Heart Aflame

Chương 41:




Kristen kiệt sức và không kìm được sự lo lắng. Royce đang dùng chút hơi tàn chỉ để giữ mình trên lưng ngựa. Nàng đã dừng lại một lần để băng bó vai lại cho anh, nhưng anh đã mất nhiều máu quá, phải, quá nhiều. Giờ thì anh đang sụm xuống trên lưng ngựa, hầu như bất tỉnh.
Thậm chí hình dáng tường thành của Wyndhurt đang hiện ra cũng không thể làm nàng bớt âu lo. Hừng đông đã ló dạng trên bầu trời và mọi người đã nhìn thấy họ. Cánh cổng đang được mở ra; những người đàn ông đang túa ra. Một nhóm khác đang cưỡi ngựa từ phía cánh rừng đã nhìn thấy họ và đang tiến tới. Chẳng lâu sau, Royce sẽ có thể nghỉ ngơi và được chăm sóc chu đáo. Dẫu thế, nỗi sợ hãi quấy nhiễu nàng không rời chẳng làm tình hình khá hơn, rằng nàng đã giúp anh không thỏa đáng làm anh dù sao chăng nữa cũng đang chết dần chết mòn đi.
Nàng la lên khi anh rớt xuống từ mình ngựa. Nàng nhảy xuống lưng ngựa và chạy đến với anh, nâng đầu anh lên từ nền đất. Mắt anh vụt mở, nhưng anh dường như đang mê mụ.
“Chắc là -- ngủ thiếp đi.”
“Im lặng nào Royce. Nằm yên đi mà. Mọi người sẽ tới đây bây giờ để giúp anh mà.”
Mắt anh tìm kiếm khuôn mặt nàng. “Cuối cùng thì em cũng sẽ thừa nhận là em khao khát anh chứ Kristen?”
Trời đất quỷ thần ơi! Làm sao mà anh còn có thể nghĩ đến điều ấy vào lúc này được cơ chứ, khi mà máu huyết anh đang cạn kiệt dần thế này?
"Kristen?"
“Vâng, em muốn có anh. Em thề là em muốn mà.”
“Liệu em sẽ dần yêu anh chứ -- có chút nào không em?”
Nàng không chút ngần ngại. “Vâng có, cả việc yêu anh nữa.”
Một bàn tay vươn lên trượt ra sau cổ nàng và kéo khuôn mặt nàng xuống đến với anh. Đôi môi anh ấm nồng và khô hạn trên môi nàng, dịu dàng, nhưng chỉ là vào lúc ban đầu mà thôi. Thoát khỏi cơn khổ sở, nhận thức trở lại cho nàng thấy sự mãnh liệt của bàn tay đang ôm giữ nàng, cơn đắm say quá nồng nàn trong nụ hôn này.
Nàng giật người ra, mắt nheo lại khi thấy anh đang toét miệng cười với nàng. “Chẳng phải là anh đang sắp chết!”
“Em đã nghĩ là anh sắp chết à?”
“Ôi, chơi không đẹp chút nào cả!”
Nàng gần như đã đập cho anh một cái, đặc biệt là khi anh bắt đầu cười lích rích. Thay vào đó nàng đứng lên và nghênh ngang bỏ đi.
Phải là thứ gì hơn là một vết thương cỏn con mới làm Royce yếu ớt đi. Anh nằm trên giường không quá bốn ngày. Sau một tuần, anh đã hoàn toàn quay trở lại làm việc bình thường. Và sau hai tuần, vết thương chỉ thi thoảng làm anh nhoi nhói.
Anh xử Eldred không như cách anh mong muốn, nhưng vì đường lối hiện hành của Alfred là chuyên chế. Anh chỉ đơn giản thông báo cho Nhà Vua biết về sự xảo trá của Eldred. Khoảng cuối mùa hạ, anh nghe được là Eldred đã hoảng kinh thất vía, e sợ bị trả thù, và trốn chạy về phương bắc, xin tị nạn với những người Đan Mạch. Thi thể của hắn đã được gửi trả về cho cha hắn.
