Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 93:




Cứ thế đã hơn 1 tuần trôi qua, cô và A Phong đã đi rất nhiều nơi. Gặp được rất nhiều zoombie biến dị, cô cũng đã thu được không ít tinh thạch từ não của chúng. A Phong và cô đã khăn khít hơn trước, hắn cũng ngày càng mạnh...
Cô dựa vào góc cây uống nước, còn A Phong thì cầm lấy lọ dung dịch uống. Cô nhìn hắn nói
" Cảm ơn "
A Phong hơi sững người, cầm lấy cái lọ không siết chặt. Ánh mắt màu vàng hiện lên sự vui vẻ, nhưng phút chốc lại biến thành dã thú hung tợn. A Phong ngước lên cười
" Đừng khách khí "
Cô ngồi xuống góc cây, dạo này tiểu Bát Đản và tiểu Huyết đều ở trong không gian để tu luyện, cô chỉ có một mình...
[ Ký chủ! Người định làm gì để thu thập ma pháp Hắc Ám, còn có nhiệm vụ giết nam nữ9 ]
Bỗng nhiên tiếng nói tiểu Bát Đản gấp gáp vang lên, cô hơi kinh ngạc
' Sao vậy? '
[ Ký chủ! Người không biết chứ không khí ở thế giới này đã bị ô nhiễm. Sẽ làm ảnh hưởng đến đạo hạnh của người. Người hãy mau chóng hoàn thành rồi chúng ta hãy rời khỏi ]
Cô nghe xong hơi nheo mày lại
' Ta biết rồi! Ta đã sớm có dự tính '
Cô nói rồi ngắt liên lạc với tiểu Bát Đản, nhìn qua A Phong nói
" Chúng ta đi thôi "
A Phong gật đầu cùng cô đi, bọn cô đã tìm được một chiếc xe để thuận tiện đi lại. Bước lên xe cô ngồi vào vị trí lái
" Tôi đã hết đạn, mọi việc còn lại nhờ anh "
" Ừ "
A Phong gật đầu, bọn cô chạy trên đường phố. Màn đêm dần buông xuống, cô nhìn xung quanh một mảng lạnh lẽo hoan tàn. Cô cùng A Phong xuống xe nhìn xung quanh
" Chúng ta đi kiếm một ít đồ ăn đã "
Cô nói rồi đi phía trước, cơn gió lạnh thổi qua. Mùi hôi thối xộc vào mũi cô, tất cả những thứ xung quanh đều bị phá hủy, vắng lặng không một bóng người. A Phong đi phía sau cô, hắn ngước lên nhìn bóng lưng cô. Mái tóc dài đung đưa theo sự chuyển động của cô. Đôi đồng tử A Phong hiện lên sự khát máu cùng lạnh lẽo, cô quay lại.
" Sao vậy? "
Cô nghiêng đầu hỏi, A Phong hung tợn nhìn cô một cách lạnh lẽo. Răng nanh nhe ra, bàn tay với móng vuốt sắc nhọn đưa đến phía trước. Từ từ tiến lại trái tim cô, cô nhìn vào mắt A Phong. Sự lạnh nhạt vẫn hiện hữu
[ Trời ơiiiiii! Ký chủ, chạy đi. Hắn muốn moi tim ký chủ đó. Mau chạy 😱 ]
Tiếng tiểu Bát Đản hoảng hốt vang lên, cô vẫn đứng im đó. Bỗng cô kinh ngạc
" Cẩn thận "
Cô nắm lấy tay A Phong kéo lại xoay người đỡ cho hắn, một móng vuốt sắc nhọn cào vào bả vai cô. Một con zoombie biến dị lơ lửng trong không trung tách ra. Máu trên móng tay nó khẽ rơi xuống nền đất. A Phong kinh hãi, nhìn bả vai cô chảy máu. Đôi mắt tức giận nhìn vào con zoombie, bay lên một phát đánh chết con zoombie đó. A Phong bay lại phía cô sợ hãi, bồng cô vào một tạp hóa gần đó. Gương mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt khẽ nhắm
A Phong sợ hãi đặt cô xuống, từ bên ngoài một đám zoombie xuất hiện. Chúng cứ đứng ngoài cửa kêu gào không dám vô trong, A Phong nhìn cô
" Đừng... đừng ngủ. Mau, mau uống cái này "
