóng lại lần nữa lựa chọn người nhà tốt cho cô ấy, để cô ấy lần thứ ba
chuyển thế làm người.
Ở kiếp này, tôi vẫn không có cơ hội.
Nhưng đã không quan trọng nữa rồi. Dù gì tôi có thể
mãi mãi nhìn theo cô ấy, nhìn cô ấy dưới sự sắp xếp của tôi, vô lo vô nghĩ
sống, gả chồng sinh con, sau đó khi cô ấy già yếu chết đi, tôi lại tới đón cô
ấy về.
Như thế thực sự cũng không tồi, tôi cứ nhìn theo cô ấy
như vậy, thế là được.
Lần này đi đón linh hồn của Heo Con, tôi không cho cô
ấy cơ hội nói những điều khiến mình tức giận nữa. Tôi dẫn cô ấy thẳng đến chỗ
tạm cư của hồn phách, giao cho quỷ sai rồi rời đi. Tôi biết, quỷ sai sẽ chăm
sóc tốt cho cô ấy, cho đến khi tôi tìm được người nhà thích hợp lại để cô ấy
đầu thai.
Kiếp thứ tư, tôi chẳng phí sức thử phá chú nữa, bởi vì
tôi biết không thể nào thành công.
Có điều, hễ có cơ hội là tôi lại đi thăm cô ấy, cô ấy
nuôi một con chó nhỏ, rất yêu thích, luôn chơi cùng nó. Bát Bát cực kỳ ghét con
chó kia, nó từng lén lút cắn đuôi con chó đó. Lúc ấy tôi đột nhiên nghĩ, nên để
Bát Bát đi cắn tướng công của cô ấy một cái.
Cô ấy rất hạnh phúc, tôi hài lòng.
Trời đất đang thay đổi, tôi hy vọng mình có đủ năng
lực để khiến hạnh phúc của Heo Con kéo dài mãi mãi.
Ở kiếp đó, năng lượng trời đất biến đổi, nhân gian
thiên tai nhân họa không ít. Chỗ ở của nhà Heo Con sẽ có đại nạn, tôi giở một
chút thủ đoạn, sắp xếp để bố mẹ cô ấy có được cơ hội làm ăn ở xa, cả nhà phải
chuyển đi. Heo Con tránh được qua đại họa, tôi chỉ kịp thở phào một cái, rồi
sau đó đột nhiên ý thức được, thần tộc chúng tôi đang ngày một xa cách nhân
gian rồi.
Nỗi khổ của dân đen, ở cự ly xa xôi thế này, vị thần
nào có thể nhìn rõ được?
Thế là, bắt đầu từ kiếp đó, tôi thay đổi cơ cấu cán bộ
và phân công ở địa phủ, từng chút từng chút khiến cho địa phủ gần hơn với nhân
gian. Gần hơn với loài người, chúng tôi sẽ làm được nhiều điều cho bọn họ hơn.
Đến kiếp thứ năm chuyển thế của Heo Con, cả địa phủ
chúng tôi chính thức dời đến nhân gian. Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian học
lấy phương thức sống của loài người, để tất cả người của địa phủ cùng nỗ lực
hòa nhập vào cuộc sống mới chốn nhân gian.
Biến động năng lượng khiến cho yêu ma xuất hiện, công
việc của chúng tôi càng lúc càng khó khăn, chúng thần đều đang ẩn thế, tin tức
chúng tôi có được càng ngày càng ít. Mất bao nhiêu công sức, cuối cùng tôi cũng
tra ra được, vận mệnh trời đất: Sáu trăm năm một kiếp nạn, vẫn đang luân
chuyển. Tuy trận chiến năm đó, yêu ma thượng cổ bị trấn áp dưới mười tám tầng
phong ấn, nhưng đại kiếp tới không thể thay đổi, cho nên, để chuẩn bị cho cơn
đại kiếp lần này, chúng tôi còn hai trăm năm nữa.
Vào thời khắc đó, tôi bỗng nhiên cảm giác chuyện cũ
như đang tái diễn, nhưng lần này không có Heo Con ngốc nghếch làm tiên phong mở
đường nữa rồi.