Khi Royce báo cho Kristen về điều này, nàng chỉ đơn giản nhún vai, nhận xét rằng tên tiểu quý tộc nhỏ mọn ấy chắc chắn có kết cục chẳng ra gì. Nàng chỉ để tâm chút ít tới chuyện này.
Nàng đã giận dữ với Royce, còn điên hơn khi nàng nhận ra là anh đã cố tình né không giúp nàng trong cuộc đào thoát của họ. Không chắc lắm, nàng bảo với anh ý nghĩ của nàng về chuyện anh đã gạt nàng, dẫu thế, anh không thể xin lỗi nàng rằng anh đã nhân cơ hội ấy mà thử nàng. Nàng có thể bỏ rơi anh bất cứ lúc nào trên cuộc hành trình về nhà. Thay vì thế, nàng đã đưa anh về an toàn. Điều ấy có ý nghĩa đối với anh nhiều hơn những gì anh có thể thốt nên lời.
Và Kristen cũng không giận lâu. Nàng dịu dàng và chòng ghẹo anh khi anh đang dần phục hồi sức lực, giữ cho anh khỏi bực bội vì tình trạng yếu ớt của mình. Nàng hầu như đã làm cho anh mong ước mình có nhiều thương tích hơn để nàng có thể nhặng xị quanh mình. Hoàn toàn trái ngược với điều anh sẽ cảm thấy nếu Darrele chăm sóc anh.
Nỗi sầu muộn của Kristen lớn dần khi mùa hạ sắp qua, và bất kể Royce thường xuyên hỏi han, nàng vẫn không cho anh biết có điều gì không ổn. Anh thường đưa nàng đi bơi, đưa nàng đi cưỡi ngựa, và nàng đã mỉm cười, hoặc phá lên cười to với anh. Nhưng anh vẫn thấy sự phiền muộn trong mắt nàng khi nàng không biết anh đang ngó nàng.
Anh giảm một nửa công việc trong sảnh cho nàng. Khi thấy điều đó không làm nàng vui lên, anh tăng gấp đôi công việc cho nàng. Điều này cũng không có tác dụng. Anh thậm chí còn đưa trang phục của nàng để nàng mặc, nhưng nàng từ chối mặc chúng, thực ra nàng còn chán nản hơn sau khi nhìn thấy chiếc áo dài nhung xanh thẫm ấy.
Royce không biết phải làm gì khác. Nhưng vào cái ngày Kristen hỏi anh lần nữa khi nào anh thành hôn, anh e rằng mình đã có câu trả lời cho điều bất ổn. Nàng vẫn muốn xa rời anh. Đó là lý do tại sao nàng sầu khổ. Nàng đang đếm những ngày còn lại cho đến khi anh thành hôn và nàng sẽ được giải thoát khỏi lời thề của chính nàng. Nhưng anh sẽ không để nàng đi, thế thì chỉ có duy nhất một việc để làm.
Anh sẽ kinh ngạc cho mà xem nếu anh biết điều thực sự làm Kristen bận tâm. Đó chính là thời gian, mùa hạ sắp qua, khi nàng và Selig và các anh em khác không quay trở về từ những thành phố có chợ phiên -- nếu đó là nơi họ đã đến. Suốt mùa hạ đằng đẵng, cha mẹ nàng ắt hẳn đã lo lắng về nàng, nhưng đó là với sự chắc chắn rằng nàng sẽ trở về. Chỉ bây giờ, khi tàn hạ, nổi lo lắng thực sự sẽ bắt đầu, với sự chờ mong con tàu hằng ngày. Và cứ mỗi ngày qua đi, con tàu không đến, nổi âu lo sẽ lớn hơn. Làm sao nàng có thể tìm thấy hạnh phúc nơi đây, khi biết điều cha mẹ nàng phải chịu đựng giờ này?