A Phong lấy ra đưa cho cô một chai dung dịch màu đỏ, chế vào miệng cô. Gương mặt tuấn mĩ tràn ngập lo lắng, bàn tay hắn lạnh lẽo trắng bệch áp vào gương mặt cô. Cô yếu ớt hỏi
" Đó... đó là... gì? "
" Là thuốc, sẽ không biến thành zoombie "
A Phong gấp gáp nói, nhìn cô. Khóe môi cô nâng lên nụ cười nhạt, A Phong hạ mi mắt che giấu đi sự sững sờ vẫn còn
" Tại... sao? "
Lời nói A Phong vang lên, sự hung tợn vẫn còn đọng nơi đáy mắt. Cô đưa tay xoa mái tóc A Phong cười
" Bạch Dao Sương tôi có ân tất trả, anh cứu tôi, giúp đỡ tôi. Tôi sẽ không bỏ rơi anh "
A Phong kinh ngạc, sự hung tợn khát máu dần biến mất. Hỏi cô
" Dù tôi muốn giết... "
Cô cắt ngang lời nói của A Phong, cười nhạt
" Phải! Anh là người bạn tốt của tôi. Dù thế nào tôi cũng không rời bỏ anh "
A Phong run rẩy đưa tay ra, ôm lấy cô
" Dao Sương... cảm ơn đã ở bên tôi... "
A Phong ôm chầm lấy cô, sự khát máu hiện lên con ngươi một lần nữa. Nanh nhọn nhe ra, đôi mắt là sự dữ tợn của dã thú. Hắn từ từ đưa bàn tay đầy móng nhọn vào phía lưng có trái tim của cô, nhưng khi cách một khoảng liền dừng lại. Đôi mắt hiện lên hạnh phúc lấn áp đi sự dữ tợn vừa rồi. Nanh nhọn biến mất, nhắm khẽ đôi mắt lại. Nụ cười yếu ớt vươn lên môi...
" Xin lỗi... Dao Sương... "
_________________
Cứ thế cô nghỉ ngơi ở tiệm tạp hóa này suốt 2 ngày, đám zoombie buổi tối đều canh me đứng bên ngoài nhưng không con nào dám vào. Bọn chúng chắc là đợi A Phong đi khỏi mới dám vào trong, A Phong đưa cho cô đồ ăn và nước uống.
" Cảm ơn "
Cô mỉm cười nói, A Phong lắc đầu đưa cho cô lọ dung dịch màu đỏ khi trước
" Uống đi! Sẽ không biến thành zoombie "
Cô nhận lấy và uống hết, A Phong hơi ngơ sau đó mỉm cười. Cô nhìn ra đám zoombie đó, A Phong thấy liền liếc nhìn qua. Sau đó đứng lên
" Rốngggggg "
Bầy zoombie sợ hãi quỳ xuống, sau đó quay đi. Cô kinh ngạc, A Phong hơi cúi đầu.
" Anh điều khiển được chúng sao? "
A Phong nhìn cô, đôi mắt hiện lên lo lắng giải thích
" Tôi... tôi nghĩ em sẽ sợ hãi nên... "
Cô cười nhẹ
" Không sao! Anh ra ngoài xem thế nào đi "
" Ừm! "
A Phong gật đầu, cô nhìn theo bóng lưng A Phong. Đôi mắt đỏ như máu hiện lên sự chế giễu, nụ cười cô vươn lên môi
[ Ký chủ! Người đang tính toán cái gì 😲. Ta ngửi được mùi nguy hiểm ]
Cô vuốt nhẹ lọn tóc tím
' Vui rồi đây '
[ ••• ( ̄- ̄) ]
________________
Cô và A Phong đã tiếp tục đi sau khi cô khỏe hẵn, quả nhiên cô không hề biến thành zoombie. Cô đã uống đúng 3 lọ thuốc màu đỏ kia, cô vừa lái xe vừa nói
" Thứ thuốc đó thật thần kì... "
A Phong gật nhẹ đầu nói
" Nhưng chỉ có 5 lọ thôi "
" Hử? Sao anh có nó? "
" Cái này... "
A Phong nhìn ra ngoài, lấp lửng. Cô cười nhẹ
" Không muốn nói thì thôi. Chúng ta sẽ sớm về căn cứ. Thật muốn nhìn thấy Đình Lan nha~. Còn có Phong Dương thiếu gia kia nữa, không chừng họ đang ân ân ái ái. Nằm trong lòng nam nhân kia để được bảo vệ... "
Lời nói cô mang theo ý vị, A Phong kinh ngạc hốt hoảng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Dựa đầu vào ghế liếc nhẹ qua cô...
