Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 1139:




Chương 1139: Không cho phép kết hôn

Edit by Hoang Lan Tran

Chữ Song Hỉ màu đỏ đính kim tuyến vàng, áo cưới màu đỏ chót phủ trên người.

Tất cả mọi người trong Xà Nữ tộc mừng vui, thổi kèn Tề Hoan chúc mừng.

Trong ngoài vương cung liên tục vui mừng, không một ai không chúc mừng Nữ Vương, đưa lễ vật.

Những nguyên nhân này, đều bởi vì hôm nay là ngày đại hỷ, ngày thành hôn của Đoá Nhã ta, vị công chúa duy nhất của Xà Nữ tộc.

Ta ngồi trước bàn trang điểm, sắc mặt không buồn không vui, chỉ là nhếch môi, không có bất kỳ cảm giác gì, để mặc cho người săn sóc nàng dâu trang điểm cho ta.

Giống như đất nước cổ xưa của thế giới bên ngoài, ta một thân mũ phượng khăn quàng vai, tay mang vàng bạc, nâng bình an quả, ra hiệu cả đời bình an vô sự.

Sau đó dùng khăn hỷ màu đỏ quàng lên đầu, ngăn trở tất cả ánh mắt cùng ưu phiền.

Cuối cùng ta được người dẫn dắt tiến vào hỉ đường, từ tiểu tỳ biến thành tỷ tỷ kéo cánh tay ta, lại từ bàn tay tỷ tỷ thành bàn tay khoan hậu, ấm áp của Tiết Phong.

“Ha ha ha, đến bái đường, cầu nguyện, rồi hành lễ, các ngươi chính là vợ chồng, từ nay về sau vợ chồng ân ái đến già, ha ha. . .”

Dưới sự căn dặn của tỷ tỷ, ta ôm tâm tình trịnh trọng mà phức tạp, cùng Tiết Phong bái đường cầu nguyện, khi vợ chồng giao bái trong chớp mắt ấy.

Trong đầu của ta giống như phim, hiện lên một đoạn phim ngắn, mà trong những đoạn phim ngắn kia đều là ta cùng Hạ Lẫm lúc vui vẻ ở cùng một chỗ lúc.

Từng có khổ, từng có ngọt, nhưng là khi đó hắn ở trong lòng ta không tỳ vết chút nào.

Mà bây giờ, hắn vẫn như cũ không thích ta, ta cũng không thể lại tiếp tục thích hắn.

Lễ xong, ta cùng hắn sợ là triệt để không có duyên phận.

Nghĩ tới đây, ta chậm chạp không hành lễ, ta tiếp lấy kẽ hở này nghĩ rằng có thể kéo dài thêm vài phút.

Nhưng ta chần chờ, trong đáy mắt Tiết Phong và tỷ tỷ là sự gắng sức và không tự nguyện cùng một chỗ.

Tiết Phong vì trấn an ta, vậy mà gần sát ta, khuyên bảo ta: “Nếu như không nguyện ý, hiện tại còn kịp, ta. . .”

Tiết Phong còn chưa nói hết câu, tỷ tỷ tức giận trách cứ, từ đỉnh đầu vang lên.

“Đóa Nhã, ngươi là xấu hổ sao? Ngay trước mặt văn võ bá quan, biết còn tưởng rằng ngươi là xấu hổ, không biết còn tưởng rằng ngươi không vui lòng, cũng đừng loạn như trẻ con nữa, lại để mọi người chê cười!”

Tỷ tỷ biết rõ ta đối với Hạ Lẫm tình cảm chưa hết, gây áp lực với ta bây giờ không phải là lúc ta có thể cự tuyệt cùng phản kháng.

Dù sao đây cũng là công việc của Xà Nữ tộc ta, tất cả hành vi của ta, trong cung đầu không ai nhìn thấy lúc ta có tính tình trẻ con.

Ngay trước mặt người khác, ta tất cả đều đại diện cho Xà Nữ tộc cùng Vương tộc anh hùng, vĩ đại.

Cho nên ta chỉ có thể cưỡng ép thu lại tất cả tâm tình tiêu cực, một phát chuẩn bị đứng dậy rời xa Tiết Phong.

“Tỷ tỷ thật hiểu Đóa Nhã, cũng không phải là kích động hay xấu hổ nha, hôm qua vẫn là đại cô nương, tối nay coi như. . . Đóa Nhã nào có không nguyện ý, tiếp tục đi.”

Ta giả vờ như ngại ngùng cười cười, sau đó xem như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cầm cánh tay Tiết Phong, nhẹ giọng nói với hắn: “Lời hứa chính là vĩnh hằng, ngươi không nên hoài nghi ta.”

Ta tự quyết tâm, cúi đầu chuẩn bị tiếp tục hành lễ sau cùng.

Ta bị khăn hỷ che khuất tầm mắt, thấy không rõ tình huống chung quanh, chỉ nghe được kèn âm thanh vang lên lần nữa. . .

Đột ngột, một tiếng nói đứt quãng phá toàn bộ hỉ đường.

“Ta không cho phép ngươi đi cùng với hắn, Đóa Nhã!”

Thanh âm quen thuộc, âm thanh ngăn cản xa lạ, mang theo đầy đủ trải qua mưa móc, gian nan, vất vả, trầm tĩnh, truyền vào bên trong lỗ tai của ta.

Toàn thân ta khẽ giật mình, không thể tin những gì mình vừa nghe được, bỗng nhiên ngây ngốc tại nguyên chỗ, quên đi hành lễ, cũng quên đi suy nghĩ.