Tôi bắt đầu tích cực tìm phương pháp cứu thế, với kinh
nghiệm ở nhân gian nhiều năm như vậy, tôi ý thức được sự vĩ đại của trí tuệ và
sức mạnh loài người. Thời đại thay đổi, thần, ma, người sớm đã không còn phân
đẳng cấp như ban đầu. Tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo, người và thần, sẽ
hợp tác chặt chẽ.
Kế hoạch này, vào kiếp thứ sáu của Heo Con, bắt đầu
được thực hiện.
Tôi sáng lập ra Tập đoàn Nhã Mã, kiếm được rất nhiều
tiền trong nhân gian, sau đó lại dồn số tiền này cho sự nghiệp hàng ma phục yêu
trừ ác cứu thế. Trong từng ngành nghề, tôi đều có nhân lực, mạng lưới của tôi
thu hút và trọng dụng rất nhiều hậu nhân của gia tộc hàng ma. Thời gian trôi
qua thật nhanh, kỳ hạn sáu trăm năm chẳng mấy chốc sắp đến rồi, mà Heo Con lại
không giống như năm kiếp trước nữa.
Ở trong kiếp này không chỉ có Heo Con thay đổi, còn cả
A La nữa.
Từ sau sự việc lần đó, tôi và A La không còn tìm lại
được tình cảm huynh muội hòa ái giống như lúc đầu, tôi kiên trì lập trường của
mình, mỗi một kiếp đều bảo vệ Heo Con, từ xa dõi theo cô ấy, cảm thấy mình vẫn
ở bên cô ấy. Còn A La, tôi luôn cảm thấy không thích cách nghĩ của nó.
Nhưng tôi biết A La không có ác ý với Heo Con, nó
thích Heo Con, nó ngưỡng mộ năng lực của cô ấy, chỉ là, chuyện nó hy vọng Heo
Con làm, cùng với hy vọng của tôi, hoàn toàn đối lập nhau.
Heo Con ở trong kiếp thứ sáu, gặp phải phiền phức lớn.
Vận mệnh của cô ấy khúc khuỷu, đột nhiên thay đổi. Vào lúc cô ấy học trung học,
sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Tôi không có cách nào suốt ngày ở bên cạnh
bảo vệ cô ấy, tôi cũng không có thân phận thích hợp. Đã thế tôi còn không thể
nói chuyện với cô ấy, không thể chạm vào cô ấy. Nếu như để cô ấy nhìn thấy tay
mình xuyên qua tay của tôi, xem ra sẽ làm cô ấy sợ chết khiếp.
Vào lúc này, A La nói, nó nguyện ý đi bảo vệ Heo Con.
Tôi biết đây là lời nói thật lòng của nó.
Thế là A La biến mình thành một cô gái trẻ, trở thành
bạn học của Heo Con. Bọn họ dính vào nhau như hình với bóng, dưới sự giúp đỡ
của A La, Heo Con bình yên trải qua mấy nguy hiểm nhất đó.
Đại kiếp sắp đến, tôi rất sợ không có cách nào bảo vệ
cô ấy chu toàn, thế là tôi lại hành động, tìm cách để bố mẹ Heo Con di dân.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của tôi, Heo Con không chịu xuất ngoại, cô ấy nhất định
muốn ở lại.
Hắc Bạch Vô Thường và các phán quan biết việc tôi luôn
luôn theo dõi Heo Con, rất nhiều người bàn tán sau lưng, nói tôi đã si mê một
cô gái. Thực ra cũng chẳng thể nói bọn họ sai, chỉ có điều, bọn họ không hiểu
được một người độc đoán lại lạnh lùng như tôi đây, vì sao cũng biết đến tình
cảm luyến ái.
Tôi nghĩ tôi không chỉ đơn thuần là đang yêu, tôi quen
biết Heo Con hơn một nghìn năm, thời gian dài như vậy, cô ấy dường như đã nhập
vào sinh mệnh của tôi rồi.