Thời gian lẳng lặng trôi qua, rốt cuộc cô cũng đến được căn cứ của thành phố này. Cô nhìn tòa nhà rộng lớn cao vút kia, phía trước là một cánh cửa rào bằng sắt có mạch điện rất lớn. Cô bước xuống đi vào, một người ngồi ở trong như canh gác nhìn thấy cô liền đề phòng đưa cây chích điện lên. Cô lạnh nhạt nói
" Tôi là người "
Người canh gác đó lập tức mở cửa cho cô, cô bước vào trong nhìn xung quanh. Cô nhìn khu đại sảnh rộng lớn, bỗng từ xa cô thấy Diệp Cơ, Âu Nghi và Tử Khang liền đưa tay
" Mọi người "
Bọn họ thấy cô liền kinh ngạc, Diệp Cơ kinh hãi chạy lại. Nhìn thấy cô nước mắt chảy xuống ôm lấy cô
" Cậu không sao thì tốt rồi. Dao Sương, tớ cứ nghĩ... "
" Được rồi! Đừng khóc "
Âu Nghi và Tử Khang bước lại, Tử Khang nước mắt chảy dài chạy tới ôm đùi cô
" Hic... chị... chị không sao là tốt rồi "
Âu Nghi cũng vừa cười vừa lau nước mắt, nhìn cô hỏi
" Cậu vẫn còn sống sao? Vậy A Phong đâu? Hắn chết rồi à? "
Cô nhìn qua sau lưng mình nhưng không thấy A Phong, nheo mày lại. Bỗng cô nghe một tiếng nói vang lên
" Thì ra là Dao Sương, vẫn chưa chết à? "
Đó là tiếng nói của Di Anh, bước ra cùng cô ta là Đình Lan và một ông lão mặc đồ trắng dài. Đó là lão Từ mà cô đã từng học bắn súng ở chỗ ông ta...
" Cảm ơn! Tôi khỏe "
Cô cười nhẹ, Đình Lan khi thấy cô đôi mắt liền hiện lên sự hận thù và căm tức. Nhưng vẫn cố mỉm cười
" Dao Sương "
Cô liếc qua Đình Lan, Tử Khang đang ôm cô chán ghét nói
" Bà chị xấu xa "
" Kìa Tiểu Khang, chị không có xấu "
Đình Lan cười gượng nói, Diệp Cơ cạnh cô vui vẻ
" Cậu không sao là tốt rồi, Tiến sĩ Từ, đây là Bạch Dao Sương bạn của chúng cháu. ông hãy mau sắp xếp chỗ cho Dao Sương đi. "
Cô nhìn qua Lão Từ cười nhẹ, lão Từ cũng gật đầu
" Nha đầu, lâu rồi không gặp "
Mọi người kinh ngạc, Di Anh hỏi
" Tiến sĩ, ông quen với cô ta? "
" Hử? Phải, khi trước nha đầu này cùng với Tử Ân có đến cùng nhau chỗ của lão để học bắn súng. Hai đứa nó trông rất thân "
Đình Lan nghe nhắc tới Tử Ân liền kinh ngạc, càng căm phẫn hơn. Cô cười nhẹ nói
" Không ngờ ông lại là tiến sĩ "
" Ha ha! Thằng nhóc Tử Ân khi gặp ta cũng có chút kinh ngạc đó. Ta là tiến sĩ nghiên cứu về virut não "
Cô gật nhẹ đầu, lão Từ nói
" Ngươi có thức tỉnh dị năng chưa? "
" Chưa "
" Ha! Vậy thì cút xuống tầng C ở, chưa thức tỉnh dị năng chỉ làm vướn tay vướn chân "
Di Anh khinh bỉ nói, đứng đó kiêu ngạo. Âu Nghi nheo mày lại
" Làm gì ngạo mạn vậy? Cô nghĩ mình giỏi lắm à "
" Ha! Sao không giỏi được? Ta đã thức tỉnh dị năng hệ nước. Là dị năng rất hiếm, còn cô cũng đã thức tỉnh dị năng thấu thị. Chỉ có thằng nhóc kia là ở cạnh tiến sĩ nghiên cứu nên mới được ở tầng A. Cô ta chưa thức tỉnh dị năng thì phải cút xuống tầng C chứ sao? "
Di Anh nói như là điều dĩ nhiên khiến Âu Nghi tức giận
" Đừng có ở đó mà kiêu căng, cô nghĩ mình hay ho lắm à? Khi chúng ta chưa thức tỉnh dị năng thì ai đã cứu giúp chúng ta? Lúc đó cô cũng chỉ như bao cát cản đường, khác gì Dao Sương bây giờ? Mà chưa chắc cậu ấy sẽ cản đường cô, cậu ấy biết bắn súng. Sẽ không vô dụng như cô lúc trước "
" Mày... "
Di Anh tức giận muốn đánh Âu Nghi nhưng bị Đình Lan cản lại. Đình Lan cười nhẹ nhìn qua cô
" Cậu mệt rồi phải không? Tiến sĩ, ông hãy sắp xếp chỗ cho Dao Sương đi "
Lão Từ nhìn cô cười nhẹ, nói
" Ngươi lên tầng A đi "
Di Anh nghe xong không phục
" Không được! Cô ta phải ở tầng C "
Đình Lan cũng căm ghét nhìn cô, tiến sĩ Từ rất quan tâm và xem trọng Đình Lan. Cả cái căn cứ này đều kính nể cô ta vì sức mạnh, luôn xem cô ta như nữ thần. Nhưng khi cô xuất hiện thì lão Từ lại cười tươi bảo cô lên tầng A càng khiến cho Đình Lan tức giận. Vì cớ gì mà cô luôn được coi trọng như vậy chứ?
