Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 46: Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 14




Dưới bầu trời trong xanh, nơi khu vườn rộng lớn với nhiều đóa hoa xinh đẹp. Một cô bé với dung nhan xinh đẹp động lòng người đứng đó múa. Điệu múa mượt mà như hòa vào cơn gió, khiến cả khuôn viên tràn ngập sự lộng lẫy. Cơn gió thổi qua làm tung bay mái tóc tím than dài, đôi mắt đỏ khẽ hờ xinh đẹp mông lung câu dẫn lòng người. Mọi thứ như làm nền cho cô bé ấy...
Một người nam nhân ngồi trên ghế, cầm ly trà đặt xuống bàn thưởng thức điệu múa. Cô bé ấy chính là cô, còn người nam nhân tuấn mĩ đang xem là hoàng đế Donald
Cô mỉm cười nhẹ chạy lại Donald
" Pa pa thấy Eira múa có đẹp không? "
Donald đưa tay xoa đầu cô, đôi mắt mang theo sự thương yêu
" Rất đẹp "
" Pa pa, dù Eira không nhớ về người. Nhưng người vẫn rất thương Eira, Eira vui lắm "
Cô cầm lấy tách trà uống, đôi mắt mang theo sự ngây thơ trong suốt. Donald bế cô lên quay vòng
" Ha ha, vui quá "
Cô vươn tay để cho Donald bế cô xoay vòng. Gương mặt vui vẻ tươi cười, khắp khuôn viên tràn ngập tiếng cười của cô. Mọi thứ như tia nắng màu hồng khiến người nhìn vào cảm thấy ghen tị
Bỗng tiếng nói của Diana vang lên từ phía sau
" Pa pa! "
Cô và Donald xoay lại liền thấy Diana cùng với Robest, hai đứa trẻ nhưng lại có nét đẹp khiến người yêu mến. Còn có cả RiYu đi theo phía sau, cô bé này hôm nay xinh đẹp và lộng lẫy, so với Diana thì là hai sắc đẹp khác nhau
" Thần William Robest tham kiến bệ hạ, công chúa "
" Thần nữ Belin RiYu tham kiến bệ hạ, công chúa "
Cả hai hướng người hành lễ, cô được Donald thả xuống
" Ngẩng đầu lên đi, Diana đến tìm ta có chuyện gì? "
" Thưa pa pa, kị sĩ First tìm người "
Diana nở nụ cười thiên thần
" Ừ! Các ngươi ở lại chơi với tiểu công chúa "
" Vâng "
Nói rồi Donald bỏ đi, cô vui vẻ chạy lại bọn họ
" Chị! "
" Ừ! Eira, em xem em kìa. Nào, lại đây ngồi "
Diana mỉm cười vuốt tóc cô, kéo tay cô lại ghế
" Robest, anh cũng ngồi đi. Cả RiYu nữa "
Cả bốn người ngồi vào ghế, RiYu nhìn qua cô. Cô có thể thấy ánh mắt cô bé này hiện lên sự xem thường cùng khinh miệt dành cho cô.
" Tiểu công chúa dường như rất được bệ hạ yêu thương "
Lời nói RiYu mang theo sự chán ghét
" Đúng vậy, pa pa rất thương em "
Cô vui vẻ nở nụ cười thật tươi
" Không hiểu sao bệ hạ lại thương người vậy nhỉ "
Nụ cười trên môi cô tắt hẵn, nghiêng đầu nheo mài tỏ vẻ không hiểu
" Sao chị RiYu lại nói vậy? "
" Hừ! Ai không biết công chúa không có tí ma thuật nào. Bắt quá cũng chỉ là một phế vật, sao bệ hạ có thể thương yêu người được "
Lời nói RiYu nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy sự châm biếm. Đôi mắt cô nhẹ rũ xuống, hơi nước dâng lên
" Eira biết bản thân vô dụng. Eira không xứng có được sự thương yêu của pa pa... "
" Phải rồi! Ngay cả bệ hạ và hoàng tử đi mới 2 năm mà công chúa cũng quên cho được. Người vốn đâu xem bệ hạ vào mắt "
RiYu càng nói càng thêm chán ghét cùng khinh bỉ. Cô xoay người chạy đi, Diana nhìn theo xoay qua trách móc
" Sao cậu lại nói vậy với con bé? "
" Đúng đó! RiYu, em hơi quá rồi "
Robest cũng nheo mài nói, RiYu không quan tâm bĩu môi
" Mình nói đúng mà, Diana cậu nha. Không lo chiếm lấy tình thương của bệ hạ, cứ để cho con nhỏ phế vật kia dắt mũi. Cậu thật thiện lương quá rồi "