Cho đến khi nữ vương tỷ tỷ ra lệnh một tiếng, nữ vệ binh móc ra đại đao ‘Tranh tranh’ tiếng vang triệt toàn bộ trong phòng sau.

“Dừng tay!”

Ta kéo khăn hỷ trên đỉnh đầu lên, bối rối nhìn về phía cửa chính Hạ Lẫm đột nhiên xuất hiện, lại bị vây quanh.

Ta ngạc nhiên phát hiện, Hạ Lẫm quanh thân vậy mà nhuộm đầy vết máu loang lỗ, tóc tai rối loạn, trên thân đầy lông sói, lông cáo, cát mịn dính thêm một chút máu tươi động vật.

Bộ dạng xuất hiện của hắn là đã trải qua bao khó khăn gian khổ làm ta khiếp sợ.

Ta hít vào một hơi, đang cố gắng kiểm soát nhịp tim của mình, quay người nhìn thẳng khuôn mặt tỷ tỷ Đoá Nghiên dò hỏi.

“Tỷ, ngươi đây là đang làm cái gì? Có bằng hữu tiến đến chúc mừng hôn lễ ta cùng Tiết Phong, chúng ta không phải nên hoan nghênh sao?”

Ta biết ta lời nói này phải đường hoàng.

Hạ Lẫm xuất hiện đẫm máu, tất nhiên là trải qua một trận chiến đấu khốc liệt mà không phải ai cũng biết.

Mà tỷ tỷ nhằm vào Hạ Lẫm, hơn phân nửa, hai người bọn họ có chuyện gì mà ta không biết, nhưng chuyện này cảm thấy không phải chuyện tốt.

Lúc ta vừa nói dứt câu, Tiết Phong như đứng về phía ta, giúp ta an ủi tỷ tỷ.

“Nữ vương bệ hạ, hắn là bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên của ta, không có ác ý.”

Ta phụ họa Tiết Phong, thành khẩn nhìn xem mắt phượng của tỷ tỷ Đoá Nghiên đang ngồi trên ghế.

Nhưng ta nhìn tỷ tỷ ánh mắt không hề giống là muốn thả Hạ Lẫm ra.

Liền thấy nàng đối với nữ vệ binh chung quanh vung tay một cái, vây quanh bên người Hạ Lẫm tận trung cương vị nữ vệ binh lập tức lần nữa cùng xông lên tấn công Hạ Lẫm.

“Tỷ, ngươi làm gì? Ta cùng Tiết Phong nói, hắn là bằng hữu của chúng ta!”

Lần này, ta có thể thấy được tỷ tỷ thực sự muốn cùng Hạ Lẫm đối đầu, sát chiêu tất hiện.

Nàng thế mà muốn giết Hạ Lẫm.

“Nữ vương bệ hạ, ngươi đây là quên lúc trước là ai giúp ngươi chế phục song sinh anh linh, ai giúp ngươi khôi phục bình thường, không có hắn, ngươi làm sao đến được vương vị!”

Ta cũng là bị tỷ tỷ hành vi gấp đến đỏ mắt, liền thân mật xưng hô cũng không có, trực tiếp nói ra sự việc trước kia.

Sau đó ta và Tiết Phong cùng đi giải cứu Hạ Lẫm.

Ta lại bị vệ binh thân cận của nữ vương tỷ tỷ kéo sang một bên.

“Đóa Nhã, bản vương niệm tình ngươi là muội muội ruột của ta, không tính toán việc ngươi lấy hạ phạm thượng. Ngươi ngược lại tốt, còn cùng ta khiêu chiến tổn thương! Ngươi nên biết ngươi là công chúa, hôn nhân đại sự được lựa chọn ưu tú, Hạ Lẫm trước đó đối ngươi hờ hững lạnh lẽo không tính, mà tổn hại thân phận công chúa ngươi, nhiều lần bỏ qua ngươi, hắn có tư cách gì để ngươi thích, để ngươi quyến luyến? Tổn thương ngươi, còn muốn trở về tìm ngươi, bản vương giết hắn, cũng là hắn gieo gió gặt bão! Hắn, không xứng với ngươi, càng không xứng với Xà Nữ tộc chúng ta!”

Ta không nghĩ tới tỷ tỷ đối với Hạ Lẫm lại có thành kiến lớn như vậy.

Thậm chí, phần thành kiến này trở thành độc đoán, trực tiếp đem Hạ Lẫm phán thành có tội đáng chết.

“Ngươi đang nói cái gì? Có thích hay không là chuyện của chúng ta, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, ngươi trở nên tàn nhẫn như vậy khi nào. . .”

Ta lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Hạ Lẫm giết đỏ cả mắt, xông ra phá vây, thậm chí vọt tới trước mặt của ta.

Ta bị hắn đột nhiên níu lại cánh tay, ngay trước mặt Tiết Phong, thậm chí là trước mặt tất cả mọi người kéo ta vào trong ngực.

“Ai?”

“Đóa Nhã, ta sai, ngươi đừng gả cho Tiết Phong . Ngươi chỉ có thể đi cùng với ta.”

Lời tỏ tình bất ngờ, lời tỏ tình muộn màng, có lẽ trước kia, tim ta sẽ còn đập rộn lên, mừng rỡ vạn phần.

Nhưng là bây giờ, ta bối rối đưa tay ngăn cản tội lỗi của hắn, sau đó nhìn về phía tỷ tỷ, cùng trong đám người Tiết Phong một mặt đau khổ nhìn ta.

Nhìn thấy màu đỏ chót trên trang phục tân lang của Tiết Phong, ta bất giác nhớ tới.

Hôm nay, là ta cùng hắn đại hôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.