Cô nhìn qua Đình Lan, khoảng thời gian mà cô không có mặt thì Đình Lan đã xây dựng được tiếng tâm rất lớn. Nhiều lần đã muốn hãm hại Diệp Cơ nhưng may mắn đều có Âu Nghi giúp đỡ và cản trở Đình Lan. Xem ra cô không nhìn nhằm người, Âu Nghi quả là một con cờ hữu ích...
Đáy mắt cô hiện lên ý cười, bỗng một tiếng nói vang lên.
" Đình Lan "
Mọi người quay lại kinh ngạc khi thấy Phong Dương Chu Vũ đang đi vào, Đình Lan thấy hắn liền vui mừng chạy tới ngả vào lòng hắn. Diệp Cơ cũng sững người, đôi mắt nhìn Chu Vũ nhớ nhung. Cô nhìn đến lạnh nhạt, lão Từ kinh hãi
" Thiếu gia... "
Lão Từ nhìn Chu Vũ cung kính, hắn lạnh lùng gật đầu. Đẩy nhẹ Đình Lan ra
" Em dạo này khỏe không? "
Đình Lan bị đẩy ra có chút không vui, cười nói
" Em rất nhớ anh, từ hôm đó đến giờ anh không xuất hiện nữa. Khiến em rất lo "
" Anh có việc... "
Chu Vũ nhìn qua cô, đôi mắt xẹt qua tia dịu dàng. Dù rất nhanh nhưng vẫn lọt vào mắt của Đình Lan khiến cô ta điến người. Di Anh mỉm cười nói
" Đình Lan rất nhớ Phong thiếu nha. Chắc bây giờ anh sẽ ở lại bảo vệ tiểu Lan nhi của mình chứ? "
Chu Vũ kinh ngạc, đôi mắt vẫn lạnh lẽo
" Không! Tôi sẽ không ở lại lâu "
" Hử? "
Mọi người kinh ngạc, Chu Vũ nhìn qua lão Từ
" Có chuyện gì lộn xộn ở đây à? "
" Thiếu gia! Chúng tôi đang định sắp xếp phòng cho Dao Sương "
Chu Vũ liếc qua gương mặt lạnh nhạt của cô, nói
" Tầng A "
" Hả? "
Mọi người ngơ ngác, Chu Vũ uy nghiêm nói
" Là bạn của Lan nhi thì đưa lên tầng A đi. Tôi có chuyện muốn nói, ông đi theo tôi "
" Vâng! Vậy các ngươi đưa Dao Sương lên phòng đi. Đây là chìa khóa phòng "
Cô được đám người Âu Nghi đưa đi, Đình Lan nhìn theo bóng lưng cô mà hiện lên sự khát máu. Di Anh nhìn theo Chu Vũ nói
" Quả nhiên Phong thiếu rất yêu thương cậu. Nhưng đâu cần cho con nhỏ đó lên tầng A chứ... "
Đình Lan nắm chặt tay, cắn răng. Di Anh đưa tảy khều khều Đình Lan nói
" Tối nay cậu hết cô đơn rồi "
Đình Lan cười nhẹ, dịu dàng
" Cậu đừng chọc tớ mà "
" Được rồi! Chúng ta đi thôi "
Đình Lan và Di Anh quay đi, cô đang đi thì dừng lại liếc qua phía cô ta. Đáy mắt hiện lên ý cười
' Thú vị rồi đây '

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.