" Tớ rất tôn trọng em gái, huống chi pa pa cũng rất thương mình "
" Thương cái gì, tớ thấy bệ hạ xem trọng con nhỏ phế vật kia hơn. Bây giờ bên ngoài ai mà không đồn đại việc nó xem thường bệ hạ. Ba mình mà còn không nhớ, đúng là tai tinh mà. Mấy ngày nữa là đến kì sát hạch, cậu hãy cố gắng lấy lòng bệ hạ đi "
RiYu càng nói càng thêm phẫn nộ. Diana nước mắt rơi xuống
" Không có, tớ rất quý trọng em gái. Cậu đừng nói vậy "
" Kìa, sao cậu lại khóc. Con nhỏ phế vật kia thật đáng ghét. Có người chị tốt như vậy mà không biết xem trọng. Lại tỏ vẻ ta đây, suốt ngày quấn quýt lấy bệ hạ. Tớ thấy mà tức thay cậu "
Robest đứng lên bước qua chỗ Diana đang ngồi, gương mặt anh tuấn hiện lên sự ôn nhu
" Đừng khóc nữa, tớ thấy RiYu nói rất đúng. Trong hoàng cung bệ hạ luôn xem trọng cô công chúa kia hơn. Em ngày đêm luyện tập ma pháp chỉ vì mong bệ hạ nhìn đến thành quả. Vậy mà suốt ngày em gái của em cứ quấn lấy bệ hạ, khiến người lạnh nhạt em. Em phải chiếm lại mọi thứ, vì em xứng đáng hơn "
" Phải đó, anh Robest nói đúng. Cậu đã nổ lực như vậy, phải cố gắng hoàn thành kì sát hạch thật xuất sắc "
" Ừ! Tớ biết rồi, cảm ơn hai người "
Diana mỉm cười nhẹ như ánh mặt trời, cả ba nói chuyện vui vẻ khắp khuôn viên.
_______________
Cô chạy đi vào khu rừng xanh mát, nước mắt chảy xuống bên mặt. Những người hầu thấy cô cũng không điếm xỉa, cứ thế bước đi. Không ai thèm quan tâm...
Cô cứ thế cắm đầu chạy, vì không chú ý mặt đất nên vấp phải một viên đá. Đôi mắt cô nhắm chặt lại...
Vốn tưởng sẽ té rất đau nhưng lại hoàn toàn không bị thương tổn gì. Cô hé đôi mắt ra liền thấy mình đang nghiêng về phía trước nhưng lại không ngã. Cô cảm nhận được eo mình có một vòng tay liền quay lại.
Đập vào mắt cô là gương mặt tuấn mĩ, đôi mắt nhắm lại không hề mở ra. Bộ quần áo kị sĩ oai phong, chiếc áo choàng bay nhẹ trong gió. Cô thoát khỏi vòng tay của hắn, nhìn vào người nam nhân đó
" Thần tham kiến công chúa "
" Anh là người hôm bữa "
Cô nở nụ cười tươi với Saint
" Vâng! Công chúa đừng nghe những lời đó. Không ai ghét người cả "
" Hử? Sao anh lại biết "
" Thần.... thần chỉ là tình cờ nghe thôi "
Saint quay đầu né tránh
" Nhưng chị RiYu nói đúng. Eira là một đứa vô dụng "
Vừa nói nơi khóe mi mắt cô đọng lại giọt nước
" Không có, công chúa rất giỏi. Không ai giỏi hơn công chúa cả "
" Hi! Anh kị sĩ đang an ủi Eira sao? Cảm ơn, anh kị sĩ thật tốt "
" Ah... thần... thần không có... "
" Hi hi! Anh ngại ngùng sao? Mà anh tên gì vậy? "
" Thần là Saint "
" Anh Saint "
Cô hào hứng kêu tên hắn, gương mặt tuấn mĩ nâng lên nụ cười nhạt.
" Để thần đưa công chúa về "
Saint đứng dậy nắm lấy tay cô, cả hai cùng nhau đi
" Sao hôm bữa anh lại khóc? "
" Hử? Thần không... không có khóc, công chúa nhìn lầm rồi "
[ Quên nhắc ký chủ, tên này nói dói dở lắm (='.'=) ]
' Khỏi nói cũng biết '
Cô nở nụ cười vui vẻ
" Anh Saint làm bạn cùng Eira nha "
" Thần rất vinh hạnh "
" Vui quá, Eira có một người bạn mới rồi "
Thế là cô cùng Saint đi dạo nói chuyện cho đến trưa, bầu trời mang ánh nắng nhạt chiếu rọi xuống hai bóng dáng một lớn một nhỏ. Cơn gió vi vu mang theo sự lạnh lẽo... Cô sẽ đối phó họ thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.