Tôi nhìn theo cô ấy, bởi vì tôi cần được nhìn thấy cô
ấy.
Điều này có thể khiến tôi bình tĩnh và vui vẻ.
Tôi bảo vệ bên cạnh cô ấy, không chỉ đơn thuần làm
nhiều điều vì cô ấy, mà cũng là để giúp bản thân mình nhờ đó mà có thêm sức
mạnh tiến lên.
Lưu luyến? Tôi chắc chắn tôi không lưu luyến. Ví dụ,
bạn đến nói cũng không thể nói với cô ấy, bạn còn có thể lưu luyến gì đây?
Nhưng tất cả rào cản cuối cùng cũng bị phá bỏ.
Hôm đó, tôi đang ngồi ở tầng ba mươi tám của cao ốc Đế
Cảnh mở cuộc họp thì nhận được điện thoại của Heo Con. Khi tôi bắt máy, bên đó
không nói gì, trái tim tôi đột nhiên đập mạnh, tôi thử lên tiếng, nhưng phát
hiện mình không thể.
Thế là trước khi cô ấy nói ra câu đầu tiên: "Xin
hỏi là anh Nghiêm phải không", thì tôi đã biết cô ấy là ai rồi.
Ông Trời hóa ra cũng có lúc mềm lòng, ông ấy đã buông
tha cho tôi rồi, ông ấy lại cho tôi hy vọng mới lần nữa.
Tôi phát hiện mình có thể phát ra được âm "Vâng",
sau đó tôi lại có thể nói: "Tôi là Nghiêm Lạc".
Tôi, sau hơn sáu trăm năm kể từ lần đầu tiên đưa Heo
Con vào đường luân hồi, cuối cùng đã có thể nói chuyện được với cô ấy rồi!
Có lẽ vì sinh sống với loài người quá lâu, nên tôi đã
trở nên tham lam như bọn họ, có được một chút, liền hy vọng có được nhiều hơn.
Nhưng, hình phạt trong suốt sáu trăm năm này luôn khiến tôi sợ hãi.
Đúng vậy, cứ coi như tôi có thể nắm giữ sinh tử, nhưng
tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Cho nên tôi không dám tới gặp cô ấy, nhưng cuối cùng
tôi vẫn không kiềm chế được, đi lần này, tất cả mọi việc đều thay đổi.
Tôi còn có thể ôm cô ấy!
Cái ôm này, đối với tôi mà nói, so với vương vị địa
phủ còn đáng quý hơn. Tôi biết, tôi không thể buông cô ấy ra lần nữa, sự trừng
phạt của sáu trăm năm cuối cùng sắp kết thúc.
Nhưng tôi lại cảm thấy sợ hãi, đại kiếp trời đất sắp
đến, năng lực khác lạ của Heo Con vẫn còn, chúng thần sắp thức tỉnh, yêu ma
cũng sắp vây tới. Heo Con của tôi, có phải sẽ lại gặp kiếp nạn không?
Không thể ngăn vận mệnh, nhưng bất ngờ lại có cơ xoay
chuyển.
Tôi không còn là Diêm La của sáu trăm năm trước, vận
mệnh luân chuyển, mà tôi cũng đã thay đổi, tôi trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tôi muốn bảo vệ cô ây, tôi muốn ở bên cô ấy.
Heo Con của tôi, thê tử của tôi!
Hạnh phúc sở dĩ quý báu vì nó khó cầu được, không
những khó cầu, mà còn rất ngắn ngủi.
Thế nhưng vô số đoạn ngắn ngủi đó hợp lại với nhau,
lại có thể tổ hợp thành hạnh phúc vĩnh hằng.
Tôi là Nghiêm Lạc, vua của địa phủ.
Thực ra câu chuyện của tôi rất đơn giản, chẳng qua là
từ không để tâm đến yêu thích, sau đó thì ghét bỏ, căm giận, lợi dụng lừa dối,
rồi cuối cùng lại áy náy thương xót, yêu thương đến nỗi không thể thoát ra.
Thật sự rất đơn giản.
Chỉ là, yêu rồi mà thôi.
HẾT.