Nàng đã xoay xở để nói chuyện với Selig lần nữa. Nàng khẩn khoản xin anh hãy rời đi, tìm cách nào đó để về nhà, như thế chí ít cha mẹ họ sẽ biết nàng an toàn. Anh từ chối, không chỉ bởi vì anh không thể để nàng ở lại, mà còn bởi vì anh chắc chắn Garrick sẽ xé anh thành từng mảnh nếu anh về nhà mà không có nàng đi theo.
Royce cố hết sức làm nàng vui. Vì điều đó nàng càng yêu anh nhiều hơn. Nhưng nàng không thể nói về sự bất an cho anh, vì điều duy nhất anh có thể làm cho nàng là để nàng ra đi, và nàng có một nổi sợ thẳm sâu rằng anh thậm chí sẽ làm điều đó. Cách nào cũng là đọa đày đối với nàng. Nàng sẽ héo úa nếu rời xa anh lúc này, dẫu thế, nàng vẫn nhức nhối với mong muốn cha mẹ nàng biết rằng nàng vẫn ổn. Và nàng không thể ngừng nghĩ về họ.
Lần đầu tiên trong suốt mùa hạ, Royce rời Wyndhurst. Anh đi mất hai ngày. Chẳng ai biết anh đã đi đâu, nhưng khi anh trở về, anh báo cho Darrelle biết rằng anh đã sắp đặt hôn sự cho cô. Và cô òa khóc khi anh không chịu nói cho cô biết ai sẽ là chồng cô, anh chỉ hứa rằng cô sẽ ưng thuận sự lựa chọn của anh.
Lần đầu tiên, Kristen không thể chê trách gì Darrelle trong cái vụ khóc lóc này. Nàng biết nàng sẽ không thể chịu đựng được cái sự bí bí mật mật như thế về một vấn đề quá ư là quan trọng nhường này. Mặc dầu vậy, tất cả những gì Royce làm là khăng khăng rằng Darrelle cần thời gian để quen với việc là mình sẽ đám cưới, trước khi cô biết rằng sẽ cưới ai.
Tối đó trên giường, nàng không rào trước đón sau, bảo thẳng Royce, “Ăn ở chẳng công tí nào, anh biết đó, khi anh làm cho em họ của anh hồi hà hồi hộp như thế.”
Anh cười lục khục, không đồng ý. “ Em không biết Darrelle rồi. Vào lúc này, cô ấy với người hầu của mình sẽ đang làm một bản danh sách về tất cả các anh chàng mà cô ấy biết và tự hỏi ai sẽ là chồng mình. Thay vì lo lắng về việc sẽ rời khỏi đây, cô ấy sẽ trở nên phấn khích khi tò mò về nơi cô ấy sẽ đến.”
“Anh không nghĩ cô ấy sẽ lo ngại về lựa chọn của anh chứ?”
“Anh đã nói với con bé rằng nó sẽ ưng thuận anh chàng kia, và nó biết mình có thể tin tưởng vào điều đó. Con bé chỉ đơn giản là không kiên nhẫn thôi. Liệu em cũng sẽ không kiên nhẫn khi anh nói với em rằng anh cũng có một bất ngờ dành cho em?”
Kristen nhướng một bên chân mày. “Một sự ngạc nhiên mà anh định cũng sẽ không nói cho em biết hả?” Để trả lời, anh chỉ cười toe. “Em có thể kiên nhẫn, em cho là thế, nếu anh cho em biết khi nào anh sẽ báo cho em.”
“Khi nào đến lúc anh sẽ nói.”
Kristen chìm vào giấc ngủ đêm ấy trong tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều so với những gì nàng cảm nhận lúc gần đây. Nếu Royce đã làm được gì đó với những bí mật của anh, thì anh đã thành công trong việc phân tán tư tưởng nàng khỏi những nỗi muộn phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.